Cái gì là giết địch tám trăm tự tổn hại ba nghìn.
Chu Thương Thương nằm ở trên bàn thủ thuật thì nước mắt ức
chế không được chảy ra bên ngoài, khi cây nhíp lạnh lẽo bóp giữ cái sinh mạng nhỏ bé như hạt đậu tương từ trong cơ thể cô từng chút từng chút
một lấy ra, toàn bộ quá trình đau đớn đều phóng đại lên mấy nghìn mấy
vạn lần, thời gian dài dằng dặc khiến cho cô nghĩ căn bản mình không thể chống đỡ được đến khi thủ thuật kết thúc.
Giữa lúc thủ thuật cô nhớ tới năm đó khi kết thúc cuộc thi
vào trường cao đẳng Tô Dần Chính đối diện với cô, nói, “Sau này chúng ta nếu như sinh một đứa con gái, anh bảo hộ hai mẹ con em, nếu như là con
trai, vậy rất tốt, anh với tiểu tử kia cùng nhau bảo hộ em.” Đêm đó trên đỉnh đầu tuy rằng không trăng không sao, toàn bộ thành thị vẫn như
trước tràn đầy màu sắc, tựa như tâm tình khi đó của cô, như ánh sáng rực rỡ lóe ra, nhưng mà lưu quang sớm thệ, sẽ ở trong nháy mắt cô không lưu ý thì nhanh như chớp tiêu tán đi.
Khi hạt đậu tương chân chân thật thật từ trong cơ thể cô bị lấy ra, Chu Thương Thương ở trên tột đỉnh bi thương cảm thụ được một
tia hưng phấn như vầy, cô có thể trở về nhà, sau đó dùng ngữ khí ung
dung không gì sánh được nói cho Tô Dần Chính, cô dùng chính đứa con này
đền mạng cho đứa con của Trần Uyển Chi. (vì yêu sinh hận a, không biết
có ai ghét Chu Thương Thương vì cái tình tiết này không chứ riêng mình
thì không ghét được, Thương Thương chưa thiến thằng Tô Dần Chính là may
rồi ấy chứ…)
Cô thành công, cô thành công đem Tô Dần Chính bức điên rồi.
Đêm đó, Tô Dần Chính không khống chế được đập bể tất cả mọi thứ trong nhà có thể đập, thanh âm bùm bùm ở trong tai Chu Thương
Thương phá lệ phấn khởi, trạng thái tinh thần của cô tựa như chơi thuốc, phấn khởi không có ý thức.
Trong nhà gần như tất cả mọi thứ đều bị đập nát trong đêm
đó, đây cũng là nguyên nhân cô cùng Tô Dần Chính lần thứ ba dọn nhà, bởi vì cái nhà kia thực sự không có biện pháp tiếp tục ở nữa.
Vốn trong nhà mỗi thứ này nọ đều là Chu Thương Thương từng
chút mua về, đáng tiếc đều bị rơi bể đến không ra hình dạng, nhà mới Chu Thương Thương chỉ xách giỏ vào ở, mua đồ dùng gia đình vốn là một
chuyện hạnh phúc ngọt ngào, đáng tiếc sau lại cô cùng Tô Dần Chính cũng
không có cái loại tâm tình này, cho nên bên trong căn biệt thự Hoa Khê
này lắp đặt thiết bị và mua thêm các loại gia dụng toàn quyền giao cho
thiết kế sư Tô Dần Chính mời.
Đêm đó Tô Dần Chính hoàn toàn hoàn toàn mất đi khống chế,
sau một đêm, toàn bộ cái nhà trở nên hoàn toàn thay đổi, giống như tình
yêu thuần túy tốt đẹp của cô cùng hắn vậy, qua một đêm trực tiếp thay
đổi diện mạo nguyên bản.
Ngày hôm sau sắp hừng đông thì Tô Dần Chính rốt cục mệt
mỏi, hắn tập tễnh bước chân đi tới trước mặt cô, mặt hắn lún phún râu
đen quỳ gối trước mặt cô, Tô Dần Chính đem mặt chôn ở hai đùi cô, rất
lâu rất lâu, hắn ngẩng đầu nhìn cô, một đôi mắt vốn xinh đẹp đầy tơ máu, hắn nói với cô: “Thương Thương, em ngốc à, kia là con của chúng ta,
không đáng…”
Vậy cái gì là đáng giá, cái gì là không đáng, không ai có
thể cho định nghĩa cùng giới hạn cho hai chữ “Đáng giá” này sao? Ngàn
vàng khó mua được yêu thích trong tim, giết địch khó tiêu mối hận trong
lòng, Giáp là đường mật Ất là thạch tín, vấn đề có đáng giá hay không
đáng giá, nói không rõ cũng nói không được, trong đầu rõ ràng minh bạch
là được rồi.
Chu Thương Thương về sau cũng hỏi qua bản thân rốt cuộc có
đáng giá hay không, cô chửi mình ngốc, sau lại còn ngẫm nghĩ, đó là một
đứa trẻ đầu thai nhầm, ông trời cho phần tình duyên này quá mỏng, cô
cùng nó không có có duyên phận làm mẹ con.
Kỳ thực cô với Tô Dần Chính đi đến đây, cơ bản đã có thể lộ quy lộ kiều quy kiều, đáng tiếc sau đó cô cùng Tô Dần Chính lựa chọn
kết hôn, dùng pháp luật đem hai người trói chung một chỗ.
Đoạn thời gian kia cô cùng Tô Dần Chính tựa như hai con chó điên, hai bên cắn xé hãm hại lẫn nhau, thế nhưng kỳ quái là bọn họ ai
cũng không nói tiếng chia tay.
Rốt cuộc vì sao không chia tay, không cam lòng trước kia
quá yêu nhau lại có kết cục như vậy, hay là không cam lòng sau lại
thương tổn quá sâu mà dễ dàng tan cuộc? Dù sao đi nữa cô với Tô Dần
Chính không chỉ không có chia tay, trái lại còn đi cục dân chính lấy
chứng nhận.
Chu Thương Thương cái tên này rốt cục lấy ra khỏi sổ hộ khẩu Tống gia, cùng Tô Dần Chính viết vào cùng một chỗ.
Tô Dần Chính là ở nửa năm sau khi đứa con mất đi cầu hôn
cô, mùa đông, ngày đó nhiệt độ âm dưới 3 độ, địa điểm trên sân trường
nhất trung S, ngày đó tuyết rơi thực sự rất lớn, toàn bộ bầu trời tựa
như tung lông chim, mênh mênh mông mông, Tô Dần Chính mặc chiếc áo
ba-đờ-xuy lông cửu màu xám, hắn quỳ một gối, mở miệng ra nói, nhiệt khí
màu trắng liền từ trong miệng hắn toát ra bên ngoài.
“Thương Thương, xin lỗi, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.”
Thương Thương, anh yêu em.
Đây là một lần cuối cùng Tô Dần Chính nói với cô cái từ yêu này, khi còn trẻ, hắn với cô trên cơ bản đều mang ‘anh yêu em’ những
lời này treo ở bên mép.
Lần đầu tiên cô vì hắn xuống bếp, hắn ôm cô nói “Bà xã, anh yêu em” ; Tô Dần Chính vì cô ủ ấm tay chân, cô cũng sẽ ở trong lòng hắn ngọt ngào vô hạn nói “Ông xã, em thực sự rất yêu anh.”
Khi đó, cô và hắn còn không có kết hôn, tình yêu tốt đẹp
lại rất quý báu, sau lại, cô và hắn kết hôn, ‘anh yêu em’ những lời này trái lại biến thành cấm ngôn giữa cô và hắn.
Có người nói, đây khẳng định là còn trẻ vô tri rất dễ dàng
nói yêu, Chu Thương Thương nghĩ không phải là cái dạng này, không phải
trước đây không hiểu yêu, mà là cô cùng hắn đều đã đánh mất hai trái tim mềm yếu, trong tình yêu cô và Tô Dần Chính không có biến đổi thành
thạch anh kiên cố, mà trái tim của cô và hắn biến thành hai cục đá tảng, bọn họ sẽ không giống như trước đây vậy dễ dàng bị cảm động.
——————————————————————————
Chu Thương Thương là chạng vạng năm giờ rưỡi xuống máy bay, ở cổng ra sân bay cùng Triệu Trung Học tạm biệt, trước lúc chào tạm
biệt, Triệu Trung Học còn thân sĩ thay cô gọi một chiếc taxi.
Chu Thương Thương trở lại biệt thự Hoa Khê, tiểu bảo mẫu
trong nhà thấy cô thì gần như muốn khóc, Chu Thương Thương giải thích
với cô ấy nói đi ra ngoài du lịch, tiểu bảo mẫu nhìn cô, lèo xèo thầm
thì hết nửa ngày, sau đó hỏi cô cơm tối muốn ăn cái gì.
Chu Thương Thương trước đó trên máy bay có ăn một ít điểm
tâm đồ uống, hiện tại không làm sao thấy đói, cô nói với tiểu bảo mẫu
mình ăn rồi, tiểu bảo mẫu lo lắng nhìn cô một cái, không hề hé răng nữa.
Chu Thương Thương trở lại gian phòng, thoải mái ngủ một
giấc, sau khi thức dậy thì bình tĩnh nhìn đến điện thoại di động trong
túi xách, cảm thấy bản thân mình cũng nên mở máy rồi. Kỳ thực cô thật
không phải cố ý chơi trò mất tích, chỉ là dọc theo đường đi cô đem lòng
mình thả lỏng ra ngoài, có chút không muốn bị quấy rối mà thôi.
Điện thoại di động vừa khởi động máy, tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ ào ào nhảy vào.
Chu Thương Thương lướt màn hình di động xem tin nhắn, càng
xem trong ngực đối với một người càng thêm băn khoăn, do dự hai phút, cô rửa mặt sạch sẽ xong, vẫn là gọi một cú điện thoại cho Hàn Tranh.
Tiếng chuông không vang tới tiếng thứ hai điện thoại đã
được nhận, tuy nhiên trong ống nghe chỉ truyền đến tiếng hít thở, nhưng
không nói tiếng nói chuyện gì.
Chu Thương Thương: “Hàn Tranh?”
Đại khái qua vài giây, rốt cục truyền đến giọng nói của Hàn Tranh: “Chu Thương Thương, mẹ nó em đi cũng thật sạch sẽ!”
Hàn Tranh nghĩ trên thế giới này hẳn là không có chuyện gì
so với chờ đợi càng thêm khó chịu, mặc kệ là quãng thời gian dài đằng
đẳng trước kia anh chờ đợi một cơ hội, hay là trong hơn nữa tháng này
anh đợi Chu Thương Thương cuối cùng khi nào mới mở máy.
Hàn Tranh trong hơn nửa tháng thời gian Chu Thương Thương
rời đi này, gầy đủ ba cân, cho nên chờ đợi lo âu thật là một việc rất là giày vò thể xác và tinh thần người sống.
Rốt cục sau khi anh đứng ngồi không yên, đêm không thể ngủ, cuộc sống hàng ngày khó an cuối cùng đợi được điện thoại của Chu Thương Thương.
Thực sự là tức chết người a, dẫn đến việc anh để di động ở
bên tai, vẫn nói không ra một câu nào, hít sâu một hơi bình tĩnh lại tâm tình đang phẫn nộ.
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng Chu Thương Thương chần chờ, rốt cục thanh âm được này không có dập tắt lửa giận của anh,
trái lại càng thêm lửa cháy đổ thêm dầu, Hàn Tranh nhắm mắt lại, rống
giận một câu “Chu Thương Thương, mẹ nó em đi cũng thật sạch sẽ!” quả
đoán ấn cắt đứt điện thoại.
Chu Thương Thương nhìn chằm chằm di động một chút, bên
trong thực sự chỉ còn lại tiếng tút tút bị cắt đứt, Chu Thương Thương có phần mắc cỡ, muốn gửi tin nhắn qua cho Hàn Tranh, ngẫm lại, thôi quên
đi.
Nhưng mà qua năm phút đồng hồ, chuông điện thoại di động
lại vang lên, Chu Thương Thương nhấn nút nghe máy, bên trong liền lập
tức truyền đến thanh âm Hàn Tranh tức giận chưa tiêu: “Chu Thương
Thương, anh cuối tuần này thứ 6 quay về thành phố S…”Dừng một chút,
“Đừng để cho anh tìm không được em.”
Chu Thương Thương nhìn một chút lịch bàn, ngày hôm nay đã là thứ ba.
-
Chu Thương Thương từ Lệ Giang trở về trước quyết định hai
chuyện, một là thay đổi nhà ở, hai là dẹp luôn phần công việc ở quán cà
phê vẫn luôn kinh doanh lỗ vốn. Chu Thương Thương chuẩn bị hai phần tiền lì xì, phân biệt đưa cho bảo mẫu A Châu cùng Tiểu Lê ở tiệm cà phê.
Ngày hôm sau, sau khi sa thải A Châu cùng Tiểu Lê xong, Chu Thương Thương liền bắt đầu tìm nhà ở.
Chu Thương Thương nhìn trúng một căn hộ một phòng ngủ một
phòng khách, lúc Triệu Tiểu Nhu lái xe chở cô đi tận nơi xem nhà dọc
theo đường đi cứ trong sáng ngoài tối muốn moi ra Tô Dần Chính rốt cuộc
bồi thường cho cô nhiều ít tiền.
Khi Chu Thương Thương nghe được ‘bồi thường tiền’ ba chữ
này thì cúi đầu, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười: “Cụ thể không tính qua,
tuy nhiên hẳn là đến kiếp sau cũng không cần lo ăn uống.”
“Thương Thương, em thật khờ!” Triệu Tiểu Nhu nghe xong tức
giận bất bình, nói rằng, “Mặc kệ em từ chỗ Tô Dần Chính cầm lấy bao
nhiêu tiền bồi thường, em cùng Tô Dần Chính ly hôn vẫn là lỗ vốn, hắn
hiện tại giá trị con người bao nhiêu, trước đây em là cùng hắn chung
hoạn nạn mới tới được, hiện tại em ly hôn với hắn, sau này tiền của hắn
chỉ có thể toàn bộ rơi xuống trên người mấy tiểu tam tiểu tứ bên ngoài.”
Triệu Tiểu Nhu nói xong, lại niệm vài câu: “Lỗ, thực sự là lỗ vốn…”
Chu Thương Thương nghĩ, bởi vì trước tiên ở trong hôn nhân
lỗ vốn, mới có thể trở thành bên được bồi thường tiền, cô ngược lại còn
muốn bồi thường tiền cho Tô Dần Chính đây.
Chu Thương Thương nhìn trúng là căn hộ ở tại khu nội thành
cũ của thành phố S, tiểu khu hoàn cảnh thanh nhã, phía trước là một thư
viện nhân dân, phía sau có một phân cục công an. Triệu Tiểu Nhu đánh giá căn hộ này ở vào đoạn đường như vậy, thực sự là có cảm giác an toàn lại văn hóa.
Chu Thương Thương đối với căn hộ này cơ bản rất thoả mãn,
cùng ngày đã giao một phần tiền đặt cọc và ký kết hợp đồng chuyển nhượng với chủ hộ.
Từ trên khu nhà đi xuống, Triệu Tiểu Nhu đột nhiên nghĩ đến một việc, ngoài dự tính hỏi cô: “Thương Thương, em thi bằng lái chưa?”
Chu Thương Thương ừ một tiếng, quay đầu nói với Triệu Tiểu Nhu: ” Thi rồi, tuy nhiên không làm sao phải chạy.”
“Ngày mai cùng em mua chiếc xe, em mỗi ngày không thấy phiền phức sao?”
“Không cần.” Chu Thương Thương lắc đầu, “Em đã quen.”
Triệu Tiểu Nhu đối với cô có phần hết chỗ nói nổi.
Chu Thương Thương ngồi ở trên xe Triệu Tiểu Nhu xem cô ấy
thành thạo quẹo xe lăn bánh, suy nghĩ một chút, cô thực sự đã nhiều năm
không có chạy xe nữa, từ năm ấy đụng phải Trần Uyển Chi, cô không còn
chạm vào xe, ra ngoài đều là thành thành thật thật mà đón xe.
Nói đến cũng có hứng thú, dạy lái xe cho cô chính là Tô Dần Chính, nghỉ hè đại học năm thứ nhất, Tô Dần Chính dùng hơn một tháng
thời gian dạy cô làm sao lăn bánh, làm sao chạy đi.
Đèn đỏ phía trước, Triệu Tiểu Nhu dừng lại, vừa lúc cô ấy có cuộc điện thoại gọi đến.
“Xem đầu óc chị này, chị đều đã quên ngày hôm nay là sinh
nhật cưng… Chị đang cùng Thương Thương ở một chỗ đây… Được được được,
chị bảo cô ấy cùng đi theo qua…”
Triệu Tiểu Nhu ngắt điện thoại, quay đầu nói với Chu Thương Thương: “Sinh nhật Bạch Quyên, buổi tối mời chúng ta cùng đi Bích Hải
Lam Thiên.”
Chu Thương Thương: “Chị đi đi, em không đi.”
Triệu Tiểu Nhu nhướng mày: “Chị đã thay em đồng ý rồi.”
“Em với mấy cô ấy không quen.” Chu Thương Thương nói.
“Thế nào lại không quen, lần trước em không phải trên bàn
mạt chược thắng của Bạch Quyên 15 vạn sao? Sau ngày đó cô ấy vẫn nhớ
thương đến em…”
Mười lăm vạn, Chu Thương Thương có phần mắc cỡ không muốn đi.
Bạch Quyên, Triệu Tiểu Nhu… Chu Thương Thương sở dĩ cùng
các cô ấy gặp nhau là bởi vì Tô Dần Chính cùng chồng của họ có kinh
doanh qua lại, bởi vì có quan hệ kinh doanh, không thể tránh né thì có
nghiệp vụ chơi mạt chược cùng tiệc tùng, cô cùng những người phụ nữ này
bao gồm cả cô gái người Giang Tây kia đều là trong những trường hợp như
vậy nhận thức nhau.
Trong đó cô và Triệu Tiểu Nhu coi như trò chuyện cởi mở, cho nên số lần cùng gặp mặt so với các cô gái kia nhiều hơn chút.
Chu Thương Thương tới cuối cùng trốn không được sự cứng rắn quấy rầy của Triệu Tiểu Nhu, cùng cô ấy một đường đi Bích Hải Lam
Thiên.
Triệu Tiểu Nhu nói Bích Hải Lam Thiên là một quán bar.
Đêm đó, Chu Thương Thương thực sự hiểu biết ra “Quán bar”
trong miệng Triệu Tiểu Nhu nguyên lai là cái khái niệm này, bằng lương
tâm mà nói, đây thật không thể nói chỉ là một quán bar mà thôi.