Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 6:
Editor: Miklinh
Yên Chi thấy vẻ mặt hắn không giống giả vờ, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không nhìn thấy bọn họ?”
Diệp Dung Chi bỗng cảnh giác, nhìn thoáng qua bốn phía: “Có gì sao?” Quỷ bốn phía vội y y nha nha tránh đi ánh mắt hắn.
Yên Chi: “...”
Đây đều là ảo giác của nàng à, hành vi của đám quỷ này hoàn toàn không giống bộ dáng hào phóng bên ngoài. Yên Chi đóng chặt mắt, hít một hơi lại mở mắt, quả nhiên vẫn còn thấy...
Yên Chi tránh ra chỗ khác, không thèm nhìn chúng nữa mà quay sang hỏi Diệp Dung Chi: “ Ngươi không nhìn thấy đám quỷ hồn này sao?”
Diệp Dung Chi lắc lắc đầu: “Đồ nhi chỉ nhìn thấy sư phụ”
Đám quỷ kia ngó thấy Diệp Dung Chi liền thu lại vẻ mặt tràn đầy sát khí, y y nha nha sát vào bên cạnh, bày ra khuôn mặt sùng bái e lẹ...Đợi chút, e lẹ?!Yên Chi bị lũ quỷ không biết xấu hổ này làm cho mù mắt rồi.
Nàng cũng không biết tại sao A Dung chỉ nhìn thấy được nàng mà không nhìn thấy thứ mắt thường không thể thấy khác. Nàng chỉ là một vệt phấn dựa vào oán khí mà sinh ra, có thể sống tạm ở nhân gian vốn đã là một chuyện may mắn.
Hắn không thấy được quỷ hồn, đồng nghĩa với việc không có âm dương nhãn. Nàng dù không phải quỷ hồn nhưng mắt thường của phàm thai đáng ra không thể nhìn thấy nàng mới đúng; có lẽ đây là một kiểu trùng hợp, giống như vệt phấn trên má một nữ tử là nàng, đúng dịp kết oán thành linh.
Nói những điều này cho hắn, có lẽ hắn cũng không hiểu. Yên Chi suy nghĩ một hồi, chọn một lí do thoái thác: “Ngươi đã thấy được ta, đó là duyên phận giữa ta và ngươi, không nhìn thấy bọn chúng nghĩa là bọn chúng vô duyên”
Đám quỷ hồn còn đang y y nha nha, ngoan ngoãn xếp hàng bên cạnh Diệp Dung Chi nghe thế, liền bạo nộ, bảy miệng tám lời kêu la: “ Một con quái vật thoát ly lục đạo như ngươi mà dám bịa đặt lừa gạt tiểu tổ tông của chúng ta, dám nói chúng ta cùng tiểu tổ tông vô duyên! Ô ô ô...”
“Nha nha, quá vô sỉ!”
“Phi!”
“Tiểu tổ tông, nàng là kẻ lừa đảo, không thể tin tưởng nàng!”
“|%^! --&# “
“#&*#|%^! *#* |##--&#,_:%:-!!”
Yên Chi lơ đẹp đám quỷ nhõng nhẽo, cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, nếu ngươi không sợ, ngày mai chúng ta lại đến”
“Hảo.”
Xuân đi thu đến, bỗng chốc một năm đã qua. Diệp Dung Chi cực kì trí tuệ, đã xem qua là thuộc; vốn liếng tri thức của Yên Chi đều đem ra dạy hết, sau đó dạy không nổi liền giúp hắn tìm nhiều danh gia thư sách cho hắn, còn phần lĩnh hội được bao nhiêu đều phụ thuộc bản thân hắn.
Những cuốn sách này đều trân quý, nhà bình thường không thể có được. Mỗi lần Yên Chi bay đến chỗ nhà giàu hay chôn quan tài tìm kiếm, phải phí rất nhiều sức mới lục lọi thấy. Cũng nhờ đám quỷ hồn “tôn tử” của hắn giúp đỡ tìm hiểu, nghe ngóng, nếu không nàng đúng là mò kim đáy bể.
Đám kia Quỷ Hồn có lẽ ở lâu trong núi, không tiếp xúc thế ngoại nên thiên chân hồn nhiên, trừ việc quấn quanh A Dung để hưởng hòa khí, chưa từng làm điều gì khác.
Mỗi đêm A Dung đều lên núi, bọn chúng đều đợi ở một chỗ. Yên Chi lúc đầu còn nghĩ bọn chúng thức thời, không quá quấn lấy Diệp Dung Chi, sau này mới biết là bọn chúng lười, chẳng trách lúc trước tức giận như thế cũng chỉ mở miệng ra chửi, hóa ra là sợ động đậy nhiều mệt đến xỉu.
Mới đầu bọn chúng láo nháo bên tai Yên Chi, nàng rất đau đầu. Ở bãi tha ma lâu lâu mới có chuyện nên nàng cũng coi như sống trong sự thanh lãnh lâu ngày, tất nhiên không quen cảnh tranh cãi ầm ĩ thế; nhưng qua một thời gian nàng lại tập mãi thành quen, nếu ngày nào đó bọn chúng yên lặng, nàng mới thấy không quen.
Hôm nay là sinh nhật A Dung, là bọn sơn quỷ nói cho nàng. Hắn chưa bao giờ được mừng sinh nhật, Yên Chi cảm thấy rất đáng tiếc. Nàng biết phàm nhân hàng năm đều sẽ bày tiệc mời khách đến nhà, dự sinh nhật; dù không giàu có, ít nhất cũng phải nấu được bát mì trường thọ. Vậy mà hắn chưa từng trải qua, chỉ sợ đến ngày sinh nhật của mình hắn cũng không biết.
Cuộc sống của hắn không tốt đẹp gì, đã sáu tuổi, lại nhìn như như hài tử bốn năm tuổi. Năm nay, Yên Chi mỗi ngày đều mang hắn lên núi ăn chút đồ ăn dân dã, hắn mới dần có tí thịt, không còn gầy trơ xương, vẻ âm trầm cũng bớt. Điều duy nhất không thay đổi là nhà hắn và người trong thôn vẫn thường đánh chửi, xem thường, trào phúng. May nhờ Yên Chi dạy hắn phương pháp rèn luyện cường thân kiệt thể, nếu không hắn đã không còn sống, bị ném vào rừng cho sói từ lâu.
Nàng đã nhiều ngày chuẩn bị sinh nhật cho Diệp Dung Chi, mà Thanh y ở bãi tha ma cũng ra bài hí mới, Yên Chi lại bỏ chút thời gian để ngồi nghe, rồi lại phải trốn tránh quỷ sai địa phủ; bộn rộn đến muốn mọc ba đầu sáu tay, mấy ngày liền chưa trở về Bách Trúc thôn.
Hôm nay quay trở về, liền phát hiện hắn hơi lạ, bèn thăm dò: “Mấy hôm nay đọc sách gì vậy?”
Hắn nghe thế, ủy khuất nhìn Yên Chi một cái, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Sao thế? Bọn hắn lại đánh chửi ngươi?” Nàng hoàn toàn không hiểu, theo lí hắn bị đánh chửi đã thành lệ, phải tập mãi thành thói quen rồi chứ, nhưng mà ngoài chuyện này ra còn có gì khiến hắn ấm ức chứ.
Hắn lã chã chực khóc nói: “Ta nghĩ rằng phu tử bị đạo sĩ bắt đi, không về được nữa”
Yên Chi hơi hổ thẹn, trong mắt hắn, nàng yếu như vậy à, thật là mất mặt.
Nàng bay vào chỗ râm ở góc sân, ngồi lên đống rơm, không chút để ý nói: “Chớ sợ, đạo sĩ chỉ là phường mua danh chuộc tiếng, bọn họ căn bản không phải đối thủ của ta.”
Hắn nghe mà làm bộ không quá tin tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Vậy phu tử đừng mấy ngày liên tục không về, đồ nhi thật sự sợ.”
“Sau này sẽ không, mấy hôm nay hơi bận.” Nàng vốn định nói không có bữa tiệc nào là không tàn, nàng không thể bên hắn suốt đời, nhưng thấy dáng vẻ cô đơn của hắn lại không nói nên lời.
Thôi, ở bên cạnh chăm sóc hắn vài thập niên cũng không sao, dù sao với nàng mà nói, khoảng thời gian ấy cũng ngắn ngủi như cái chớp mắt mà thôi. “Nghe đám quỷ kia nói hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi, ta mất mấy ngày mới chuẩn bị được một phần hạ lễ, buổi chiều mang ngươi vào rừng nhận, đây là quà sinh nhật đầu tiên ta tặng cho ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một lần được vui vẻ náo nhiệt”
Hắn nghe Yên Chi, không nói nên lời. Hắn nghĩ trên đời nào có ai vì người như hắn mà chúc mừng sinh nhật. Nhưng bây giờ hắn có phu tử, phu tử sẽ mừng sinh nhật hắn, sẽ chuẩn bị hạ lễ cho hắn, sẽ vui mừng vì hắn lớn một tuổi.
Hắn nhìn Yên Chi, cười đến mặt mày nở hoa: “Đa tạ phu tử, về sau A Dung cũng sẽ chúc mừng sinh nhật người!”
Đến nửa đêm, Yên Chi cùng Diệp Dung Chi lên núi. Vừa mới ra thôn, trên con đường trước mặt, một con ngựa bỗng chạy vụt tới, sắp va vào Diệp Dung Chi.
Yên Chi vội vàng tạo ra một lớp bình phong, cản con ngựa lại. Người trên ngựa vì bị dừng đột ngột mà ngã nhào xuống đất, lăn vài vòng, đầu đụng trúng tảng đá ven đường. Không còn động tĩnh!
Yên Chi cảm thấy không ổn, Diệp Dung Chi vội vàng tiến lên xem xét, ngón tay đặt sát mũi, một lát sau, Diệp Dung Chi ngẩng đầu nhìn về phía Yên Chi, vẻ mặt thất thố kinh ngạc.
Yên Chi thấy thế trong lòng lộp bộp, thầm nghĩ: Lần này sợ là xong rồi.
Editor: Hoãn lịch nghỉ dưỡng vì “họ hàng” tới thăm, đưa quà nè!!!