Tam Khí Công Tử

Chương 22: Chương 22: Chương 20




Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa

Chương 20

Editor: Miklinh

Yên Chi nghĩ đến đây không khỏi có chút thổn thức. Ở Lý phú nhiều năm như vậy cũng lây dính tí quy củ.

Nàng lắc đầu cười khẽ, vốn là một âm vật, nếu đám lắm mồm ở bãi tha ma kia biết một âm vật còn biết giữa quy củ chỉ sợ cười rớt hàm răng.

Yên Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngươi chỉ cho Thẩm Uyển chỗ nào? Chúng ta dù sao cũng nên đi xem nàng một chút”

Diệp Dung Chi đặt chén trà xuống, chậm rãi đáp: “Bố y đầu ngõ (cửa hàng may), bến tàu bên kia sông” Thấy Yên Chi mở to hai mắt nhìn, hắn làm bộ nghi hoặc hỏi: “Còn chỉ một chỗ khác ở bắc thành. Phu tử sao vậy? Mấy chỗ này có gì không ổn?”

Đâu chỉ là không ổn, quả thực là khéo như thể hắn cố tình bày bố. Nàng trăm phương ngàn kế muốn đem hai người kia ngăn cách, hắn ngược lại đem người tặng đến cửa.

Ba chỗ này là ba chỗ Lý Ngôn Tông bắt buộc phải qua nếu muốn đến nhà Quý tiên sinh. Chỗ cuối cùng là ngay bên cạnh Quý phủ, điều này làm người ta khéo đến mức khiến người ta phát hãi.

Yên Chi thầm than duyên phận của Thẩm Uyển và Lý Ngôn Tông thật sự quá sâu, cái kéo trong tay nàng sợ rằng không đủ bén.

Nàng sót ruột nhưng không biểu hiện gì. Phải lập tức đi tìm Thẩm Uyển, không thể cho hai người kia đụng mặt nhau. Quan trọng là nàng còn không biết Diệp Dung Chi có ý gì với Thẩm Uyển không.

Nếu có, chủ động một ít, Thẩm Uyển có lẽ sẽ không cự tuyệt.

“Không có gì, nhưng một cô nương như nàng lại bôn ba ở ngoài dù sao cũng không tốt, mấy chỗ này đều là chỗ người đông chuyện nhiều, nhỡ bị thiệt thòi thì không hay” Nàng dừng một chút “Thẩm Uyển là người không tệ, muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cảm thấy Thẩm Uyển thế nào?”

Diệp Dung Chi khẽ cười, thâm ý hỏi: “Phu tử sao lại muốn thành bà mối rồi? Trước đây phu tử chẳng bao giờ quản chuyện này.”

Quả thật không quan tâm lắm, nàng quen ở bãi tha ma, trước nay quỷ hồn vốn chỉ lo thân mình, nàng là âm vật, không hại người đã là may. Nếu không phải vì đoạn nghiệt duyên của Lý Ngôn Tông, nàng mới thèm quản ấy.

“Ta thấy hai người rất xứng đôi, Thẩm Uyển là một cô nương tốt, hai người một tĩnh một động, một văn một võ, nếu có ý với nhau, thành đôi rồi nhất định ngày nào cũng vui vẻ”

Diệp Dung Chi nghe vậy, cũng không nói gì. Yên Chi nghĩ rằng hắn đang suy nghĩ nên không nói tiếp. Nếu không phải ba chỗ làm ấy quá gần, nàng con lâu mới nói trắng ra như vậy. Ý định của nàng là cho hai người tự mình phát triển quan hệ, nàng chỉ cần giật dây là được rồi, nhưng tình hình lại không êm đẹp thế. Nếu Lý Ngôn Tông gặp Thẩm Uyển, với hai người họ, đều là chuyện xấu, với nàng cũng là một phiền toái. Sau này long tử nhà người ta độ kiếp xong rồi, quay lại nhìn người phụ mình, thấy ngay cả tình kiếp cung không giúp mình tránh được, không truy cứu trách nhiệm mới la.

Yên Chi suy nghĩ một chút, còn định nói thêm, ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Thẩm Uyển.

“Đây là nơi ở của ân nhân ta, Diệp công tử. Cũng nhờ công tử cho ta việc làm, nếu không ta không thể báo đáp ân nhân”

“Thẩm cô nương khách khí rồi, võ công của cô nương tốt như thế, để cô nương làm hộ vệ đúng ra là lãng phí nhân tài”

Thẩm Uyển vội vàng nói: “Quá lời rồi, quá lời rồi; công việc này tốt hơn vác bao tải ở bến tàu nhiều lắm, lại không có tiểu nhân vô lại tới càn quấy”

Nam tử kia nghe vậy nở nụ cười, cực kì vui vẻ. Tiếng cười vang xuyên qua cửa, vang thẳng vào sân viện.

Diệp Dung Chi cười với Yên Chi, ý vị thâm trường nói: “Phu tử, Thẩm cô nương đã trở lại.”

Yên Chi đen mặt, đúng thật là nghiệt duyên, mới nói xong chuyện mà hai người này đã đụng mặt nhau rồi.

Quả nhiên là việc gì cũng không thuận, Lý Ngôn Tông bái sư bất thành, nghiệt duyên này cũng cắt không được, nếu là bản mệnh viết thế thì tốt rồi, ai dè tất cả đều trái ngược mới tức. Yên Chi ức đến muốn thổ huyết, chỉ sợ việc tiếp theo tốn không ít công phu.

Nàng nhìn ra cửa, vẻ mặt khó lường. Thẩm Uyển và Lý Ngôn Tông cùng nhau xuất hiện. Thẩm Uyển vừa trông thấy Yên Chi, vội vàng chạy vào lôi lôi kéo kéo, vui vẻ vẻ nói: “Yên Chi, đã về rồi?”

Lý Ngôn Tông ở phía sau nhìn thấy nàng cũng cả kinh, “Sư phụ?”

Thẩm Uyển nghe hắn xưng hô thế, vội quay đầu nhìn Lý Ngôn Tông một cái, lại nhìn về phía Yên Chi, vẻ mặt bất khả tư nghị (không thể tin được): “Lý công tử là đồ đệ của ngươi?” Thấy Yên Chi ngầm thừa nhận (nguyên văn hàm thủ), nàng lại nhìn thoáng qua Diệp Dung Chi, “Yên Chi, cô thật biết đầu thai, ở đâu cũng thấy đồ đệ. Hai người họ ai là sư huynh, ai là sư đệ?”

Lý Ngôn Tông nghe thế, không vui. Sư phụ chỉ thu một mình hắn làm đồ đệ, mà sư phụ cũng nói chỉ dạy tên kia đọc sách biết chữ thôi. Nhưng người khác sẽ không nghĩ như thế, bọn họ sẽ nghĩ hắn và một tiểu quản sự là sư huynh đệ, mà tính theo thời gian hắn còn là sư đệ.

Cũng không phải hắn thanh cao, khoe mẽ, thích xem thường người khác. Tuy đệ tử này của sư phụ có khí độ hơn người, không khỏi không thưởng thức nhưng nào có nghĩa lí gì? Cũng chỉ là một quản sự nho nhỏ thôi. Hắn đường đường là thiếu công tử Lý gia, này thành sư đệ của một tiểu quản sự, đúng là mất thể diện.

Lý Thư đi theo Lý Ngôn vài thập niên, lớn lên cùng hắn đường nhiên biết hắn nghĩ gì nên vội vàng cười nói: “Công nương hiểu lầm rồi, thiếu gia nhà chúng ta là đồ đệ duy nhất của Yên Chi sư phụ mà. Vị này, tiểu nhân còn chưa gặp, sao lại là sư huynh sư đệ được?”

Yên Chi chẳng bao giờ nghĩ tới tình huống này lại xảy ra, nàng hơi nhíu mi, nhắc nhở: “Lý Thư” Nàng liếc nhìn Diệp Dung Chi, mặt hắn biểu lộ hơi không thoải mái. Trong mắt còn có vài phần cô đơn. Nàng vốn đã hơi áy náy, giờ nhìn bộ dạng này của hắn, lại càng cảm thấy tự trách.

Diệp Dung Chi thấy Yên Chi nhìn qua, liền thu bộ dang ban nãy, cười yếu ớt: “Hiếm khi nhiều người như vậy, phiền phu tử dẫn khách nhân vào nhà ngồi. A Dung đi pha một chút trà” đối nàng cười yếu ớt nói: “Khó được đến nhiều người như vậy, còn muốn làm phiền phu tử mang khách nhân hướng trong phòng ngồi, A Dung đi thêm chút nước trà.” Hắn cầm lấy ấm trà, đứng lên, khi quay người, nụ cười yếu ớt trên mặt đã đổi thành nụ cười trào phúng.

Đáng tiếc Yên Chi ở bên này vẫn còn lo lắng, lo lắng hắn không thoải mái vì nhưng lời của Lý Thư.

Nàng đứng dậy dẫn mọi người vào trong phòng, tuy có nhiều chỗ có thể ngồi nhưng mấy người này đột nhiên xuất hiện, căn phòng vốn không lớn càng thêm nhỏ hẹp. Lý Thư nhìn cảnh này, không nhịn được mà nói thầm: “Phỏng này quá hẹp, dịch thân một chút cũng ngại, sao có thể ở được?” Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Lý phủ, đến phòng của hạ nhân hạ đẳng nhất cũng rộng hơn ở đây.

Diệp Dung Chi đúng lúc vào phòng, nghe được câu nói này, chỉ cười cười: “Đúng là hơi nhỏ, phiền cho mọi người rồi, nhưng tại hạ cũng không biến phòng rộng hơn được”

Yên Chi nghe Lý Thư nói vậy không khỏi nhíu mày, hơi tức giận, dù sao cũng làm khách trong nhà người khác, sao lại làm khó xử người khác như vậy.

Lý Ngôn Tông thấy Yên Chi không vui, giận đến tái mặt với Lý Thư: “Ai dạy ngươi vô lễ như vậy, dám ở trong nhà người khác nói chuyện như thế, còn không mau nhận lỗi với Diệp huynh”

Lý Thư trong lòng không thoải mái nhưng không dám làm thiếu gia nhà mình giận, chẳng qua hắn dù sao cũng là người bên cạnh thiếu gia từ nhỏ, dù ở Lý phủ hay ở bên ngoài cũng có chút tiếng nói.

Lời hắn nói là thật, phải xin lỗi vị này, đương nhiên là không phục. Hơn nữa hắn cũng nghe nói người này chẳng qua chỉ là một quản sự nho nhỏ ở trên trấn, chưa nói đến chuyện trấn này có nhà giàu hay không, dù có hắn cũng không nhìn vào mắt.

Trong lòng Lý Thư nghìn hồi trăm chuyển, cuối cùng vẫn cúi đầu, không cam tâm tình nguyện vái một cái trước mặt Diệp Dung Chi, đang định mở miệng, người trước mặt lại thân thủ đỡ cổ tay hắn nâng lên, không chịu nhận lễ.

Hắn ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt mang ý cười. Hắn cả kinh, khuôn mặt như ngọc, nhưng vết bớt lớn như thế...

Diệp Dung Chi ôn hòa nói: “Không cần như thế, huống hồ phòng này nhỏ là chuyện thực, vị tiểu ca này chỉ là thẳng thắn chút thôi”

Lý Ngôn Tông thấy hắn khiêm tốn có lễ, nhất phái đại gia chi phong (dáng điệu từ gia tộc lớn), mà Lý Thư lại bày bộ dạng không lên được mặt bàn lại càng cảm thấy không vui. Một quản sự nho nhỏ ở địa phương lại có phong độ thế, Lý Thư theo mình mười mấy năm lại không bằng người này, sao hắn có thể không buồn bực?

Nhưng dù thế nào cũng không thể để người khác chê cười quy củ của phủ mình, Lý Ngôn Tông cười, nói: “Diệp huynh đừng trách, lỗi này nhất định phải nói. Quy củ trong phủ không thể lơi lỏng hạ nhân lắm mồm lắm miệng, nay ra ngoài vài ngày, lơi lỏng hắn, nếu bây giờ không răn dạy hắn, sau này lại hắn lại gây ra sai lầm như vậy, sẽ làm Lý phủ mất thể diện.”

Lý Thư thấy thiếu gia nhà mình như vậy, chính là thật sự tức giận. Hắn vội vã cung kính vái Diệp Dung Chi: “Tiểu nhân thất ngữ, mạo phạm công tử, mong công tử đừng trách tội” Nói xong, lại không thấy Diệp Dung Chi nói gì, hắn bèn ngẩng đầu. Người nọ không chịu nhận lễ của hắn, tay vẫn nâng ấm trà, đi đến bàn, rót từng chén trà một. Nước trà hơi phất khói, khuôn mặt hắn (DDC) bỗng trở nên mờ ảo.

Diệp Dung Chi đem từng chén trà đặt trước mặt mọi người, nhất cử nhất động đều rất đẹp mắt, từ trong cốt toát ra phong thái phong lưu thoải mái: “Tại hạ nhàn tản đã quen, không hiểu quy củ nhà giàu, tại hạ nói không để ý là thật sự không để ý, làm sao lại nói trách tội?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Yên Chi: “Ta mất sức chín trâu hai hổ mới đưa bọn họ lẫn nhau tránh đi, ta mới quay đầu bọn họ đã đụng mặt! Ngươi đang làm cái gì?”

Đan Thanh Thủ: “Hỏi đệ tử tốt của ngươi đi, ta chỉ là một người đi ngang qua...”

Yên Chi: “...”

Chúc mừng đến chương 20, mong mọi người chia sẻ truyện nhé

Chương này làm hơi vội nên không soát lỗi chính tả, mong mọi người bỏ qua.

Chúc ngày vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.