Sáng vẫn còn đọng sương mù, An Thanh không đưa Chi về nhà ngay mà lại ghé vào quán cafe cùng nhau tán gẫu. Lâu rồi không thấy người yêu dậy sớm nên tranh thủ rủ em hưởng ứng không khí trong lành. Đành chịu thôi, vì tính chất công việc của Chi cần thức khuya khá nhiều.
Chọn chỗ ngồi có gương, Tường Chi mất tập trung bỏ quên Thanh ngay bên cạnh. Nàng cần tra khảo Triết về chuyện đang đến quá nhanh sau một đêm tỉnh giấc:
“Cái góc ảnh quen lắm, là mày chụp hả Triết?”
Bên kia điện thoại không ngờ cậu ta lại kêu oan:
“Không, cách kéo rating của nhà sản xuất đấy nhưng vô tình mày là người đẩy phim lên chứ không phải nữ chính.”
An Thanh ngồi bên cạnh nghe sạch sẽ cuộc đối thoại của Chi, trong lòng bắt đầu xuất hiện trục giác lo lắng không hiểu rõ. Chi bắt đầu có cơ hội một bước lên cao dễ dàng mà không phải ai cũng có. Nàng luôn gật đầu nếu Chi muốn, nhưng sao lần này Chi sắp gieo cho nàng cảm giác không an toàn. Đợi em xong chuyện, Thanh khẽ nắm tay em một cách tinh tế nơi đông người, dịu dàng ân cần hỏi:
“Vợ à chị muốn xem phim đó. Chứ nhìn hậu trường chị xót cho em...”
Tường Chi cười khổ không biết phải tính sao, nàng không muốn mùa đông năm nay lại bó buộc vào rạp phim tốn thời gian của Thanh như vậy. Tới ngày đó đành kiếm cớ đem chị ấy đi nơi khác, chắc chắn phải đánh lạc hướng sự uất ức mà Thanh chịu khi nhớ lại cảnh xảy ra với em.
“Vết thương còn đau không? Em đừng uống Corticoid nhiều.”
Corticoid là thuốc giảm đau, cái gì nhiều cũng sẽ không tốt, huống gì chính miệng Bác sĩ nói lại càng không tốt. Tường Chi ngoan ngoãn gật gật đầu, em chỉnh mắt kính loạn bốn độ lại, nhất thời mờ căm, đầu óc đau mạnh nhưng chỉ chớp qua vài giây.
Tiếng thở hồng hộc níu kéo lại sự chú ý của Thanh, nàng quay sang xoa lưng Chi, hoang mang lượm chiếc kính vừa rơi xuống đất, cẩn thận đặt lên bàn:
“Em sao vậy Chi?”
Thật sự Tường Chi cũng không biết mình bị gì, khoảnh khắc ban nãy rất đau rất tăm tối. An Thanh là bác sĩ nội khoa chứ không chuyên về mắt, cũng may vì như vậy nên Thanh lại tưởng em không ngủ đủ giấc mà thôi.
“Hình như là em tăng độ loạn.”
An Thanh biết rõ sáu tháng sẽ đi đo một lần, nàng đành dìu em về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay sẽ xin nghỉ một buổi để ở nhà cùng em, khi nào khỏe hẳn mới an tâm đi làm.
Có người yêu vô điều kiện như vậy lại làm Tường Chi không yên ổn trong lòng. Nàng cảm thấy bản thân thay đổi sức khỏe rất khác lạ nhưng không dám mở lời với Thanh. Dù gì ít nhiều Thanh cũng có bệnh nghề nghiệp, cứ đến thời hạn khám sức khỏe là chị ta cưỡng ép đi ngay cho xem.
________
Mùa đông đến với ta chỉ còn cách vài ngày.
Độ Cao Chết Chóc thu về lợi nhuận trên mức đặt ra, mặc dù không có cảnh nào liên quan đến Tường Chi cả, tất nhiên. Nhưng một phim Hot như vậy thì việc bị soi từng chi tiết thì không có gì lạ.
Phim nói về kẻ phản diện chuyên giết những người có sức ảnh hưởng bằng cách treo cổ họ trên những tòa nhà cao tầng. Không ngờ vô tình bị siêu trộm là nữ chính phát hiện chứng cứ. Cảnh cuối phim nữ chính bị dọa diệt khẩu, hắn treo cô lơ lửng trên tòa nhà nhưng cô lợi hại tìm kế tháo dây, treo ngược phản diện xuống bằng đòn bẩy và hắn chết như cách hắn giết nạn nhân.
Điều đáng nói ở đây là cảnh cuối vô tình lộ mặt Tường Chi trong một giây. Và hình mẫu nữ trộm giỏi đòn bẫy không hợp với diễn viên đỏng đảnh mắc bệnh ngôi sao như nữ chính.
Chia sẻ ngày càng cao, antifan nữ chính thừa nước đục thả câu, luôn nói diễn viên đóng thế hợp vai hơn hẳn Nữ hoàng yểu điệu. Nhà sản xuất phim và đoàn phim đa số là người được mời từ nước ngoài, cuộc tranh cãi như vậy quả nhiên giúp họ thu tiền. Mặc dù cũng có một số người làm phim tâm huyết xuất hiện tiếc nuối cho kịch bản lẫn linh hồn nhân vật.
Vậy là năm nay Tường Chi và An Thanh vẫn không chọn rạp phim để hẹn hò thân mật. Hai nàng trãi qua nhiều chuyện để thấu hiểu nhau, ngày càng bình dị, xem Noel là ngày nghỉ tụ họp vui vẻ nhất, vui vẻ càng nhân đôi khi sinh nhật Thanh là vào ngày hai mươi lăm.
Quán nướng lề đường giờ là địa điểm lý tưởng của cả bốn người bạn trong sáng không phân chia tầng cấp năm đó. Triết hẹn Chi ăn vài món ấm lòng, cậu gãi gãi đầu trước cửa nhà Thanh:
“Năm nào cũng đi với đội bóng làm tao chán quá. Yên tâm năm nay mày vẫn đón chung với chị Thanh vì tao mời hết.”
Tiếng gió thổi vi vu lạnh cả cái đầu trọc của Triết, cậu ta vừa tháo bột nên thuê hẳn taxi rời đi ngay khi bên đường ngân lên chuông nhà thờ. Ôi không khí này... là cuộc sống mà Tường Chi ao ước mỗi năm cùng có Thanh. Có lẽ thật là cũ kỹ, nhưng tâm hồn bay bỗng lại giống nhau.
Đêm hai mươi tư không mưa mà lạnh, ngoài phố dạo đông, rạp phim tấp nập. An Thanh từ Bệnh viện kẹt xe chen nhau về nhà, Chi trong phòng tắm truyền ra tiếng nước làm nàng an tâm. Có lẽ Tường Chi không nghĩ nàng rảnh tối nay đâu. Thanh khẽ cười nhỏ, làm sao nàng có thể bỏ em một mình vào tối nay chứ?
Giờ này bên Úc trắng xóa tuyết, nghĩ lại đã lâu không dự giáng sinh bên gia đình, Thanh chừng chừ mãi cũng quyết định bật laptop gọi điện. Lòng nhất định sẽ cho gia đình biết mặt Chi, hẹn năm sau sẽ đưa hẳn em ấy sang Úc gặp bố mẹ. Háo hức xen lẫn hồi hộp khi tiếng chờ điện thoại phát lên, quả nhiên người Cha thương con gái bắt máy ngay. Khung cảnh tạ bàn ăn đã lâu mới được thấy:
“Bố mẹ, Merry Christmas!”
Ba của Thanh nhiệt liệt ngoắc vợ đến, trong nhà có vẻ đông người, chắc là đối tác hay bạn bè thân thiết đến chơi. Mẹ Thanh nhìn con gái không biết làm sao, tuổi cao không còn đủ sức bay đi bay về:
“Khi nào về? Ăn sinh nhật một mình bên đấy làm sao vui hả con”
An Thanh thở dài cười buồn, chuyện này rất khó mở lời:
“Con không một mình đâu, con...có người yêu rồi. Năm sau sẽ cùng bạn ấy về gặp gia đình.”
Sau câu nói đó không khí bên kia im ắng kỳ lạ hẳn. Thanh cảm thấy chút gì đó không ổn sau gương mặt của mẹ. Lúc này camera được một người khác lấy đi, Thanh tụt cảm xúc khi Vince là người giữ nó. Vậy là tiếng ồn ào của vài người khách trong nhà đó là gia đình của Vince.
“Có lẽ hơi bất ngờ nhưng... Merry Christmas và Happy Birthday em”
Giọng Vince khàn khàn nói tiếng Anh, nghe qua đầy chất thương trường và đứng tuổi. An Thanh sững sờ không đáp nỗi, phút chốc theo phản xạ nàng nhìn sang phòng tắm có Chi, quên mất cả câu xã giao đáp trả Vince. Người đàn ông bên kia nhún vai bất lực, tuy vậy tâm lý vẫn hài hòa:
“Anh mong em về bên này cùng nhau vào năm sau. Không có áp lực nào dành cho em đâu.”
An Thanh đôi chút khó xử thở mạnh, nàng nhìn người đàn ông với râu quai hàm được tỉa gọn kia mà chỉ mong gia đình đừng có suy nghĩ đến người cùng giai cấp:
“Em mong Vince nhanh chóng có một đám cưới, em và người yêu sẽ dự ngày vui của Vince.”
An Thanh là mẫu người gì chứ? Nàng là người rõ ràng trong chuyện tình cảm. Thanh không muốn Vince phải chờ trong vô vọng, càng không muốn Chi buồn lòng về chuyện này.
Thanh là một sự hoàn hảo, ai đã động lòng thì không muốn mất đi, Vince cũng không ngoại lệ, anh nghe mà chân mày trũng xuống. Lời từ chối khéo léo lạnh lùng đưa ra cũng vừa lúc Tường Chi hôn nàng đằng sau sofa.
Chuyện gì đây? Vince đứng hình nhìn không rõ thì An Thanh đã vội tắt đi. Nhanh đến mức cả Tường Chi cũng không để ý.
“Vợ em hôm nay không trực đêm, vui chết mất!”
An Thanh trầm mặc gập laptop, nàng ngửa mặt tận hưởng mùi sửa tắm của vợ tương lai. Quả nhiên hương thơm quen thuộc làm bản thân vơi đi mệt nhọc, tựa đang bay bỗng giữa không trung:
“Chị luôn giữ lại lễ giáng sinh cho gia đình.”
Người sau lưng thoáng chốc hài lòng nhỏ nhặt, Thanh bắt đầu xem nàng là gia đình trong vô thức, tuy vậy nghe xong vẫn cứ thấy ngại ngùng:
“Vậy đi ăn đồ nướng thâu đêm nha? Triết rủ chúng ta...”
Nói được một nửa liền bị An Thanh nghịch ngợm chặn lại bằng cánh môi, tay phải đè Chi xuống, vẻ mặt chị thích thú hiện rõ qua đôi mắt biết cười:
“Vợ thơm quá, cho chị hôn miếng nào”
Tư thế hôn ngược này làm Chi có chút mỏi cổ, chưa biết phản ứng thế nào thì Evy từ ngoài đi vào che mặt cảm thán:
“Á à, hình như tôi vừa nhìn thấy một nụ hôn Spiderman.”
Nhớ ra mình quên đóng cửa sân, Thanh biết đó là lý do Evy tự thân vào được, nhất thời hai má đỏ gay thả tay ra, cùng lúc đó Tường Chi không bị người bên dưới đè cổ xuống nữa. Không khí nhất thời mất tự nhiên, Tường Chi gãi cổ ấp a ấp úng trông rất ngốc:
“Chị Evy đừng ăn đồ ngọt nữa, nhập tiệc thịt nướng đi!”
Evy xách hai túi đồ ăn theo thói quen mỗi năm, chị ta nhìn đồng hồ vừa đúng giờ lên đèn ngoài phố, gật gù hứng thú lái Audi của Thanh tới nơi luôn. . Ra chương nhanh nhất tại _ trù mtruyện.O R G _
Quán nướng ngoài đường giản dị mà ấm cúng, khói thịt bốc lên che mờ đôi mắt Triết.
Bốn người!
Có lẽ đêm nay ngày vui nhất cả năm nhưng sáng hôm sau túi quần của cậu sẽ khóc. Có thêm cô nàng xinh đẹp đậm nét Âu giỏi tiếng Việt lại hài hước như Evy làm bàn ăn gần gũi như quen biết đã lâu.
Bên kia đường có vài ông Noel xách túi quà dạo bước qua từng ngõ ngách con phố, thỉnh thoảng có người xin chụp hình, Việt Nam không rơi tuyết nhưng vẫn đậm mùi giáng sinh.
Gió thổi vi vu như đem sương từ đâu về, lò nướng trước mặt bốc hơi nóng rất dễ chịu đưa Tường Chi lâng lâng hạnh phúc. Nhớ lại năm đó làm đủ trò ngốc không ngờ lợi hại lọt vào mắt Thanh, em bất giác siết tay Thanh như sợ mất...
“Lạnh hả em? Uống rượu không?”
Người bên cạnh trớ trêu lại tưởng Chi lạnh, nhớ lại mỗi dịp vui đều uống một ly cồn nên Thanh cưng chiều gọi một cốc Soju nhỏ cho em.
Evy vừa mới chia tay bạn trai, còn Triết hai mươi mốt năm làm bạn với công việc mượn đồ. Nhìn người ta hạnh phúc bỗng nhiên bản thân muốn mượn người lạ tâm sự mà khóc lóc. Cẩu lương trước mặt làm Triết không chịu nỗi, bức xúc gọi thêm đồ uống:
“Cho thêm một ly chú ơi!”
“Bốn người bốn ly nha chú!” - Evy cũng náo lòng không kém, gọi thêm cho cả Thanh.
Điệu cười rôm rã cùng nhau làm bàn ăn được xung quanh chú ý, cùng lúc này điện thoại Tường Chi reo số lạ, thường ngày nàng không bắt nhưng gần đây lại luôn chờ nó, đúng là tin tốt lành:
“Chúc mừng em đậu vai chính, tuần sau mời đến nhận kịch bản.”
Âm thanh điềm tĩnh của người trong nghề nhưng tựa như pháo Tết truyền đến người nghe. Vì ngoài đường ồn ào nên Chi bật loa ngoài, không cần thuật lại người muốn nghe cũng nghe rồi. An Thanh bên cạnh thu hết vào tai, cuối cùng lưng chừng giữa hai thái cực vừa vui vừa lo. Nhưng nghĩ đến tương lai Chi bừng sáng, nàng lại vui cho em!
“What a surprise.”
Evy ôm ngực không thể tin được, cảm thán hơi thái quá làm Triết bụm miệng thô lỗ cười ha hả:
“Há há không nói làm em tưởng chị Vy là diễn viên tương lai ấy chứ”
Câu chuyện ngày càng vui hẳn lên, nhân đôi tiếng cười ngay cả chủ quán cũng không còn cảm thấy một mình cô đơn nữa. Thanh thú vị vỡ òa:
“Vy? Ha...cậu có tên tiếng Việt rồi đấy, sao tớ không nhận ra nhỉ?”
Tường Chi ngồi hiền nghe bàn ăn tấu hài, nàng biết Triết ngà ngà say rồi nên mới nói năng ngớ ngẩn như thế. Hiện giờ vừa vui sướng kèm hoang mang chưa thể tin được nên Chi không nói được gì. Triết lại là người vui nhất, cậu ta liều lĩnh đẩy nàng vào đây thì kết quả phải nhận về thật xứng đáng.
“Nói gì nữa, nâng ly nâng ly!”
Bốn cốc rượu nhỏ cạn nhau, đêm khuya đầy ấm cúng. Đơn giản mà nhớ lâu, kỷ niệm ngày Noel lúc ta còn có nhau, kỷ niệm thời điểm đưa Chi vào mặt trời tỏa bừng sau mây. Lời khiêu khích không còn là thứ khiến nàng từ bỏ Thanh nữa, mà là...
_________
Đương nhiên phim đó không có thật rồi, truyện giới giải trí nên mình phải tạo ra nhiều phim. Muốn viết thật nhanh để tới khúc hai bã đấu nhau