Cách thành Bồng Dương chưa đến mười dặm, Tư Mã Phượng lại ồn ào đau bụng, không chịu đi tiếp.
Ở đây là một ngã rẽ, phía tây đến Bồng Dương, phía đông đi tiếp năm sáu dặm nữa, là Bình Dương Trấn nơi có trụ sở của Ưng Bối Xá.
“Thiếu gia, chi bằng chúng ta tới Ưng Bối Xá trước?” A Tứ quay đầu lại nói, nhưng so sánh với tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu gia nhà hắn, vẻ mặt của A Tứ có phần quá mức bình tĩnh, cộng thêm chút giễu cợt.
“Không đi….” Tư Mã Phượng cắn răng nói, “A….Ta muốn về nhà, ta muốn gặp mẫu thân…”
Hắn và Trì Dạ Bạch cùng cưỡi một con ngựa, lúc này nhân cơ hội đau bụng đem lưng dựa sát vào ngực Trì Dạ Bạch: “Tiểu Bạch, ta đau chết mất.”
Trì Dạ Bạch áp chế tức giận, ôn tồn nói: “Nhịn đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Đời này hắn chưa bao giờ dùng thanh âm ôn hoà như vậy nói chuyện, mỗi khi mở miệng, có thể thấy bả vai của A Tứ cùng đầu lĩnh phân xá thành Vinh Khánh theo chân bọn họ trở về đi ở đằng trước run rẩy.
Tư Mã Phượng túm lấy tay Trì Dạ Bạch: “Ái, đau quá đi mất, Tiểu Bạch ngươi xoa cho ta.”
Nói xong liền cầm tay Trì Dạ Bạch dúi vào bụng mình.
Trì Dạ Bạch tức giận đến đau răng, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng gân xanh trên huyệt thái dương đã có xu hướng bạo khởi. Hắn dịu dàng nói “Thật không để ta xoa cho ngươi”, nhưng bàn tay tiếp xúc với bụng Tư Mã Phượng trong nháy mắt xuất ra một chút nội lực, chui vào trong cơ thể Tư Mã Phượng.
Tư Mã Phượng ở trong lòng hắn run lên: giờ thì đau thật, đau đến mức lưng không đứng thẳng được.
Trì Dạ Bạch thấy hắn cuối cùng cũng yên lặng, một tay vòng qua eo kéo hắn vào lòng, cười lạnh, tiếp tục đi.
A Tứ và đầu lĩnh chậm rãi cưỡi ngựa ở đằng trước, đầu lĩnh nghiêng đầu hỏi: “Tư Mã gia chủ hôm nay là …lần đau thứ mấy?”
“Lần thứ ba mươi bảy.” A Tứ thấp giọng đáp, “Đầu lĩnh đại ca ngươi còn đếm nữa, ta cược với người, tới cửa thành, thiếu gia sẽ còn đau một lần nữa.”
“… Sau khi đau, vẫn muốn đương gia nhà chúng ta xoa cho hắn?” Đầu lĩnh nhẫn nại cười hỏi.
A Tứ gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Hắn hận không thể ngay lập tức về nhà bắt lấy Tống Bi Ngôn, hoặc là đến Ưng Bối Xá gặp Mộ Dung Hải, từ từ chia sẻ những điều mà hắn mắt thấy tai nghe.
Ước chừng rời khỏi thành Vinh Khánh chưa được bao xa, sau khi Tư Mã Phượng lại một lần nữa từ trên lưng ngựa té xuống dưới, liền đưa ra thỉnh cầu cùng cưỡi một con ngựa với Trì Dạ Bạch.
Hắn hai mắt không thấy gì, tuy công phu vẫn còn, nhưng cái gì cũng không nhìn rõ, quả thật đáng thương. Hơn nữa hắn ngã xuống đất, mặt dính đất cát, mũi còn bị trầy xước, chỉ mờ mịt đứng ở giữa đường, nhỏ giọng gọi tên Trì Dạ Bạch – tóm lại, Trì Dạ Bạch lúc ấy mềm lòng, liền đáp ứng hắn.
Từ đó bắt đầu hành trình ác mộng.
Đầu tiên Tư Mã Phượng không chịu ngồi trước người Trì Dạ Bạch, nói rằng ngồi như vậy hắn cảm thấy mình giống như nữ tử, rất không sảng khoái. Trì Dạ Bạch liền đồng ý để hắn ngồi đằng sau, túm đai lưng của mình. Sau khi đi được một đoạn, tay Tư Mã Phượng bắt đầu không an phận, sờ nơi này xoa nơi kia, miệng còn nói linh ta linh tinh “Tiểu Bạch đây là đâu, chúng ta tới chỗ nào rồi”.
Hắn không nhìn thấy gì, trong lòng bối rối cũng bình thường. Trì Dạ Bạch thầm nhủ, dễ dàng tha thứ cho hành vi sờ loạn trên lưng và eo mình của hắn.
A Tứ và đầu lĩnh đều từng mời Tư Mã Phượng cưỡi ngựa với bọn họ. Tư Mã Phượng khi ấy còn giả vờ giả vịt cưỡi ngựa cùng bọn họ, đến nửa đường không hiểu sao lại ngã xuống, khiến trán cũng bị thương. Trì Dạ Bạch lại mềm lòng, còn ôm ý nghĩ phải bảo vệ người này, không để hắn như vậy nữa.
Nhưng Tư Mã Phượng là điển hình cho cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Khi Tư Mã Phượng đụng tới mông mình, Trì Dạ Bạch kéo ngựa dừng lại, xoay tay túm lấy móng vuốt tác toạn của Tư Mã Phượng.
“Tiểu Bạch, xiêm y của ngươi cực kỳ thú vị, áo và khố hình như chất liệu không giống nhau – đau đau đau!” Tư Mã Phượng ngao ngao kêu rên.
“Tư Mã Phượng, ngươi còn muốn giữ lại tay mình không?” Trì Dạ Bạch sắc mặt cực kỳ âm trầm, “Không muốn nữa thì nói với ta một tiếng, ta giúp ngươi chặt xuống.”
“Muốn.” Tư Mã Phượng vội vàng nói.
Trì Dạ Bạch thấy hắn thành khẩn nhận sai, hơn nữa hai mắt bị bịt kín, trên mặt nhuốm vè phong sương đi đường, lại mềm lòng.
Ai ngờ Tư Mã Phượng đè thấp thanh âm, nói một câu mà chỉ hai người mới nghe thấy: “Nhưng mà vẫn muốn sờ.”
Trì Dạ Bạch: “…”
Hôm đó nếu không phải có A Tứ và đầu lĩnh đúng lúc can ngăn, chỉ e tay của Tư Mã Phượng thật sự bị chặt.
Nhưng không thể không tiếp tục lên đường. Đêm đó khi nghỉ ngơi ở trong rừng, Trì Dạ Bạch còn chưa nghĩ ra biện pháp, liền nghe thấy Tư Mã Phượng lén lút một mình đứng dậy, sờ soạng đi ra ngoài bìa rừng. Hặn lặng lẽ bám theo Tư Mã Phượng, muốn xem hắn lại nghĩ ra ý tưởng kỳ quái gì. Khinh công của Trì Dạ Bạch giỏi hơn Tư Mã Phượng, một đường không tiếng động théo sát. Nhưng ngược lại Tư Mã Phượng không làm gì kỳ quái cả, chỉ bẻ một cành cây, một mình chậm rãi đi trong bóng đêm. Hắn đi lại rất khó khăn, sơn đạo không được bằng phẳng, liên tục vấp chân vào đá, hoặc đập mặt vào thân cây. Ngã sấp xuống cũng không kêu đau, Tư Mã Phượng ngồi xổm trên đất hít sâu vài lần, hít đủ rồi lại đứng dậy tiếp tục đi.
Đi đến tận khi trời sáng, Trì Dạ Bạch rốt cuộc không nhìn nữa, nhảy xuống đất ngăn cản hắn.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Quay về Bồng Dương.”
“Cứ thế đi?” Trì Dạ Bạch cười lạnh nói.
“Không cho cưỡi ngựa chung với ngươi, ta lại không cách nào ngồi vững trên lưng ngựa, chỉ có thể rời đi.” Tư Mã Phượng nói, “Hoặc là ngươi tìm dây thừng, ngươi cầm một đâu, đầu kia buộc vào tay ta, ngươi dẫn ngựa đi đằng trước, ta chậm rãi theo sau là được.”
Trì Dạ Bạch: “…”
Tư Mã Phượng thoáng ngừng lại, cười đến cực kỳ thống khổ: “Ngươi không thích ta thân cận, nhưng ta lại không nhịn được muốn thân cận ngươi….Cứ vậy đi, Tiểu Bạch, ngươi đi tìm dây thừng, ta ở đây chờ ngươi.”
Hắn suy nghĩ một lát, trong lúc Trì Dạ Bạch vẫn trầm mặc vội vàng bổ sung: “Ta không trách ngươi. Ta biết là ta không đúng, ta khiến ngươi chán ghét, nhưng dây chắc không buộc được nước, sao có thể khống chế trái tim mình được?”
Trì Dạ Bạch bị đống lời linh tinh của hắn khiến toàn thân nổi da gà: “Câm miệng! Ngươi từ đâu học được những lời này!”
Tư Mã Phượng ngậm miệng, trên mặt lại nở nụ cười quen thuộc.
“Các cô nương ở Kim Yên Trì đều nói như vậy.” Hắn cười nói, “Nghe bảo giả vờ đáng thương như vậy, các lão gia mới có thể đau lòng.”
Trì Dạ Bạch sắc mặt âm trầm, ngay cả ngữ khí cũng cực kỳ không tốt: “Ta là ân khách của ngươi?”
“Không phải.” Tư Mã Phượng bình tĩnh nói, “Ngươi là….”
Nói được một nửa thì ngừng. Trì Dạ Bạch cực kỳ khẩn trương, nắm lấy chuôi kiếm đứng một lúc lâu, muốn nghe được nửa câu sau, mà ngại thúc giục, thiếu chút nữa đổ mồ hôi.
Mồ hôi không xuất hiện, cũng không nghe được hết câu. Tư Mã Phượng thay đổi đề tài, tội nghiệp kéo tay hắn nói: “Tiểu Bạch, đầu gối và mũi ta đều đau, ban nãy bị ngã. Ngươi xoa xoa giúp ta?”
Biết rõ hắn đang giả vờ, nhưng như vậy cũng thật đáng thương. Trì Dạ Bạch vừa tức giận vừa đau lòng, túm lấy tay hắn: “Đi về!”
A Tứ và đẫu lĩnh ở chỗ cũ đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng trông thấy Trì Dạ Bạch lôi kéo Tư Mã Phượng trở lại. Hai người không tiện hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Tư Mã Phượng cả người chật vật, liền đoán đại khái là bị Trì Dạ Bạch đánh một trận.
Trì Dạ Bạch không cho phép ngồi sau lưng mình nữa, để hắn lên ngồi đằng trước. Tư Mã Phượng dằn vặt một ngày, cuối cùng đổi lấy được quang minh chính đại ngồi trong lòng Trì Dạ Bạch, lúc lên đường lại bắt đầu lộn xộn. Trì Dạ Bạch không chút lưu tình, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn. Cứ thế đi được vài ngày, Tư Mã Phượng khi xuống ngựa xương sống thắt lưng mỏi nhừ tê dại, cũng không dám xằng bậy nữa. Nhưng hắn không thể động đậy, vẫn có thể nói chuyện, dọc đường đi nhìn thấy cái gì cũng bình phẩm hai câu, không thì nhỏ giọng nói mấy lời vô nghĩa với Trì Dạ Bạch “Tiểu Bạch hôm nay mặc gì” “Tiểu Bạch hôm nay cũng chắc chắn rất dễ nhìn.”,…
Trì Dạ Bạch lại điểm huyệt câm của hắn. Nhưng buổi tối nghỉ ngơi, Tư Mã Phượng ngồi xổm trước đống lửa nói với hắn: “Ta không nhìn thấy gì, giờ ngươi còn không cho ta nói chuyện…Tiểu Bạch, người rất ghét ta sao?”
Trì Dạ Bạch không dám điểm huyệt câm của hắn nữa.
Một đường giày vò như vậy, Trì Dạ Bạch chịu đủ Tư Mã Phượng. Rốt cuộc cũng đến được bên ngoài thành Bồng Dương, Tư Mã Phượng lại cầm lấy tay Trì Dạ Bạch.
Hắn đang định lên tiếng, Trì Dạ Bạch cổ tay vừa lật giật ra.
Tư Mã Phượng: “Tiểu Bạch…”
Trì Dạ Bạch: “Lại đau bụng phải không?”
Thanh âm của hắn rất dịu dàng, Tư Mã Phượng trong lòng vui vẻ: “Đúng vậy.”
Trì Dạ Bạch: “Thật đáng thương.” Dứt lời điểm huyệt đạo của hắn, nhảy xuống ngựa, nhét dây cương vào tay A Tứ.
“A Tứ, thiếu gia nhà ngươi không khoẻ, mau mau mang hắn về nhà.” Trì Dạ Bạch cưỡi ngựa của đầu lĩnh, bảo đầu lĩnh đến phân xá Bồng Dương lấy một con ngựa khác.”Ta đi đây, hôm khác đến thăm ngươi.”
“Trì Dạ Bạch! Chuyện về Văn Huyền Chu ngươi không muốn hỏi gì sao!” Tư Mã Phượng khó thở, “Ta sẽ không thay ngươi hỏi cha ta.”
“Ngày khác!” Trì Dạ Bạch dứt lời, đã chạy vội đi.
“Ngươi đưa ta về nhà!” Tư Mã Phượng hét lên, “Tiểu Bạch!”
Nhưng mà đương gia của Ưng Bối Xá đã chạy xa.