Tâm Hữu Bất Cam

Chương 26: Chương 26: Đều là chí tôn siêu mỏng gây họa.




Cơm chiều Hàn Tranh xung phong nhận việc xuống bếp, Chu Thương Thương ngồi ở trước bàn ăn nhìn Hàn Tranh ở trong phòng bếp luống cuống tay chân, cô tốt bụng hỏi một câu: “Thật sự không cần hỗ trợ sao?”

Hàn Tranh: “Em đi qua một bên chờ đi.”

Chu Thương Thương đứng lên hướng về phía phòng khách đi đến, mở ra tivi, XX đài truyền hình đang phát quảng cáo nước khoáng Tô gia, Chu Thương Thương nhìn nhìn thời gian, còn có nửa phút là 7 giờ rưỡi, chân chân thật thật là thời gian quảng cáo hoàng kim.

Cô thay đổi đài khác, kết quả thật buồn bực, thay đổi cái kênh truyền hình này thì đang phát một bộ phim, phim của Trần Uyển Di.

Chu Thương Thương nằm ở trên sô pha, không có đổi đài, miễn cưỡng xem chút.

Trần Uyển Di rất ăn ảnh, trên màn ảnh so với người thật dễ nhìn hơn rất nhiều. Chu Thương Thương nghĩ, có phải rất nhiều chuyện đều là Thượng Đế an bài liên hoàn kịch hay không, người may mắn có thể từ đó cảm nhận được thần kỳ cùng ngọt ngào, người vận khí kém một chút, tựa như cô như vậy, khiến cho cô không thể không cảm thán lúc Thượng Đế an bài nội dung vở kịch từ đầu đến cuối có ôm tâm tính đùa dai hay không.

Cô nhớ rõ mấy giờ trước khi cô biết Tô Dần Chính cùng Trần Uyển Di cùng một chỗ, cô còn cùng Dư Giai Di còn ở trong rạp chiếu phim xem một bộ phim điện ảnh Trần Uyển Di diễn, Trần Uyển Di diễn nữ phụ ba, Dư Giai Di nói nữ minh tinh này diễn thật tình không tốt, cô gật gật đầu, nói: “Cậu xem cô ta bộ dạng không phải rất xinh đẹp sao, có khả năng là gặp thời đi.”

Sau đó về nhà, Triệu Tiểu Nhu gọi điện thoại cho cô: “Thương Thương, ông chồng nhà chị mới nói cho chị biết, Tô Dần Chính có niềm vui mới, là nữ minh tinh hạng 3, kêu là Trần Uyển Di ấy, em có biết việc này chưa?”

Xem, hai cái cảnh tượng một gắn liền, nhiều thú vị.

Hàn Tranh ló đầu ra: “Xem cái phim quỷ gì thế, mau tới đây hỗ trợ.”

Chu Thương Thương tắt tivi, chậm rì rì đi đến phòng bếp: “Không phải nói không cần hỗ trợ sao?”

“Hiện tại cần.” Hàn Tranh đưa cho cô một quả dưa leo, “Cắt.”

Chu Thương Thương nhìn đồ ăn trong cái bát của Hàn Tranh, hỏi một câu: “Anh đang làm thứ gì vậy?”

“Mì tương trộn a?” Hàn Tranh dùng chiếc đũa đảo vòng, bắt đầu trộn nguyên liệu.

“Thực nhìn không ra.” Chu Thương Thương cười nói.

Hàn Tranh nhíu mày: “Vậy em là chưa hưởng qua tay nghề của anh, trước kia em gái anh đã làm, cô ấy…” Hàn Tranh không tiếp tục nói tiếp, mà là nhìn về phía Chu Thương Thương, “Cô ấy thật sự là em gái anh, một cô em họ ở Bắc Kinh.”

Chu Thương Thương cúi đầu đem dưa leo xắt sợi xong bỏ vào trong một cái bát: “Thập Nhất, anh không tất yếu phải nói với em những thứ này.”

“Đúng.” Hàn Tranh khẽ cười một tiếng, “Chúng ta ăn mỳ.”

Bởi vì mua tương không ngon, Chu Thương Thương nhìn chằm chằm bát mì trộn tương này vài giây sau mới hạ đũa, sau đó kết luận là, quả nhiên chuyện trên đời trước sau như một sẽ nhiều hơn so với trong ngoài không đồng nhất.

Chu Thương Thương ăn hai miếng, cũng rất thành thực buông xuống đôi đũa.

Hàn Tranh tự mình ăn một miếng, líu lưỡi nói không nên lời: “Cũng không biết người nào làm sai trình tự.”

Chu Thương Thương bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó đặc biệt đứng đắn hỏi Hàn Tranh: “Như em vậy ở trong nhà anh có phải gây cho anh thêm phiền toái hay không?”

Cô vừa dứt lời, Hàn Tranh đột nhiên từ đầu bên kia bàn nhô người qua, cả khuôn mặt anh liền cùng mặt của cô dán quá gần, hai người mặt đối mặt, chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở nóng rực anh thở ra trực tiếp nghênh diện đánh về phía cô.

“Anh nguyện ý bị phiền toái cả đời.” Hàn Tranh nháy mắt mấy cái, nói như vậy.

“Không hổ danh là người từ tiểu học đã bắt đầu kết giao bạn gái.” Chu Thương Thương chậc chậc hai tiếng, nhìn về phía Hàn Tranh, “Thập Nhất, những lời này của anh em thật ra rất thích nghe, làm cho em có loại —— cảm giác em lại yêu đương.”

Hàn Tranh cắn chặt răng, vòng vo cái đầu, sau đó cả người hướng tới sát ghế dựa, hai tay ôm ngực: “Vậy đi ra ngoài đi.”

Chu Thương Thương: “Ra ngoài làm cái gì?”

“Dù sao đi nữa trước cũng phải điền đầy bụng, sau đó buổi tối mới có khí lực làm —— chuyện đứng đắn, không phải sao?”



Thời điểm buổi tối Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh làm chuyện đứng đắn nhảy ra một cái cái sọt, đích thật là một cái cái sọt, Hàn Tranh gỡ xuống áo mưa, nhìn cái lỗ thủng trên áo mưa, cả người như ở trong mộng.

Chu Thương Thương cả khuôn mặt đều đen, quả nhiên là chí tôn siêu mỏng, cô hung hăng đá Hàn Tranh.

“Anh sao không cẩn thận một chút?”

Hàn Tranh ăn đau dán mặt qua cười làm lành: “Thương Thương, việc này thực không phải tại anh.”

“Đi mua thuốc.”

“Uống thuốc không tốt.” Dừng một chút, Hàn Tranh thương lượng nói, “Em đang ở thời kỳ an toàn, hẳn là…”

Chu Thương Thương nghiêm mặt: “Được, em đây tự đi mua.”

Hàn Tranh bắt đầu lục tà lục tục mặc quần áo, hướng về phía hiệu thuốc chạy đi.

Bên dưới tiểu khu có một nhà thuốc 24 giờ, Hàn Tranh quét mắt nhìn các hộp thuốc cùng loại trên kệ, cầm lấy hộp đắt tiền nhất.

Lúc trả tiền di động trong túi vang lên, Hàn Tranh nhìn dãy số trên màn hình, ấn từ chối điện thoại.

Không biết là thuốc Hàn Tranh mua thật sự rất mẫn cảm hay sao mà cô bé thu ngân “Thật lơ đãng” đánh giá Hàn Tranh vài cái.

Trả tiền xong, Hàn Tranh đem một bó lớn tiền lẻ thối lại bỏ vào trong túi quần, anh tay trái cầm thuốc, tay phải cầm di động, sau khi đi ra khỏi hiệu thuốc, anh không có lập tức lên lầu, mà là ở khu xanh hóa bên cạnh cái ao lần trước điện thoại lại cho người nọ mới vừa gọi tới.

“Dần Chính, tìm tao có việc sao, vừa mới nãy vội vàng không tiếp được điện thoại.” Đêm hôm có chuyện gì mà vội, Hàn Tranh nhìn thuốc trong tay, cảm thấy bản thân thật đúng là giấu đầu lòi đuôi.

“Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, Thương Thương ở chỗ mày sao?”

Đêm đã khuya còn có hai đứa bé ở trong tiểu khu chơi bóng, quả bóng không cẩn thận lăn đến trước mặt Hàn Tranh, anh đá quả bóng về lại chỗ hai đứa bé bên kia, sau đó đem tầm mắt dừng trên bóng đen thật dày trên hòn giả sơn, mở miệng nói: “Làm sao vậy, Thương Thương rời nhà đi ra ngoài?”

Tô Dần Chính không nói chuyện.

“Theo tao mà nói, Chu Thương Thương sớm nên đi ra ngoài.” Hàn Tranh cười cười, tiếp tục nói, “Dần Chính, mày cũng đừng tìm, đêm khuya, xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng…” Nói xong, Hàn Tranh liền cúp điện thoại, lau mồ hôi! Anh làm gì mà còn chột dạ như vậy đây.



Hàn Tranh cầm thuốc về tới căn hộ, đẩy ra cửa phòng, Chu Thương Thương đã muốn ngủ, Hàn Tranh lăn trở lại phòng bếp bưng một ly nước ấm, sau đó đi vào trong phòng để trên đầu giường, anh ở bên giường ngồi xuống, nhẹ giọng gọi: “Thương Thương?”

Chu Thương Thương xoay người, mở mắt ra ồm ồm hỏi: “Mua về rồi?”

Hàn Tranh gật gật đầu, sau đó ôm lấy Chu Thương Thương, mở hộp thuốc ra, lấy một viên đặt trong lòng bàn tay, tay kia thì bưng tới ly nước: “Đã mua rồi, trước uống đi.” Nói xong, đưa thuốc trên tay hướng vào trong miệng cô.

Chu Thương Thương nuốt thuốc, Hàn Tranh đưa ly nước: “Uống một miếng.” Chu Thương Thương lại uống lên hai hớp nước Hàn Tranh đưa lên.

Sau khi Hàn Tranh hầu hạ xong toàn bộ quá trình, liền nói lên cam đoan: “Thương Thương, anh bảo đảm về sau không bao giờ xuất hiện tình trạng giống tối hôm nay vậy, nếu thật sự không được, anh mang nhiều thêm vài cái.”

Chu Thương Thương bỗng nhiên cười ra tiếng, bởi vì cười quá mau, thiếu chút nữa đem nước vừa mới uống vào sặc đi ra, “Đừng đùa, Thập Nhất, ngủ đi.”

Hàn Tranh bò lên trên giường, nằm xuống, sau đó xoay người đem Chu Thương Thương ôm vào trong lòng mình, đối diện với tấm lưng của Chu Thương Thương, Hàn Tranh thấp giọng mở miệng, trong đêm tối thanh âm của anh trầm thấp mà lại dịu dàng, tựa như mưa phùn ngày xuân, mang theo tiết tấu mơ hồ nào đó.

“Thương Thương, nếu như em chỉ nghĩ quan hệ giữa chúng ta là một hồi nam nữ hoan ái, anh cũng không miễn cưỡng em cái gì. Nếu em muốn nghiêm túc, nói với anh một tiếng, anh cũng sẽ phụng bồi đến cùng.”

“Hàn Tranh, anh có thể im lặng chút hay không.” Chu Thương Thương đột nhiên quay đầu, chống lại ánh mắt của Hàn Tranh, “Em trước kia cảm thấy anh rất không thích nói chuyện, làm thế nào hiện giờ lại nói nhiều như vậy.”

Hàn Tranh sững sờ.

Hàn Tranh lại sững sờ.

Sau đó anh dùng sức phủ lên môi Chu Thương Thương, Chu Thương Thương vốn là tâm phiền ý loạn, đơn giản làm cho mình lại tập trung tinh thần vào trận kích tình này, cô ôm Hàn Tranh hôn lại anh. Hàn Tranh mở chân Chu Thương Thương ra không ngừng cọ xát, ánh mắt anh đỏ bừng, sau đó ôm cô lật người, biến thành tư thế nữ thượng nam hạ.

Bên ngoài ánh trăng treo nghiêng ngoài cửa sổ, Hàn Tranh hơi ngồi dậy, sau đó chống lại ánh mắt của Chu Thương Thương: “Thương Thương, em đừng quá bắt nạt người khác.”



Hàn Tranh mặc dù là nói như thế, tuy nhiên ngày hôm sau mặt trời vừa chiếu xuống đã cam tâm tình nguyện bị bắt nạt, sáng sớm mua điểm tâm, sau đó đến phòng ngủ kêu Chu Thương Thương rời giường ăn điểm tâm.

Hàn Tranh cảm thấy bản thân rất tiện, nhưng mà anh thực hiểu được mình “Tiện” thực vui vẻ, cho nên anh thật sự là tiện đến nỗi bất trị. ( ôi mình thích Hàn Tranh (≧∇≦) )

Buổi tối chủ nhật, thành phố G, trên quảng trường Thủy Thượng có một bữa tiệc tối về tuyên truyền du lịch, là cục du lịch tổ chức, tặng hai vé mời cho Hàn Tranh, Hàn Tranh hỏi Chu Thương Thương có muốn đi hay không, Chu Thương Thương nói tùy tiện đi.

Hàn Tranh: “Vậy rốt cuộc có đi hay là không?”

Chu Thương Thương hỏi: “Có minh tinh nào không?”

“Có Lưu Đức Hoa.”

Chu Thương Thương chạy đến phòng thay quần áo.

Ngồi ở trên xe, Chu Thương Thương nhìn đường cái thành phố G, quay lại nói với Hàn Tranh: “Em cảm thấy thành phố G rất đẹp.”

Hàn Tranh cười: “Lần sau mang em đi dạo đàng hoàng.”

Chu Thương Thương: “Anh không bận việc?”

Hàn Tranh: “Thời gian cùng em đi dạo vẫn phải có.”

Đêm nay quảng thường Thủy Thượng sớm đã bị người vây chật như nêm cối, Chu Thương Thương cùng Hàn Tranh chỉ có thể trước thời gian xuống xe, dọc theo đường đi Hàn Tranh ôm bả vai Chu Thương Thương, đem cô bảo hộ ở trong lòng mình.

Xung quanh quảng trường một vòng sớm bị bảo an vây lại, Hàn Tranh gọi điện thoại cho người phụ trách, không quá lâu, một thanh niên tóc húi cua đi tới, bộ dạng phục tùng khom lưng cười nói: “Hàn cục, theo tôi đi bên này.”

Thanh niên tóc húi cua dẫn Hàn Tranh cùng Chu Thương Thương đi thông đạo khách vip, thông đạo khách vip phải lướt qua hậu trường cùng phòng hoá trang, lúc Chu Thương Thương đi ngang qua đánh giá vài lần, thực nhìn thấy vài ngôi sao tên tuổi quen thuộc.

Chu Thương Thương nhỏ giọng hỏi Hàn Tranh: “Thành phố G các anh thật là có tiền a, mời đến đều là tên tuổi lớn.”

Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng ở bên tai Chu Thương Thương nói một câu: “Là chính phủ có tiền mà thôi.”

Chu Thương Thương giật nhẹ miệng, không tiếp tục nói tiếp.

Thanh niên tóc húi cua dắt Hàn Tranh cùng Chu Thương Thương đi vào chỗ ngồi, sắp xếp hai vị trí chính giữa, thật đúng là hai cái vị trí tốt.

Trên vị trí thượng đặt bản tiết mục chương trình cùng nước khoáng, Hàn Tranh đối với bản tiết mục không có hứng thú, cầm lấy nước khoáng mở nắp xong đưa cho Chu Thương Thương: “Khát không?”

Chu Thương Thương lắc đầu, sau đó cúi đầu xem bản tiết mục, quét hai mắt, yên lặng đem bản tiết mục để lại chỗ cũ.

Hàn Tranh hỏi: “Có nhìn thấy ngôi sao mình thích không, nếu có, đợi lát nữa đi lên kí tên chụp ảnh chung gì gì đó không?”

Chu Thương Thương cúi đầu cười, giọng nói thản nhiên: “Hàn Tranh, em hai mươi chín tuổi, không phải mười chín tuổi.”

“Anh biết em hai mươi chín tuổi.” Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương, “Em có cần thiết không ngừng cường điệu không? Cũng là mấy phụ nữ các em đều sợ già, cho nên mới phá lệ để ý thứ tuổi tác này?”

Chu Thương Thương nhìn Hàn Tranh: “Anh có thể ít hơn em hai câu hay không.”

Hàn Tranh mỉm cười, đưa mặt sát qua, mang theo ý cười trên mi mắt: “Thương Thương, em đây là chỉ cho phép quan binh phóng hỏa không cho phép dân chúng đốt đèn.”

Phía sau có người nhìn qua, Chu Thương Thương đá Hàn Tranh một cước: “Có người nhìn, anh đường đường cũng là một phó cục, có thể đứng đắn chút hay không.”

“Được được được.” Hàn Tranh sảng khoái trả lời.

Tiệc tối 8 giờ 30 bắt đầu, bởi vì vị trí gần, Chu Thương Thương có thể nhìn đến cách đó không xa hai cái camera, trong đó có một cái có ngồi một người đàn ông tựa như đạo diễn vẫy tay chỉ huy .

Chu Thương Thương ở trong lòng nghĩ, làm sao càng là người không muốn gặp thì người đó càng là xuất hiện ở trước mắt.

Tivi cũng thôi đi, hôm nay cô còn phải xem đến người thật.

Tiết mục bắt đầu, phần đầu trên cơ bản đều là vài ngôi sao đơn ca, chủ trì tiết mục là hai MC hơi có danh tiếng trong giới giải trí, ở trên đài nói chuyện đùa thu hút khán giả, dẫn tới dưới đài liên tục bật cười.

Nói đến đoạn thú vị, Hàn Tranh cũng nhẹ cười ra tiếng, mãi đến lúc nữ MC nói: “Kế tiếp bạn có biết tôi muốn mời ra là ai chăng?”

Nam MC: “Ai?”

Nữ MC: “Năm nay tác phẩm của cô ấy thật đúng là rất nhiều, có thể nói là nhân tài mới xuất hiện trong giới diễn viên.”

Nam MC: “Là Uyển Di?”

“Đúng.” Nữ MC đề cao hai dB, “Tiếp theo xin mời Trần Uyển Di mang đến cho chúng ta một ca khúc 《 tình yêu với anh là điều tồi tệ 》”

Biểu tình trên mặt Hàn Tranh là giật mình, sau đó nhìn về phía Chu Thương Thương: “Như thế này không phải là hạ thấp đẳng cấp của toàn bộ chương trình sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.