Dưới sự giới thiệu của Cam Hảo, Mã Hạo Dương đã gặp Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch.
Hắn quen Tư Mã Lương Nhân, đương nhiên cũng biết đến thanh danh của Tư Mã gia và Ưng Bối Xá, cộng thêm có Cam Hảo ở bên cạnh, sau khi do dự mãi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Nhà lao của thành Thanh Hà trống huơ trống hoác, chỉ có một mình Hứa Anh. Hứa Anh cuộn người ngủ trên giường, ngáy khò khè rung trời. Ngoài cửa sổ trời đổ cơn mưa, giọt mưa hắt vào trong lao, khiến nửa chiếc giường rơm bị ướt.
Nha sai kéo xích sắt trên cửa gỗ, lạch cạch rung động: “Hứa Anh! Đứng lên!”
Gọi liên tục vài lần Hứa Anh mới có động tĩnh. Hắn tựa hồ ngủ rất sâu, vặn vẹo trên giường rơm một lúc, mới chậm rãi ngồi dậy.
Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch đi sau lưng nha sai, một người quan sát, một người lắng nghe.
Thanh niên đang chậm rãi bước ra kia có một khuôn mặt khiến kẻ khác khắc sâu ấn tượng. Ngũ quan của hắn chen đồn lên mặt, nhưng phân bố lại không đồng đều, giống như bị ai đó hung hăng xoá đi sau đó sắp xếp lại vậy. Mà cái người sắp xếp lại kia căn bản không hiểu vị trí của mắt và mũi như thế nào mới thích hợp, cho nên đôi mắt của Hứa Anh một lớn một nhỏ, bên cao bên thấp, sống mũi gãy còn mũi rất to, hai lỗ mũi mở lớn, bởi vì cảm lạnh mà còn chảy nước mũi. Xương gò má của hắn rất cao, trán hẹp, dưới mắt có bọng mắt rất lớn, vì trên mặt có nếp nhăn, cả người nhìn qua không có mấy tinh thần. Cặp môi dày vẩu cao, tựa hồ bởi vì xương hàm dưới cũng hướng ra ngoài, miệng của hắn không khít, răng nanh chìa ra ngoài, khi nói chuyện mơ hồ không rõ.
Chờ hắn đến gần, Trì Dạ Bạch mới phát hiện mắt của hắn cũng không được tốt. Mắt trái hình như từng bị tổn thương, con ngươi không thể chuyển động bình thường, chỉ có mắt phải là dị thường linh hoạt, nhìn ba người ngoài nhà lao từ trên xuống dưới.
Nha sai áp giải Hứa Anh đến phòng tra khảo, trói hắn vào ghế. Tay chân Hứa Anh đều loang lổ vết máu, bộ quần áo tù rách tơi tả, vết thương bị đánh bằng roi còn chưa khỏi hẳn, lại bởi mấy hôm nay mưa dầm, dường như đã thối rữa, tản ra mùi tanh tưởi khó có thể chịu được.
Trì Dạ Bạch cố gắng khống chế chính mình, không bịt kín mũi.
Hắn thấp giọng nói với Tư Mã Phượng tình trạng của Hứa Anh. Tư Mã Phượng gật gật đầu, sờ soạng đến đứng trước mặt Hứa Anh, rút một cây roi dài ra.
Hứa Anh trông thấy hình cụ kia, hoảng sợ, lạc giọng cầu xin nói: “Đừng đánh, đừng đánh!”
“Trả lời câu hỏi ta sẽ không đánh ngươi.” Tư Mã Phượng ôn hoà nói.
Nhưng dường như Hứa Anh nghe không hiểu lắm, cứ lặp đi lặp lại hai chữ “Đừng đánh”.
Giao tiếp với Hứa Anh không được thuận lợi. Thật vất vả đợi hắn bình tĩnh trở lại, hắn lại nảy sinh hứng thú với băng vải che mắt của Tư Mã Phượng. Tư Mã Phượng rất bất đắc dĩ, ngay cả nha sai kia cũng không kìm được mở miệng: “Hắn vẫn luôn như vậy, hỏi cái gì cũng như không nghe thấy hoặc nghe không rõ. Lớn lên thành thế này, hắn đầu óc cũng không thông minh cho lắm thì phải?”
“Cũng không hẳn.” Trì Dạ Bạch đột nhiên cười lạnh, đoạt lấy cây roi trong tay Tư Mã Phượng, quất lên vai Hứa Anh.
Roi sượt qua da, da bị rách, chảy máu. Đôi mắt của Hứa Anh đột nhiên thay đổi, động tác rung đùi đắc ý lập tức ngừng.
“Tại sao ngươi chỉ nghiêng đầu về bên trái? Ngươi đang tránh né cái gì….Hay là đang bảo vệ cái gì?” Trì Dạ Bạch thấp giọng hỏi, “Vai trái của ngươi có cái gì?”
Nha sai: “Hả?”
Quần áo tù của Hứa Anh đã tả tơi lắm rồi, vai trái của hắn lộ ra bên ngoài, mặt trên ngoại trừ vết thương, chẳng còn gì cả.
Thanh âm cằn nhằn của Hứa Anh ngưng bặt. Hắn cắn môi dưới, mang theo đề phòng và hận ý, liếc nhìn Trì Dạ Bạch.
“Tại sao không nói lời nào? Vai trái của ngươi làm sao vậy?” Trì Dạ Bạch tiến đến gần, nhưng lập tức bị Tư Mã Phượng kéo lại, “Ngươi không nhìn thấy, ta thẩm vấn thay ngươi.”
“Nếu không nói, cứ để ta tới hỏi.” Tư Mã Phượng tiếp lời, “Có điều….Ngươi cho phép ta nói chuyện với nó nhé?”
Nha sai: “Hả?!”
Trong lúc hắn phát ra tiếng kinh hô, Hứa Anh cứng nhắc trả lời một câu.
-“Không thể!”
Tư Mã Phượng gật gật đầu, hạ thấp thanh âm: “Nó là cái gì? Ngươi đang bảo vệ nó?”
Đôi mắt của Hứa Anh có sự khẩn trương trước đó chưa từng thấy, hai tay siết chặt thành nắm đấm, toàn thân căng thẳng.
Ban nãy khi Tư Mã Phượng lấy roi uy hiếp hắn, để khiến cho loại uy hiếp này càng thêm áp lực, Tư Mã Phượng không ngừng quất roi lên mặt đất và trên cái ghế mà Hứa Anh ngồi. Hứa Anh không sợ roi, chỉ run run cầu xin “Đừng đánh ta”. Nhưng mỗi lần Tư Mã Phượng nhấc roi lên, hắn đều theo bản năng thoáng nghiêng đầu.
Trì Dạ Bạch ban đầu chỉ nghĩ hắn tránh né roi theo phản xạ, nhưng phát hiện ra cho dù Tư Mã Phượng quất roi sang hướng nào, Hứa Anh đều nghiêng đầu về phía bên trái. Hắn vặn vẹo cổ, nghiêng mặt, không giống như đang tránh né, ngược lại giống như đang bảo vệ vai trái của mình.
Trì Dạ Bạch chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Tư Mã Phượng lập tức đoán được hành động kỳ lạ của Hứa Anh là vì cái gì.
“Nó là bạn của ngươi sao?” Hắn đè thấp tiếng nói, nhẹ ngàng hỏi, “Hay là thần của ngươi?”
Mã Hạo Dương chỉ cho Tư Mã Phượng thời gian một canh giờ. Sau khi hắn và Trì Dạ Bạch rời khỏi nhà lao u ám kia, nghe thấy Trì Dạ Bạch ở bên cạnh thở dài một hơi.
“Đáng sợ sao?” Hắn hỏi.
“Vẫn ổn.” Trì Dạ Bạch trả lời, “Trong phòng giam có hơi lạnh.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Tư Mã Phượng hỏi hắn, “Ở đây còn có ai nữa không?”
“A Tứ đang chờ ở đối diện, không còn ai cả.” Trì Dạ Bạch đáp.
Tư Mã Phượng gật gật đầu, bắt lấy tay hắn, đặt lên ngực mình. “Ta đây sưởi ấm cho ngươi-đừng nhúc nhích, đừng sợ, không có ai ở đây cả.”
Trì Dạ Bạch: “….Ta không sợ. Ngươi ngứa da à?”
“Ta mù, ngươi không nỡ đánh.” Tư Mã Phượng cười nói.
Trì Dạ Bạch tốn chút lực giãy tay ra, A Tứ vừa hay cũng chạy tới. Tư Mã Tứ hết mực trung thành coi như không nhìn thấy hai vị thiếu gia ban nãy lôi lôi kéo kéo, nhận ra sắc mặt hai người ngưng trọng, không khỏi bắt đầu khẩn trương: “Không hỏi được việc gì hữu dụng?”
“Hỏi ra rất nhiều.” Trì Dạ Bạch nói, “Đều do thiếu gia nhà ngươi hỏi ra.”
A Tứ: “Cho nên đều là hắn làm ư? Hắn thật sự lấy việc giết người làm vui? Chẳng phải nói đầu óc hắn không tốt, là kẻ ngốc sao?”
“Hắn không phải là thằng ngốc.” Trì Dạ Bạch nhíu mày, “Hắn nói giết người không phải lạc thú của hắn, mà là cách hắn bảo vệ chính mình.”
Thứ ở trên vai trái Hứa Anh mà Hứa Anh luôn bảo vệ, Hứa Anh gọi nó là Nhị đệ.
Nhà Hứa Anh chỉ có độc mình hắn, nhưng rất lâu trước kia, Trần thị còn sinh được một tiểu nam hài yếu ớt. Hứa Anh đã không còn nhớ đứa bé ấy tên là gì, chỉ gọi nó là Nhị đệ.
Đứa bé đó mới chính là người đầu tiên Hứa Anh giết.
Nhị đệ chết bởi một tảng đá, khi đó nó ba tuổi, Hứa Anh chín tuổi.
Hứa Anh chất phác, Nhị đệ lại cực kỳ thông minh. Cha mẹ Hứa Anh tướng mạo đều đoan chính, thế nhưng dáng vẻ của hắn lại xấu xí, ở trong thôn thường xuyên bị bắt nạt, ngay cả cha hắn sau khi uống rượu say cũng bởi vì hắn mà đánh mẹ hắn rất nhiều lần. Nhị đệ thì rất giống cha mẹ, mày rậm mắt to, hoàn toàn khác với Hứa Anh.
Nhị đệ rất bám hắn, vì vậy cha mẹ thường hay nói với hắn “Không được làm hư Nhị đệ.”
Khi ấy Hứa Anh đã quen dùng hòn đá đánh đập chó mèo, hắn còn có thể lột da chúng nó, vắt thân thể trụi lủi của chúng lên nhánh cây. Nhị đệ rất sợ, mỗi lần hắn làm việc này đều đứng ở xa xa mà nhìn, không dám tới gần.
Hứa Anh quyết định dạy Nhị đệ lột da chó mèo. Nhị đệ bị bắt tới gần, nó gào khóc, Hứa Anh sợ tiếng khóc của nó dẫn người khác tới, hòn đá còn dính máu chó trong tay liền đập vào đầu Nhị đệ.
Hắn đập bảy tám lần, móng tay Nhị đệ bị gãy, chọc vào mắt trái của hắn, từ đó về sau đều không tốt lên được. Mà cũng kể từ đó, Nhị đệ nho nhỏ vẫn luôn ngồi bên vai trái Hứa Anh, nói chuyện với hắn.
Hứa Anh lần đầu tiên hiểu được, giết người và giết chó mèo không giống nhau. Hắn đói với việc nàu nảy sinh hứng thú trước nay chưa từng có- nhưng khổ nỗi tuổi còn quá nhỏ, không lấy đâu ra sức.
Thi thể của Nhị đệ bị hắn ném xuống vách núi, về nhà nói không thấy Nhị đệ, người cả thôn tìm mấy ngày liền, cuối cùng phát hiện thi thể đứa bé đã bị dã thú gặm cắn phân nửa.
Hứa Anh không cho phép Nhị đệ nói chuyện với người khác, Tư Mã Phượng liền theo ý hắn, từ miệng hắn moi được tin tức mà mình muốn.
Mặc dù có hai mươi bảy vụ án giết người bằng búa chưa được giải quyết, nhưng Hứa Anh lại nói bản thân hắn ít nhất đã giết ba mươi người, còn nhiều hơn nữa, không nhỡ rõ.
“Bọn họ muốn hại ta, bọn họ đối với ta không tốt.” Hứa Anh nghiêng đầu, cực kỳ nghiêm túc, “Ta ngốc, ta không hiểu. Cho nên đều là Nhị đệ nhắc nhở ta, để ta giết bọn họ.”
Trong lời cung khai của Hứa Anh, hắn không có năng lực sinh tồn, cũng không biết cách giao tiếp với người khác, càng khó để phát hiện ác ý từ những người xung quanh. Mà Nhị đệ, thông minh, mẫn cảm, Nhị đệ thiện lương, vĩnh viễn ở bên vai trai hắn nói thầm với hắn, nói cho hắn biết ai có ác ý, ai có thể tiếp xúc, ai nên chạy trốn từ xa.
Vì hắn trời sinh dáng vẻ xấu xí, người khác không muốn nhìn nhiều, Nhị đệ vẫn luôn ở bên hắn, trong lòng hắn liền coi Nhị đệ là người thân cận nhất, tốt nhất.
“Ừm….Thì ra là như vậy, Nhị đệ ngươi rất lợi hại.” Tư Mã Phượng đúng lúc kinh ngạc tán thán, “Như vậy Trần Nhị gia thì sao? Lúc ấy nó mới có bảy tuổi, Nhị đệ ngươi nhìn ra cái gì?”
“Nó lớn lên sẽ xấu xa!” Hứa Anh đột nhiên hạ thấp giọng, như sợ hãi bị người khác nghe thấy, “Nó rất nhanh sẽ lớn lên, sau khi lớn lên mỗi ngày sẽ đánh ta. Ta rất sợ, ta sợ đau, rất sợ. Nhị đệ liền nói với ta, cầm búa đi tìm nó, doạ nó, không được thì đập nó.”
“Sau đó ngươi đánh nó.” Tư Mã Phượng bổ sung nói.
Hứa Anh cẩn thận ngẩng đầu: “Lúc đập nó nó còn cào ta khiến tay ta bị thương. Nhị đệ đúng, những gì nhị đệ nói quả nhiên đều là sự thật. Nó về sau nhất định sẽ hại ta. Giết chết nó trước, ta sẽ bình an.”
Vị “Nhị đệ” mà người khác không nhìn thấy kia cứ như vậy ngồi trên vai trái Hứa Anh rất nhiều năm, lần lượt chỉ điểm, dạy hắn đi giết hơn ba mươi người.
A Tứ nghe được mà sởn cả tóc gáy.
“Mẹ ôi, trên đời thực sự có quỷ!” Hắn vội vàng túm lấy Tư Mã Phượng, “Thiếu gia ngươi dương khí vượng, ta ta ta ta phải đi theo ngươi.”
“Ngươi tin lời hắn nói?” Trì Dạ Bạch hỏi.
A Tứ nghĩ nghĩ, có chút hoang mang: “Cũng không phải tin toàn bộ….Nhưng mà thật sự sẽ có người như vậy sao, có thể thấy thứ mà thế giới này không có, còn có thể nói chuyện với chúng nó. Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ.”
Tư Mã Phượng cười gật đầu, duỗi tay chọc vào ót A Tứ: “Ngươi xong rồi, cả đời này ngươi cũng không thể trở thành đại hiệp đảm đương một phía như Mộ Dung Hải.”
A Tứ bị chọc lui, cực kỳ uỷ khuất: “Tại sao không thành?”
“Ngươi tin Hứa Anh?” Tư Mã Phượng cười hỏi, “Ngươi thế nhưng tin cách nói liên quan tới quỷ thần này?”
“Hắn…Hắn đang nói dối?” A Tứ thoáng ngây người, “Nhưng một tên ngốc như hắn…”
“Đúng vậy, một hán tử chất phát không giỏi nói chuyện như vậy, giết hơn ba mươi người, lẩn trốn nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ bị phát hiện.” Tư Mã Phượng nhẹ giọng cười, “Ngươi thực cho rằng hắn là tên ngốc sao?”