Tầm Hung Sách

Chương 97: Chương 97: Địa thượng phần (4)




Sương Hoa và văn sĩ kia trao đổi họ tên, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Văn sĩ tự xưng là Văn Huyền Chu, nói mình từ nhỏ không cha không mẹ, được lão Lỗ Vương thu lưu trong phủ, mới có thể kết bạn với Lỗ Vương hiện tại. Sương Hoa giả vờ kinh ngạc: “Lão Lỗ Vương cũng là người lương thiện.”

Văn sĩ kia mỉm cười, chậm rãi gật đầu: “Quả thật là người lương thiện.”

Hai người nói một lúc, Văn Huyền Chu cúi đầu nhìn chén trà bên người Sương Hoa. Chén trà đặt trên một cái bàn làm từ trúc, đã nguội. Trong nhà thuỷ tạ có đặt bếp lò nhỏ nấu nước, y đứng dậy xách siêu tới, như là nhớ tới cái gì, từ trong tay áo lấy ra một miếng bánh trà vuông vắn.

“Đây là Lỗ Vương phi hôm nay mới vừa tặng cho ta.”Văn Huyền Chu cười nói, “Tối nay thật trùng hợp, nếu cô nương không chê, đôi ta có thể thử thứ trà đen ngàn lượng khó có được này.”

Sương Hoa cũng có chút tâm đắc với trà, biết thứ trà ngàn lượng Văn Huyền Chu nhắc tới chính là một loại trà đen của Hồ Nam, vì mỗi gói trà giá một ngàn lượng nên được gọi như vậy. Nhưng ngàn lượng trà hình dạng đặc biệt, bình thường đều hình trụ hoặc hoặc miếng, hiếm thấy hình dạng vuông vắn như ở trong tay Văn Huyền Chu đây.

Bánh trà này hẳn là được cắt ra từ một bánh trà lớn. Sương Hoa đột nhiên nổi lên một tia cảnh giác: bánh trà nhỏ có hình dạng như vậy, không biết đã qua tay bao người. Tuy nói ở trong phủ của Lỗ Vương, nhưng vị Văn Huyền Chu trước mặt này mình cũng không quen, xuất hiện cũng có chút đột ngột. Chỉ cần mình ở bên trong nhà thuỷ tạ này, trong trong ngoài ngoài nhà thuỷ tạ luôn có người, tuy hiện tại chuyện Lỗ Vương biện luận cùng người ta hấp dẫn đi rất nhiều lực chú ý, nhưng người hầu trong Lỗ Vương phủ rất đông, nhưng xung quanh nhà thuỷ tạ cũng quá mức yên ắng.

Bánh trà không rắn chắc, Văn Huyền Chu khẽ động, liền vỡ thành nhiều mảnh. Sương Hoa nhìn động tác trên tay hắn, càng thêm khẳng định bánh trà đã bị người động vào.

Nhưng trà thật sự rất thơm, thanh đạm, lãnh liệt, theo hơi nóng, chậm rãi tản ra một mùi hương ngào ngạt.

Nhưng cũng bởi vì rất thơm, đây chắc chắn không phải mùi của trà đen.

Sương Hoa thầm biết không ổn, nhưng trong nhà thuỷ tạ chỉ có một mình nàng, không dám lớn tiếng kêu gọi, giữa lúc tâm niệm thay đổi thật nhanh, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng điểm canh.

“Đã muộn như vậy!” Nàng thoáng kinh ngạc thở dài một hơi, “Văn tiên sinh, xin lỗi, ta phải đi rồi.”

Văn Huyền Chu cũng không mấy tiếc hận, khoé môi vẫn mang theo chút ý cười. Ý cười này ở trên mặt y, khiến y trông qua quả thật như một văn nhân nội tâm hàm xúc.

“Không sao. Sương Hoa cô nương là khách quen của vương phủ, lần sau có rảnh lại tới.” Văn Huyền Chu gật gật đầu, “Ta còn chưa cũng cô nương đàm đạo về khí nhạc, quả thật tiếc nuối.”

Sương Hoa ôm đàn đứng dậy, sau khi nói lời từ biệt với y vững bước rời khỏi nhà thuỷ tạ.

Màn trúc ngay tại phía trước, nàng đang định vươn tay nhấc lên, phía sau đột nhiên vươn ra một bàn tay, vén mành trúc lên trước nàng một bước.

Sương Hoa âm thầm giật mình: vốn Văn Huyền Chu ngồi bên cạnh nàng, nàng lại vì quá mức căng thẳng luôn lưu ý đến tiếng bước chân của y, nhưng y vẫn vô thanh vô tức tiếp cận, còn nàng thế nhưng chẳng nghe thấy gì cả. Người này có võ công. Sương Hoa vội vàng cười nói cảm ơn, nhanh chóng bước ra nhà thuỷ tạ.

Trên màn trúc có móc gỗ, mắc vào trâm cài trên đỉnh đầu nàng. Chỉ nghe leng keng một tiếng giòn vang, Sương Hoa cảm thấy da đầu tê rần, lập tức phát hiện búi tóc của mình thoáng lỏng ra, tóc tuột xuống dưới, một cây trâm trắng trong thuần khiết quay tròn dưới nền đất nhà thuỷ tạ.

Văn Huyền Chu nhặt hộ nàng cây trâm, cẩn thận đưa trả lại cho nàng.

Sương Hoa rất xấu hổ, quả thật thất lễ. Nàng cầm cây trâm trong tay, không dám quay đầu lại.

“Cây trâm thật đẹp.” Văn Huyền Chu cười nói, “Sạch sẽ thanh lịch, càng tôn lên vẻ đẹp của Sương Hoa cô nương.”

Cây trâm này chính cây trâm ngày đó A Tứ tặng nàng. Tối nay là sinh nhật của Lỗ Vương phi, nàng sợ trang điểm quá mức đoạt nổi bật của Vương phi, cho nên tận lực đơn giản, trên búi tóc chỉ cài cây trâm này, không còn gì khác. Không biết vì sao, Sương Hoa cảm thấy ở trước mặt Văn Huyền Chu tim đập càng lúc càng nhanh, nàng không biết sự hoảng hốt và sợ hãi này từ đâu mà đến, đành phải cúi thấp đầu, xoay người vội vàng đi về phía đám đông tụ tập.

Khi rời khỏi Lỗ Vương phủ, nàng và Tư Mã Lương Nhân chạm mặt. Tư Mã Lương Nhân nhíu mày cao thấp đánh giá nàng, trên mặt cực lực che giấu không vui.

Sương Hoa chỉ đành giả vờ kiêu ngạo, đi lướt qua ông, không thể nói chuyện xảy ra ban nãy với ông. Nhưng A Tứ và Tư Mã Phượng đã chờ nàng ở Tẩm Sương Viện. Sương Hoa lên xe ngựa, thấp giọng giục xa phu đi mau. Người như Văn Huyền Chu, chính là người mà đám Tư Mã Phượng bảo mình phải chú ý, Sương Hoa cực kỳ chắc chắn điểm này.

Xe ngựa lao nhanh trên mặt đường tĩnh lặng vào đêm, vì thân xe có khắc hoa văn của Lỗ Vương phủ, không ai kiểm tra. Sau khi rẽ qua vài góc đường, xa phu thấy trên đường không có ai, liền quăng roi giục ngựa nhanh hơn.

Ai ngờ trong thùng xe đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, ngay sau đó là tiếng gẩy loạn dây đàn. Hắn hoảng sợ, lập tức dừng xe ngựa, quay đầu lại hỏi: “Sương hoa cô nương?”

Trong xe mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ, hắn vội vàng xốc lên màn xe, thấy Sương Hoa nằm ở trong xe, một tay khoát lên dây đàn, nhưng đã đứt mấy sợi dây đàn.

“Sương Hoa cô nương?!”

“Đầu….Đau đầu….” Tay còn lại của Sương Hoa ôm đầu, thanh âm run rẩy, “Mau….Đưa ta trở về…Mau!”

Xe ngựa tức khắc lao đi như bay.

Khi Ban Mục từ trên người rút con dao kia ra, ba người đứng trên sơn đạo đồng thời nghe thấy tiếng võ ngựa.

Trên lưng Ban Mục thấm ướt mồ hôi lạnh, lập tức nhét con dao về vị trí cũ.

Lưu Đại Lực lúc này cũng không quan tâm đến chuyện có tiền hay không nữa, tiếng vó ngựa từ trên núi truyền tới, là phía lò gạch. Hắn lập tức đứng chung một chỗ với đám Trương Tùng Bách, ba người liếc nhìn nhau, ngay sau đó xoay người núp trong bụi cây.

Người tới cưỡi một con tuấn mã, đứng bên ngoài bụi cây, không rời đi.

“Trương Tùng Bách, Lưu Đại Lực, Ban Mục.” Người nọ mở miệng,”Lưu đại nhân cho mời ba vị quay về lò gạch thương lượng chút việc.”

Lưu Đại Lực và Ban Mục không dám thở mạnh, Trương Tùng Bách lại đột nhiên thả lỏng. Hắn đứng dậy bước ra khỏi bụi cây, cũng không tới gần, xa xa hỏi: “Người tới là Mã đại ca?”

“Đúng là Mã mỗ.” Người trên ngựa vừa nhìn đã biết là người tập võ, thấy Trương Tùng Bách quá mức cảnh giác, liền nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bên hông, “Không cần khẩn trương, trên người ta không dao không kiếm.”

Trương Tùng Bách khô khan nở nụ cười: “Tuy Mã đại ca không có vũ khí, nhưng hai tay hai chân, cũng đủ đánh ba chúng ta đến chết vài lần.”

“Là Lưu đại nhân sai ta đến đây tìm các ngươi. Hắn có chuyện quan trọng cần thương lượng với các ngươi.” Người họ Mã kia khi nói chuyện trung khí mười phần, không hề lúng túng, cũng không chột dạ,”Không phải chuyện xấu, là chuyện tốt giúp các ngươi kiếm tiền.”

Trương Tùng Bách biết tuy người này không có vũ khí, nhưng đánh bọn họ bò ra đất cũng không thành vấn đề, đành phải xoay người lại, kéo Lưu Đại Lực và Ban Mục ra. Ba người như cũ vứt thi thể lại trong bụi cây, theo người nọ đi lên núi.

Người họ Mã này là tâm phúc của Lưu PhươngThốn, tên là Mã Vĩnh Chí. Lưu Phương Thốn là quản sự mới nhậm chức gần đây của lò gạch, người ở lò gạch trông thấy hắn đều phải tất cung tất kính kêu một tiếng “Lưu đại nhân”. Nhưng Lưu Phương Thốn ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, Lưu Đại Lực và Ban Mục chưa từng gặp hắn, càng không có tiếp xúc gì.

“Ngươi sao lại quen biết với Lưu Phương Thốn?” Lưu Đại Lực hỏi Trương Tùng Bách.

“Ngươi nghĩ ta và các ngươi làm việc này, liền thật sự không ai biết sao?” Trương Tùng Bách hạ giọng, ánh mắt có phần tàn nhẫn, “Ta vì sao nói làm xong lần này huynh đệ chúng ta rời đi, chính là vì Lưu Phương Thốn đã để ý đến chúng ta.”

Ban Mục mồ hôi lạnh tuôn ra: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đi đằng trước, càng nhìn càng kinh hãi.

“Chính là lần này đây.” Trương Tùng Bách nuốt nước miếng.

Lưu Phương Thốn đến lò gạch nhậm chức không lâu, Lưu Tiểu Đao chết vì sập lò lần này là sự cố đầu tiên hắn gặp phải. Khác với cách xử sự dàn xếp ổn thoả của vị đại nhân trước kia, Lưu Phương Thốn cảm thấy lần sập lò này có nhiều điểm đáng ngờ, tự mình lật xem sổ sách,cũng đến hiện trường sập lò kiểm tra. Khi Trương Tùng Bách bị hắn tìm được còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi Lưu Phương Thốn đưa ra một cái kíp nổ chưa cháy sạch đến trước mặt hắn.

Nhưng Lưu Phương Thốn không ngăn cản,cũng không tố giác, ngay cả lúc tiểu bộ khoái ở Bồng Dương đến tra án, hắn cũng không tiết lộ nửa lời. Trương Tùng Bách lo lắng đề phòng, cuối cùng lại bình an vô sự. Tiền không ít, sự tình không nhiều – việc này không tầm thường, khiến Trương Tùng Bách sinh ra sợ hãi và ý nghĩ chạy trốn.

Lưu Đại Lực và Ban Mục nghe xong, thật lâu không nói gì. Lưu Phương Thốn có thể sai Mã Vĩnh Chí đến tìm bọn họ, chứng tỏ Mã Vĩnh Chí cũng biết chuyện này.

Vốn là bí mật chỉ bọn họ biết, bỗng dưng lại nhiều thêm hai người, hơn nữa còn là người làm quan- Lưu Đại Lực và Ban Mục không có lá gan lớn như Trương Tùng Bách, nhất thời cước bộ rối loạn.

Lưu Đại Lực chậm rãi nói: “Đây là muốn chém đầu.”

Hắn siết chặt nắm tay, hung hăng nhìn chăm chú thân ảnh đi đằng trước của Mã Vĩnh Chí.

Trương Tùng Bách vội vàng ấn bả vai hắn, thấp giọng nói: “Đừng!”

Hắn ban nãy nổi lên sát tâm bới Lưu đại Lực, lúc này lại muốn ngăn cản hắn, chẳng qua là vì sợ Lưu Đại Lực tập kích Mã Vĩnh Chí không được, ngược lại liên luỵ bản thân. Lưu Đại Lực tính tình táo bạo, thấy hắn ngăn cản mình, đôi mắt đỏ lên liếc Trương Tùng Bách: “Vì sao không ra tay/”

“Nếu họ Lưu muốn tố giác chúng ta, đã làm từ lâu, sao phải đợi đến lúc đêm khuya mới tới tìm chúng ta?” Trương Tùng Bách thấp giọng nói,”Ta hoài nghi, hắn có mục đích khác.”

Lưu Đại Lực truy vấn: “Mục đích gì?”

Ban Mục vẫn không nói chuyện, lúc này mới nhỏ giọng chen vào một câu: “Là….muốn tiền đi?”

“Ta không cần tiền của các ngươi.” Lưu Phương Thốn uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

Chỗ ở trên núi Cửu Đầu của hắn cao hơn địa thế của lò gạch, bụi mù không thể thỏi tới đây, cho nên nơi này rất sạch sẽ. Sân không lớn,chỉ là một nơi đặt chân khi quản lý lò gạch, trong phòng cũng không có đồ đạc gì, chỉ có vô vàn sổ sách đặt trong ngăn tủ tứ phía. Lưu Phương Thốn ngồi ở sau bàn, híp mắt, nhìn kỹ ba người.

Hắn thật lâu không nói lời nào, đám người Trương Tùng Bách nào đã gặp qua cục diện như vậy, chỉ cảm thấy cả căn phòng im ắng như có hình dáng và sức nặng, đè lên lưng bọn họ.

“Ta, muốn các ngươi, giúp làm một việc.” Lưu Phương Thốn rốt cuộc mở miệng, lần này đi thẳng vào vấn đề, “Sập lò, lại làm thêm một lần.”

Ba người đều lắp bắp kinh hãi, đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn.

“Mỗi một người chết, ta cho các ngươi sáu mươi lượng. Đừng chết quá nhiều, trong khoảng mười người là được.” Lưu Phương Thốn nói, “Cứ dựa theo cách các ngươi làm trước đó, trong vòng ba ngày làm xong, được không?”

Trương Tùng Bách ngây ngốc nửa ngày, không thể tin được. Một người sáu mươi lượng, so với trước đây còn nhiều hơn, hơn nữa là dưới sự bảo hộ của quan gia giết người, có thể so với việc bọn họ tự mình làm đảm bảo hơn nhiều.

Nhưng, vẫn như cũ không tầm thường.

“Cứ như vậy?” Lưu Đại Lực đầy bụng nghi ngờ.

“Ta chỉ có một yêu cầu.” Lưu Phương Thốn đột nhiên hạ thấp giọng, khiến ba người còn lại trong phòng không tự chủ càng thêm căng thẳng, “Trong số người chết, nhất định phải có Vương Hoan Hỉ.”

Trương Tùng Bách và Lưu Đại Lực sửng sốt: “Ai là Vương Hoan Hỉ?”

Ban Mục lại hoảng sợ. Hắn biết ai là Vương Hoan Hỉ, hắn từng nói chuyện với hắn vài lần, con dao trên người hắn chính là tốn một lượng bạc mua từ Vương Hoa Hỉ. Hơn nữa Ban Mục còn biết, trước lúc Vương Hoan Hỉ đến lò gạch làm việc cực nhọc, là một quản gia của Lỗ Vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.