Tầm Hung Sách

Chương 14: Chương 14: Yên hồn vũ phách (4)




Khi Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đến Kim Yên Trì, đám người Tư Mã Phượng đã đứng chờ ngoài cửa sài phòng ở hậu viện của Tẩm Sương Viện. Cam Nhạc Ý trông thấy Trì Dạ Bạch thì vui vẻ, đến gần mới phát hiện ra ống tay áo của Trì Dạ Bạch bị xé mất một góc, trong lòng nghi hoặc.

Trì Dạ Bạch đang cầm mảnh áo bị xé xuống kia, tỉ mẩn chà lau mũi kiếm, Tư Mã Phượng đứng ở một bên, tội nghiệp nhìn hắn.

Tẩm Sương Viện chỉ có một quy nô đi theo, còn lại các cô nương đều trở về phòng, quá trình khám nghiệm thi thể sau đó các nàng không thể chịu được, cũng không nguyện ý xem.

Mọi người không nhiều lời vô ích, chỉ bảo quy nô mở cửa sài phòng.

Hiện tại đang chính xuân, thời tiết ấm áp, nhưng ban đêm vẫn lạnh lẽo tận xương, thi thể vẫn chưa hư hại nhiều. Trong sài phòng có đặt một khối băng, vừa bước vào liền cảm giác được sự man mát nhè nhẹ.

Trên giường nhỏ trong phòng đặt một thi thể nhỏ gầy phủ vải.

Quy nô đốt đèn trong phòng, Cam Nhạc Ý đi đến cạnh giường nhỏ, cũng tự đốt sáng lên một chiếc đèn lưu ly. Chiếc đèn lưu ly này chỉ có nửa mảnh ngọc lưu ly, vẩn đục dày nặng, không trong suốt, nhưng sau khi đốt nến ánh sáng sẽ được ngọc lưu ly khuếch trương lên nhiều lần, khiến giường nhỏ như đặt dưới ánh mặt trời.

“Một người đến cầm đèn giúp ta.” Cam Nhạc Ý quay đầu lại nói, “Trì đương gia…”

Hắn giơ đèn lưu ly về phía Trì Dạ Bạch.

Tới nửa đường, Tư Mã Phượng đã cầm lấy, lập tức đưa cho Tống Bi Ngôn vẫn núp sau lưng Trì Dạ Bạch.

“Cầm đèn cho sư phụ ngươi.”

Tống Bi Ngôn: “…Không không không.”

Đáng thương cho y dọc đường đi không ngừng thuyết phục bản thân “Khám nghiệm tử thi không có gì đáng sợ cả chỉ là đun dược ngâm xương thôi”, hiện tại lại thấy phải mổ xẻ thi thể. Y chịu không nổi.

“Mau cầm lấy, ta mỏi tay.” Tư Mã Phượng nói, “Chẳng phải ngươi học y sao? Ngoan, nghe lời ca ca.”

“Ta chỉ là dược đồ!” Tống Bi Ngôn nhỏ giọng phản bác – phản bác không có hiệu quả, Tư Mã Phượng cầm đèn dứ vào mặt y, cuối cùng y vẫn phải chậm rãi đi đến, cầm đèn lưu ly trong tay.

Trong đèn cây nến lung lay toả nhiệt, nhưng ngọc lưu ly không hề nóng lên. Tư Mã Phượng và A Tứ cũng đứng cạnh giường như Cam Nhạc Ý, chỉ có đám người Ưng Bối Xá tuy rằng cũng vào phòng, nhưng lại chăm chú đứng ở cạnh cửa, không hề có ý định lại gần xem xét.

Cam Nhạc Ý xốc tấm vải lên, đeo bao tay rồi sờ soạng qua một lượt tay chân của Tiểu Nhạn. Tiểu cô nương còn chưa khép mắt, dưới ánh sáng của ngọn đèn con ngươi lộ rõ vẻ chết chóc nặng nề. A Tứ cầm một tấm vải sạch, từ từ vuốt hai mắt nàng.

“Hử?” Cam Nhạc Ý nhỏ giọng hừ một tiếng, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Tiểu Nhạn, thấy được vết đâm trên bụng nàng.

Vết đâm rất sâu, miệng vết thương lộ ra ngoài, phần lớn máu chảy ra đã được đám người Sương Hoa cẩn thận tẩy sạch lau khô, ở trên cái bụng tuyết trắng ngược lại càng thêm dữ tợn dị thường. Vết đâm không chỉ có một, Cam Nhạc Ý xem xét một hồi, giơ bốn ngón tay với Tống Bi Ngôn.

Tống Bi Ngôn: “???”

Cam Nhạc Ý: “Ghi lại.”

Tống Bi Ngôn: “Ta đang cầm đèn.”

Cam Nhạc Ý: “Chỉ có một cái đèn, ngươi cầm cả hai tay? Hử?”

Tống Bi Ngôn đành phải đặt đèn xuống, lục từ trong rương của Cam Nhạc Ý ra giấy và bút, vừa cầm đèn vừa ghi chép trong tư thế mất tự nhiên.

“Vết thương trí mạng là vết đâm trên bụng, và xung quanh. Lưỡi dao rộng nửa tấc, dài một thước, người cầm dao quen dùng tay phải. Hắn ra tay rất nặng, ruột gan đứt từng khúc theo đúng ý trên mặt chữ.” Cam Nhạc Ý tốc độ tay nhanh, nói cũng rất nhanh, “Miệng vết thương cực kỳ sạch sẽ, cho nên không tìm thấy manh mối, không nên tự tiện rửa sạch, ta phải phê bình các cô nương của Tẩm Sương Viện. Hạ thể có dấu vết bị làm nhục, căn cứ vào tình trạng xuất huyết có thể suy đoán, hung thủ sau khi cường bạo mới ra tay giết người.”

Hắn ngừng lại một chút, cẩn thận nắm ngón tay đã mềm nhũn của Tiểu Nhạn.

“Kỳ lạ nhất chính là vết thương trên tay chân nàng ta. Sức lực của hung thủ rất lớn, hắn đã bẻ gãy ngón tay nàng và xương đùi, đây không phải việc người bình thường có thể làm được.”

Tống Bi Ngôn nghe thấy vậy cả người không thoải mái, nhưng vẫn hiếu kỳ: “Tại sao phải bẻ gãy tay chân?”

“Sao ta biết được. Ngỗ tác chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, vấn đề này của ngươi ta không cách nào trả lời, hỏi bọn hắn ấy.” Hằn nhìn Tư Mã Phượng.

Tư Mã Phượng nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Nhạn, vươn tay cẩn thận tìm kiếm trong mái tóc của nàng.

Cam Nhạc Ý như biết hắn đang tìm cái gì: “Không có. Tóc và móng tay của nàng ta rất sạch sẽ, không có thứ gì khác.”

“Là trúng độc?” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Bằng không sao lại không phản kháng.”

“Cái đấy còn phải khám nghiệm kỹ hơn, hiện tại chưa nhìn ra được.” Cam Nhạc Ý lấy từ trong rương vài tấm gỗ mỏng được quét sơn trắng, dùng dao nhỏ cạo nhẹ trên da thi thể và miệng vết thương, rồi đem những gì cạo xuống được quẹt lên tấm gỗ, sau đó thật cẩn thận cất tấm gỗ vào ngăn trong rương.

Tống Bi Ngôn thấy Tư Mã Phượng và A Tứ tháo găng tay và khăn bịt mồm xuống, tưởng đã xong, vội vàng đặt đèn cất bút.

A Tứ tốt bụng nhắc nhở: “Ngươi chưa đi được đâu. Kế tiếp Cam lệnh sử phải mổ thi thể kiểm tra dạ dày, ngươi đợi ở đây đi.”

Tống Bi Ngôn thiếu chút nữa bật khóc. Người ta tuy đứng cạnh giường, nhưng liếc cũng không dám liếc nhìn tử thi kia, huống hồ là quan sát Cam Nhạc Ý mổ thi thể?

Cam Nhạc Ý đã lấy túi đựng dao cẩn thận mở ra ở bên giường, cặp mắt vừa nhiệt liệt vừa chuyên chú.

“Tư Mã, có một chuyện ta phải nói với ngươi.” Hắn ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Đầu tháng ta theo lệ đến Kim Yên Trì khám bệnh cho các cô nương, vào giờ tý khi đi ngang qua ngõ nhỏ của Phương Phi Tập ngửi thấy có mùi lạ, sau đó ta phát hiện ra thi thể của một tiểu cô nương trong con ngõ đó.”

Hắn vừa dứt lời, trong phòng ngoại trừ Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch ai cũng lắp bắp kinh hãi.

“Ngươi xem qua chưa?” Tư Mã Phượng vừa mừng vừa sợ, “Sao hả? Chết như thế nào?”

“Giống nhau như đúc.” Cam Nhạc Ý thấp giọng nói, “Lăng nhục, cường bạo, bẻ gãy tay chân, còn có vết đâm trên bụng.”

Hắn giơ ngón tay liệt kê.

“Nhưng trên bụng của tiểu cô nương khi ấy chỉ có một vết đâm, nàng không cách nào kêu cứu, chảy quá nhiều máu mới chết.” Hắn nói, “Hai chân bị thương nghiêm trọng nhất, hai tay trái lại vẫn có thể động đậy, vẫn không chịu khổ bằng người lần này.”

Tống Bi Ngôn từ lời nói của Cam Nhạc Ý cảm thấy một chút quái dị.

“Có ý gì?” Tống Bi Ngôn nhỏ giọng hỏi.

“Điều này chứng tỏ, nếu hung thủ là cùng một người…” Tư Mã Phượng nặng nề mở miệng, “tên khốn này đang hưởng thụ lạc thú hành hạ người khác đến chết.”

“Tống Bi Ngôn vừa mới trở thành đồ đệ của Cam Nhạc Ý mà đã bắt y ở trong đó, có được không đó?” Lúc ra ngoài Mộ Dung Hải hỏi Trì Dạ Bạch.

“Đây là lần khảo nghiệm đầu tiên của Cam Nhạc Ý với đồ đệ, không được thì thôi.” Trì Dạ Bạch liếc hắn một cái, “Nếu không có Tống Bi Ngôn, hắn chắc chắn sẽ bảo ta cầm đèn ghi chép cho hắn, không thì chính là ngươi, ngươi đồng ý?”

Mộ Dung Hải điên cuồng lắc đầu.

“Ưng Bối Xá các ngươi sao ai cũng thích cái đẹp như vậy?” A Tứ khi đi qua hai người, tò mò hỏi.

Không ai để ý tới hắn, Mộ Dung Hải ưỡn ngực, sửa sang lại xiêm y.

“Mộ Dung đại ca, vậy phu nhân của ngươi có đẹp không?” A Tứ lại hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Mộ Dung Hải cười hắc hắc, cực kỳ tự đắc.

Quy nô đi theo đang tâng bốc Cam Nhạc Ý với Tư Mã Phượng: “Cam lệnh sử đúng là người tốt. Ở Kim Yên Trì này, trên người mỗi cô nương đều có chút bệnh khó nói, may mà Cam Lệnh sử đầu tháng đều đến nơi này một chuyến, khám chữa bệnh còn không thu tiền.”

“Không thể nói như vậy.” Tư Mã Phượng sửa lại, “Hắn không cần tiền của các cô nương, nhưng các ngươi phải trả tiền cho hắn.”

“Tiền của chúng ta chẳng phải kiếm được từ các cô nương sao?” Quy nô cúi đầu khom lưng cười, “Nếu hắn đòi tiền từ mama, các cô nương không tránh được bị cắt xén vài phần.”

Tư Mã Phượng hừ một tiếng, trong lòng biết quy nô nói có lý, không mở miệng nữa.

Trì Dạ Bạch phân phó Mộ Dung Hải một việc, theo sát Tư Mã Phượng vào trong phòng của Tẩm Sương Viện.

“Chúng ta đến gặp mấy cô nương kia đi.” Tư Mã Phượng thở dài, “Trong Kim Yên Trì xảy ra chuyện như vậy, quả thật thê thảm.”

“Ta nhớ đến Mộc Miên Nhân của hai năm trước.” Trì Dạ Bạch thấp giọng nói, “Người đó đã chết rồi?” (mộc miên nhân: người bông gòn)

“Đã chết, ta tặn mắt nhìn thấy hắn bị hành hình.” Tư Mã Phượng quay đầu lại nhìn hắn, khoé miệng khẽ nhếch, “Ngươi thế mà lại nhớ? Ta còn tưởng ngươi hận không thể quên đi.”

Trì Dạ Bạch liếc mắt nhìn quy nô đang giả vờ như chẳng nghe được gì cả, nhíu mày cả giận nói: “Không nhớ gì cả, đã quên từ lâu rồi!”

Tư Mã Phượng nở nụ cười, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Hồng Châu của Hương Châu Lâu ở trong phòng của mình, hẳn không phải do người giết Dung Châu và Tiểu Nhạn làm.” Hắn gõ nhẹ cây quạt vào lòng bản tay, “Hung thủ lần này, tuổi ước chừng từ hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi, không phải loại người phú quý hay đến thanh lâu, có điểm giống với Mộc Miên Nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.