Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 16:
Editor: Miklinh
Đến chợ trên trấn, Yên Chi dừng lại chỗ bán gà: “Nhìn gà sao mà gầy như quỷ vậy chứ?”
Chủ quán vội vàng cười nịnh bợ: “Cô nương không biết rồi, đây chính là gà chân cao nổi tiếng của chúng tôi, chạy rất nhanh!”
Yên Chi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát trong lồng gà, rồi lại thoáng nhìn qua lão bản, hơi không hiểu ý tứ của hắn nên hỏi với vẻ mặt cực kì nghiêm túc: “Ý ngươi là phải cho con gà này chạy một hồi mới có thể bỏ vào nồi nấu sao?”
Chủ quán: “...”
Diệp Dung Chi bật cười, cong thắt lưng, ghé vào tai Yên Chi nói nhỏ: “Phu tử thích ăn sao?”
Yên Chi nhìn con gà cao gầy trong lồng tre, sờ sờ cái mũi nói: “Cũng thích, hơn nữa gà chạy giỏi ta lại chưa ăn bao giờ.”
Diệp Dung Chi nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía chủ quán:“Chọn giúp chúng ta đoạn thịt mềm.
“Được!” Chủ quán vội thò tay vào lồng gà, cận thận bắt lấy một con.
Yên Chi nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục dạo chợ trong khi đợi chủ quán thịt gà. Kết quả là nàng mua một đống đồ linh tinh, thuận tiện mua mấy xiên kẹo hồ lô.
Quay lại quán, Diệp Dung Chi vẫn đang đứng cạnh, đợi chủ quán thịt gà, xem miếng thịt được chặt, có vẻ ngon đây~~.
Yên Chi chia cho Diệp Dung Chi một xâu hồ lô, cười nói: “Đầu đường bên kia có bán kẹo hồ lô, trước kia ngươi rất thích nên ta mua liền mua một ít”
Diệp Dung Chi nhìn xiên kẹo hồ lô trước mặt, nhưng không nhận; khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, “Phu tử, trước đây là trước đây, bây giờ A Dung đã không thích đồ ngọt ngấy rồi.”
Yên Chi mặc dù không nghĩ rằng bây giờ hắn đã không còn thích kẹo hồ lô, nhưng nghĩ lại cũng hiểu hắn lớn rồi, khẩu vị thay đổi cũng là hợp tình hợp lý.
Chẳng qua không hiểu sao nàng lại thấy hơi hơi lạ, nhưng lại không biết rõ lạ ở chỗ nào.
“Đã để hai vị đợi lâu rồi, gà đã làm xong!” Chủ quán gói thịt gà vào lá, đưa cho Diệp Dung Chi.
Diệp Dung Chi một tay xách gà, một tay đón lấy mấy thứ đồ linh tinh của Yên Chi, rồi hỏi: “Phu tử còn muốn ăn gì không?”
Yên Chi xua tay: “Đủ rồi đủ rồi, ta vừa ăn hai xiên hồ lô, xiên còn lại còn không chắc ăn được đây.” Nàng cầm chuỗi hồ lô, lúng túng. Diệp Dung Chi không thích ăn, nàng cũng không phải rất thích đồ ngọt ngấy, nhưng nếu vứt đi lại lãng phí, đành mang về cho Thẩm Uyển vậy. Trong hí kịch đã nói rồi, nữ hài tử đều thích ăn kẹo hồ lô.
Thế là Yên Chi cầm xiên hồ lô suốt cả quãng đường, vừa đến nhà là bước ngay vào phòng, vừa vặn trông thấy Thẩm Uyển đang nằm thẳng đơ, dáng vẻ cực kì buồn chán.
Thấy Yên Chi bước vào, nàng ấy mừng rỡ “Hai người đã về rồi!”
Yên Chi gật gật đầu chào lại, rồi đem kẹo hồ lô đưa cho nàng, “Ta mua rất nhiều đồ ăn, nấu xong rồi sẽ gọi ngưoi, giờ ăn tạm xiên hồ lô đệm bụng đã”
Thẩm Uyển vội nhận lấy xiên kẹo. Nàng cực kì thích đồ ngọt nên vội đút liền hai viên vào miệng, hàm hồ nói với Yên Chi: “Sao cô nương lại biết ta thích kẹo hồ lô? Từ nhỏ đến giờ, đây là món ta thích ăn nhất!”
Yên Chi thầm nghĩ là nhờ Thanh Y hát kịch nàng mới biết được. Trong hí kịch, các cô nương đều thích kẹo hồ lô, chỉ cần thư sinh mua kẹo hồ lô tặng cho, cô nương nào cũng sẽ đổ hắn. Yên Chi đã xem đoạn kịch như thế đến thuộc rồi, dù trong lòng thấy lạ vì phần lễ này quá nhẹ lại khiến các cô nương ngã gục dễ dàng. Hóa ra hí kịch lại rất đúng.
Thẩm Uyển đang ăn, đột ngột dừng lại: “Ta hẳn là đã đem rất nhiều phiền toái cho hai người. Hai người tốt với ta như thế, chẳng những giúp ta trị thương, thu lưu ta, lại còn mua kẹo hồ lô cho ta, thật là cảm kích hai người!”
Yên Chi liếc mắt nhìn ra ngoài, lại quay đầu cười với Thẩm Uyển: “Những lời này thật ra cô nương không nên nói với ta, nếu muốn cảm tạ cũng phải là cảm tạ A Dung mới đúng, ta chẳng qua chỉ tạm thời ở vài ngày, cũng ăn ở mà không trả tiền”
“Ta thật sự là đã làm phiền hai người, Yên Chi cô nương cứ yên tâm, ta sẽ không ăn không uống không. Đợi khỏe hơn một chút, ta sẽ tìm ít việc làm, kiếm tiền trả lại hai người”
Yên Chi nghe những lời này, hơi mất hứng. Nàng vẫn đang mong hai người bọn họ bén tình: “Chuyện này ta cũng không quản được, nếu cô nương thật sự muốn trả tiền, hãy thương lượng với A Dung. Nhưng ta nghĩ với tính cách của hắn, hắn sẽ không nhận tiền của cô nương.”
Thẩm Uyển vội vàng nói: “Ta vẫn phải đưa, không thể bởi vì tính tình của hắn tốt mà chiếm lợi của hắn”
Yên Chi gật đầu cười cười. Đành vậy, tơ hồng đã buộc đến thế, nếu nàng còn cố thắt chặt hơn, khéo khi lại hỏng việc, cứ tùy theo duyên phận của hai người này.
Diệp Dung Chi bước vào, tay bưng một bát thuốc đưa cho Yên Chi: “Đây là nước thuốc vừa đun, thừa dịp còn nóng, người cho vị cô nương này uống đi.”
“Vẫn là ngươi chu đáo” Yên Chi nhận lấy chén thuốc rồi đưa cho Thẩm Uyển.
Diệp Dung Chi nghe vậy cười, tầm mắt lại dừng ở xiên kẹo hồ lô trong tay Thẩm Uyển; tròng mắt gợn lên một tia lạnh thấu xương mà nét cười vẫn thật dịu dàng. “Thuốc này cực đắng, cũng may có xiên kẹo hồ lô này, nếu không sẽ khó nuốt, vẫn là phu tử chu đáo nhất”
Thẩm Uyển bưng thuốc, uống một hơi cạn sạch. Vị đắng lan khắp khoang miệng, nàng vội vàng cắn một miếng kẹo, vừa ăn vừa gật gù đồng tình với Diệp Dung Chi.
Nếu không nhờ chuỗi kẹo hồ lô, chỉ sợ nàng đã đắng đến khô lưỡi.
Gương mặt Diệp Dung Chi đậm nét cười ôn dịu, chăm chú nhìn Thẩm Uyển ăn, tựa như chủ quán nhìn thịt gà ban nãy.
“Chó ngáp phải ruồi thôi.” Yên Chi thấy hai người bọn họ, một người ăn, một người chăm chú nhìn đối phương, liền cảm thấy đây là màn dạo đầu vô cùng mĩ mãn. Nàng cười híp mắt, đón lấy cái bát từ tay Thẩm Uyển..
Diệp Dung Chi vốn đưa tay định tiếp nhận nhưng Yên Chi ngăn lại “Để ta dọn, đã phiền ngươi cả ngày rồi, ngươi nghỉ tạm đi, đồ ăn để ta thu xếp.”
Yên Chi cầm bát, đi ra khỏi phòng. Giờ nàng mới cẩn thận đánh giá sân viện này. Chính giữa tiền viện có bày một cái bàn gỗ, bên cạnh là một vách nhà tranh có xếp bệ bếp, trên giá gỗ có bày chút rau xanh và trái cây, cách một chút là một cái giếng cũ. Đối diện vách bếp là một cây đa đại thụ. Dưới tàng cây có một cái ghế nằm, ngày hè nếu nằm ở đó thì quả là thoải mái.
Diệp Dung Chi cũng ra khỏi phòng. Hắn đi đến giếng, kéo một gầu nước bưng lên kệ bếp. Yên Chi xắn tay áo, đem rau vào chậu rửa, cẩn thận vuốt sạch từng lá. Diệp Dung Chi nhìn ngón tay trắng nõn của nàng đan vào màu xanh của lá, hỏi: “Mấy năm nay, phu tử còn học được cách nấu cơm?”
Yên Chi hơi nghi hoặc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ nấu cơm còn phải học sao, chẳng phải chỉ cần nhồi đầy bụng là được rồi à?
Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói ra, đỡ cho hắn phải giành việc. Nàng thuận miệng biện giải: “Trong phủ Ngôn Tông có đầu bếp riêng. Ta nhìn cũng học được một hai phần”
Diệp Dung Chi cho rau rửa sạch vào một cái bát, nói: “Dù sao hắn cũng là đệ tử của người, nay tuy là thái bình thịnh thế nhưng lại để một cô nương một mình ở bên ngoài; sẽ nguy hiểm”
“Hắn đi bái sư, ta cảm thấy việc này buồn tẻ, thà rằng một mình du sơn ngoạn thủy còn hơn ở khách điếm qua ngày.”
“Hắn muốn bái Quý phó làm thầy?”
Yên Chi ngừng tay, kinh ngạc nhìn Diệp Dung Chi: “Đúng là Quý tiên sinh, nhưng sao ngươi lại biết?”
Diệp Dung Chi xếp củi nhóm lửa, lấy một chiếc quạt xếp từ cổ tay áo, khẽ quạt: “Chỉ tùy tiện đoán thôi, lúc trước đồ nhi có nghe nói là Quý phó từ quan hồi hương“. Hắn nhìn ngọn lửa lớn dần: “Thanh danh ông ấy rất tốt, lại có tin ông ấy muốn nhận đệ tử, người đến bái sư rất nhiều, đồ đệ của phu tử muốn bái ông ấy làm thầy, chỉ sợ phải phí nhiều tâm tư”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thẩm Uyển: “Cho nên... Hiện tại là đến lượt ta sao?”
Đan Thanh Thủ: “Kẹo hồ lô hay cái gì cũng đừng ăn, ta sợ ngươi ăn rồi sống không qua ba ngày á”
Thẩm Uyển: “Ta sợ là sẽ thành nữ tử đầu tiên vì ăn hồ lô mà chết”
Editor: Xin lỗi vì hàng ra chậm nhá. Tình tiết cũng chậm luôn. Cứ từ từ, độ thâm của Diệp biến thái sẽ hiện ngay ở mấy chương tiếp ấy mà:v