Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 1.1
Editor: Miklinh
Nửa đêm, Yên Chi đứng lên nôn khan vài lần, những vẫn không thể đem thuốc nhổ ra; cả người nàng mềm nhũn, phải cố hết sức mới cử động được một chút.
Ngoài cửa sổ mưa bụi triền miên, sương mù giăng kín viện. Nàng tựa vào phía trước cửa sổ nhìn mưa rơi, lòng cực kì sợ hãi. Hắn mấy ngày nay liên tục bỏ thuốc nàng, không ngày nào quên.
Nàng tự tại đã quen, giờ chợt mất đi tự do, nên mặt ủ mày chau mấy ngày liền; lại chán ăn, không phấn chấn. Dù mỗi ngày đều bị hắn ép ăn cơm, người vẫn cứ gầy đi.
“Yên Chi, Yên Chi ~”
Nghe tiếng gọi từ ngoài cửa sổ vọng vào, Yên Chi ngoái nhìn. Một cái đầu lù lù gần song cửa đập vào mắt khiến nàng sởn gai ốc. Khi nhận ra là Thẩm Uyển mới bình tâm.
Yên Chi thấy nàng một mình một ngựa xông tới, không khỏi lo lắng hỏi:
“Sao ngươi lại tới, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp à?” Tâm tư của hắn đối với Thẩm Uyển rõ ràng như thế, bây giờ nàng đến, trốn thế nào được?
Thẩm Uyển đứng ngoài cửa sổ, sợ bị người phát hiện bèn chống cửa sổ nhảy vào, thấp giọng trả lời: “Không sao, hắn có việc, tuyệt đối không tránh được!”
Nghĩ hắn dễ bị đánh lạc hướng vậy sao? Tâm tư hắn sâu như thế, không dễ lừa gạt vậy đâu. Yên Chi nhíu mi, trong lòng bất an.
Thẩm Uyển thấy Yên Chi phản ứng chậm chạp, vội la lên: “Thời gian có hạn, mau theo ta đi, chậm là xong.”
Yên Chi biết hiện nay không nên suy xét quá nhiều. Cơ hội bày ra, nàng nguyện ý thử một lần. Nhìn bệ cửa sổ phía cao, nàng khó xử: “Khó đấy, ta chẳng còn sức leo của sổ nữa rồi.”
Thẩm Uyển nghe vậy trợn tròn mắt, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ hắn đã làm gì ngươi...?” Lại thấy Yên Chi suy yếu, vô lực, sắc mặt tái nhợt, thân hình mảnh mai, liền khẳng định ý nghĩ của mình; nàng nổi giận mắng: “Hắn dám đối xử với ngươi như thế?”
Yên Chi nghe mà suýt nữa giận đến hộc máu, nếu không phải không có sức, nàng đã tặng người này một chưởng. Đầu óc đen tối, toàn chứa rác mà! Yên Chi nén giận, giải thích: “Nói bậy bạ gì đó, hắn hạ dược ta, ta bây giờ đến sức bò ra cửa phòng còn không có.”
“Chỉ thế thôi à?” Thẩm Uyển ban đầu không tin rồi dần nguôi giận, sau đó lại thấy rất tiếc nuối. Nàng quay đầu, đặt chiếc ghế gỗ sát mép tường.
Yên Chi: “...”
Nàng đỡ Yên Chi bước lên ghế gỗ, nửa ôm nửa nâng giúp Yên Chi trèo qua cửa sổ. Đơn giản thế nhưng Yên Chi vẫn mất nhiều sức, vừa ra được ngoài đã ngã ngồi dưới đất. Thẩm Uyển nhanh nhẹn nhảy ra ngoài cửa sổ, thấy nàng mệt xỉu, nghi hoặc: “Hắn thật sự không làm gì ngươi?”
Yên Chi nhắm chặt mắt, nghẹn: “Đừng có nói linh tinh nữa, muốn gọi người qua đây ư?”
Thẩm Uyển sợ thu hút thủ vệ, vội ngậm miệng, vội vàng đỡ Yên Chi đi qua con đường lát đá vụn, lén lén lút lút tránh được nhiều người, rồi vòng qua mấy hoa viên, định trốn qua cửa sau.
“Ta nhảy tường vào, nhưng tình trạng của ngươi như thế cũng nhảy không được, chỉ có thể đi cửa sau. Nơi đó có thủ vệ, ta sẽ tìm cách, ngươi ở chỗ này chờ ta. Ta dụ bọn chúng đi sẽ đón ngươi. Cách này sẽ đánh rắn động cỏ, nên tốc độ phải nhanh!”
Thẩm Uyển đỡ Yên Chi nấp sau cánh cửa gần bụi cỏ rồi tự mình dụ người. Một lát sau, từ bên kia truyền đến tiếng huyên náo, lại một lát sau nữa, tiếng ồn dần dần nhỏ đi, rồi mất hẳn phía xa.
Yên Chi yên lặng đợi một lúc, mưa bụi cũng dần dần lớn lên, bên ngoài bụi cỏ truyền đến một tiếng động động cực khẽ. Thẩm Uyển thở phì phò bay nhanh tới.
“Đi!”
Nghe nàng gọi, Yên Chi liền xông ra ngoài, chạy tới bờ tường bên dưới tàng cây; dưới tàng cây buộc lmột con tuấn mã, Thẩm Uyển phi thân lên ngựa, kéo Yên Chi ngồi vào phía sau, nói: “Giữ chặt!”
Nàng vung roi, ngựa xông ra ngoài như tên bắn.
Yên Chi cắn răng, cố sức bám, chỉ sợ ngã ngựa.
Phía sau bỗng có người quát to: “Mau, có tiếng ngựa, mau phi ngựa đuổi theo.”
Người khác hốt hoảng: “Mau phái người bẩm báo công tử, không thấy người nữa.”
Yên Chi vừa nghe lời này, vội la lên: “Mau nữa lên, nhất định không thể để bọn họ đuổi kịp.”
Thẩm Uyển nghe vậy vội quất roi ngựa, giục ngựa phi như bay. Gió hất mưa vào mặt, đau rát.
Đêm dài người lặng, mưa càng lúc càng to, vó ngựa va vào đá lát nghe lộp cộp, phá hỏng không gian trống trải mà yên tĩnh.
Đợi ngựa phi ra khỏi cửa thành, chạy về phía ngoài, Thẩm Uyển mới thả lòng, thở một hơi nhẹ nhõm rồi thả chậm chút tốc độ: “Yên Chi, người cố chịu thêm lát nữa, chờ hết đoạn đường này sẽ có người tiếp ứng.”
Yên Chi đã hơi kiệt sức. Công hiệu của loại nhuyễn cân tán này quá mức hiệu quả, nàng đã sắp chống đỡ không được, tay cũng hơi vô lực. Có điều, trốn quá dễ dàng, nàng không khỏi có chút bất an: “Vẫn nên đi mau chút nữa, ta sợ hắn đuổi theo.”
Thẩm Uyển nghe vậy cười to: “Yên Chi nha Yên Chi, ngươi chừng nào thì lá gan nhỏ vậy, đúng là chim sợ cành cong, đã đến chỗ này, hắn có bay cũng...” Thẩm Uyển nói đến đây này chợt ngưng bặt, nàng vội vã ghìm cương kéo ngựa, hai mắt nàng mở to, không dám tin nhìn người đứng phía xa xa.
Yên Chi giương mắt nhìn, người nọ cầm một chiếc ô trúc; thanh sam thanh lịch; hắn đứng phía trước, cao lớn vững chãi nơi cuối đường, như một cây đại thụ che trời; nhàn nhã tự nhiên.
Đợi Thẩm Uyển ghìm cương hết mức, con ngựa nhấc móng đạp mạnh trên đất, dừng hẳn, hắn mới chậm rãi quay đầu, nhìn xuyên qua tầng tầng mua bụi, ánh mắt đạm mạc, không một tia ấm áp.
Yên Chi rùng mình, lần này nếu không chạy thoát, sợ rằng sau này khó càng thêm khó. Thấy hắn đơn độc, nàng hơi hơi nheo mắt, nói: “Uyển Uyển, cứ phóng đi.”
Thẩm Uyển vội gật mạnh đầu, quất roi, xông thẳng về phía trước.
Xa xa, người nọ cầm ô đứng dưới mưa; gió thổi một góc thanh sam càng làm nổi bật thân người tựa tùng bách, trấn định tự nhiên.
Yên Chi thấy thế nhíu lông mày, nàng thừa biết hắn không làm chuyện không nắm chắc, nhưng mà nàng muốn xem, một mình hắn làm sao đuổi kịp một con ngựa tốt, huống chi Thẩm Uyển võ nghệ cao cường, một người đọc sách như hắn rõ ràng không thể đối địch.
Đợi đến khi ngựa gần vượt qua hắn. Trong rừng đột nhiên xuất hiện một bóng người, cây đao trong tay ngay lập tức chặt đứt chân ngựa. Người xuống tay dứt khoát, cực kì tàn nhẫn.
Con ngựa phát ra một tiếng thét lớn, hai người các nàng bị hất lên, mà người nọ vẫn không hề chịu chút ảnh hướng, yên lặng đứng một bên, tựa như cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra.
Yên Chi chống đỡ không được, đành buông lỏng tay. Thẩm Uyển vội vàng giữ chặt nàng, dù thế, hai người vẫn ngã nhào xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại
Nàng(YC) cố gắng đứng dậy, mưa từng giọt từng giọt nện xuống mặt nàng, khiến nàng khó mở được mắt; nàng nhìn kết cục của con ngựa kia mà lòng sợ hãi, hoang mang. Người nọ cầm ô từng bước đi tới, tựa như trên sân vắng.
Nước mưa trắng xóa rơi xuống theo độ nghiêng của ô, tạo thành một rèm nước trước mặt hắn. Dưới ô, khuôn mặt thanh nhuận dần hiện rõ.