Tâm Khúc Giữa Chúng Ta

Chương 23: Chương 23: Nuông Chiều




Đã lâu rồi không thấy vợ nói gì về phim mới, chỉ thấy cuối tuần nay Tường Chi thường thức trắng để chuẩn bị bài viết của mình cho đến khi An Thanh xót lòng la một trận nên thân mới chịu mò lên giường ngủ. Khi vợ nổi giận quả thật rất đáng sợ, nhưng sự đáng sợ này làm Chi thấy cưng không chịu nỗi...

“Hừ bốn giờ sáng luôn rồi, đừng có hòng lấy lòng chị.”

An Thanh rút tay Chi ra khỏi ngực mình khi em đang chơi đùa như nghịch bóng nước. Mặc dù trong người rất bực nhưng chẳng đủ kiên quyết đễ dạy dỗ Chi, chỉ cần nghe tỉ tê bên tai ủy khuất một câu là cả người Thanh lại nhão ra như kẹo đường. Giỏi lắm, nai vàng này lại biết điểm yếu của nàng nên được nước lấn tới:

“Thường ngày chị ăn người ta thâu đêm suốt sáng, giờ này có khi vẫn còn chưa ngủ cơ.”

An Thanh nghe xong mặt đỏ gay, đèn ngủ có sáng cách mấy vẫn không lấn át đi được vẻ ngượng ngùng hiếm có hiện trên người đẹp như An Thanh. Viễn cảnh tuyệt mỹ như vậy khiến Tường Chi phải nổ lực tập trung cao độ mới ngắm được mà si mê, vì trong bóng đêm huyền ảo, mắt nàng không có sự giúp đỡ của kính áp tròng.

Tay lại tiếp tục đặt lên bầu ngực Thanh vân vê viên anh đào nhỏ, em yêu thích giáng xuống một nụ hôn rồi ngậm trọn nó vào đôi môi nhàn nhạt vừa vặn, lần này Thanh lại chiều ý để em dùng miệng xoa nắn. Nhiệt độ cơ thể ấm nóng bị một tia lạnh xẹt qua như điện giật, Thanh không kịp khống chế rên nhỏ một tiếng, hại em hưng phấn kéo quần lót của Thanh xuống tận đùi non.

“Chi...hôm khác đi, ngày mai đến trường sớm làm sao chịu nỗi.”

Mặc dù biết Thanh thật lòng lo cho sức khỏe của nàng nhưng trong cảnh mù mịt tê dại này cứ cảm thấy chị ấy dục cự còn nghênh. Đã lâu rồi Chi không phủ thân mình lên bao trọn đè Thanh xuống đoạt lấy mà âu yếm, vì vậy không ngạc nhiên khi người bên dưới nhạy cảm dù chỉ là một cái chạm phớt lùa như gió thổi.

Hạnh phúc quá tự sinh ra tủi thân, Thanh thi thoảng cũng biết ủy khuất vì đã lâu rồi không thấy em bá đạo muốn mình như vậy. . Đọc truyện hay tại || TRU Mtruyen. o r g ||

“Nha nha!... Em muốn làm vợ em thoải mái.”

Người nằm trên khẩn cầu cưng chiều vô độ, một hai câu nói xong là cúi đầu hôn mắt Thanh rất tình cảm ngay, không cho một cơ hội từ chối nào vì em biết cái gì nàng cũng cho em hết.

Trong tầm nhìn yếu ớt, Chi chỉ biết lần theo cảm nhận mà cắn nhẹ liếm khắp thân thể vợ. Như một vật mềm mại đang nhấp nháp từng ngóc ngách trên da thịt mình, Thanh hơi co người lại, quyến rũ không ai sánh bằng! Chị ấy tối nay mặc váy ngủ cũng dễ dàng cởi bỏ, còn lại chiếc vải mỏng bên dưới cũng không kiên nể ném xuống chân giường, chất lỏng dinh dính cũng theo đó tràn ra nệm trắng.

Yêu nhau đã lâu nhưng Chi luôn chiều ý để người kia đặt dưới thân muốn mình, bây giờ bản thân tự tay vuốt ve mới biết rằng Thanh dễ động mỗi khi em chạm đến. Dịch thể tình yêu tiết ra ngầm chứng minh nàng có tình cảm dâng trào với em không gì có thể đo được. Vậy thì có ai hiểu tại sao Thanh trói buộc tim mình vào em?

Một tình yêu thật sự không thể giải thích nên cho dù có hỏi thì Thanh cũng chỉ đáp trả bằng tờ giấy hôn thú, đó là câu trả lời.

Cơn buồn ngủ bấy giờ kéo đến trước cảnh tượng đẹp đẽ này, tất cả hòa quyện lại một trạng thái mơ hồ xâm nhập vào trí óc Chi. Đêm là thời điểm luôn khiến chúng ta suy nghĩ thật lòng nhất, người hoàn mỹ như vậy đang nằm trọn trong vòng tay Chi chờ được em nâng niu, làm sao em có thể chối từ...

Chiếc lưỡi khẽ liếm lên môi Thanh, em muốn nàng biết được đôi môi trơn trượt yểu điệu này đã nhiều lần khám phá vào hang động nữ tính của Thanh thế nào. Đã đối đãi bằng cả yêu thương tôn trọng ra sao, chỉ trên một mình thân thể Thanh thôi, đương nhiên từ đây và đến mãi sau này.

Không để Thanh đợi lâu, sau trận hôn khí thế ngút trời phát ra âm thanh miên man dụ hoặc thì Chi trườn xuống vùng đất ướt đẫm bên dưới, đưa cuốn lưỡi nếm thử hoa huy*t đã nhiều lần nuốt trọn qua. Đến giờ em vẫn chưa tiến vào trong xem nơi đó co thắt thăng hoa thế nào, mặc dù Thanh đã nhiều lần chủ động đưa ngón tay em vào.

Hai từ trách nhiệm trong Chi rất cao cả, không cần biết có phải là lần đầu của chị ấy hay không, chỉ cần bản thân chưa sẵn sàng, em sẽ không muốn Thanh phải chịu thiệt thòi.

“Của chị ra rất nhiều, vị cũng nhàn nhạt tươi mát nữa.”

Tường Chi ngây ngô nói lên suy nghĩ của mình, mỗi lần làm chuyện yêu với vợ, em chỉ có thể dùng cách này khiến nàng thỏa mãn mà thôi. Lời say mê lọt vào tai Thanh, trong cơn hưởng thụ thoải mái càng làm Thanh lên cao trào tê dại. Người phụ nữ của nàng quá sức đáng yêu rồi.

“Nếu nơi đó mà ngọt thì là tiểu đường đấy.”

An Thanh cười khẽ đưa bàn tay vuốt lưng người trên mình, còn không quên dạy kiến thức bác sĩ ngay hoàn cảnh không cần thiết chút nào. Bây giờ ai mới là siêu cấp đáng yêu đây? Tường Chi phấn khích không ngăn được lại trườn lên đối diện mắt Thanh, môi em óng ánh còn dư âm dịch thể tình yêu của nàng đọng lại, khóe miệng cong lên một nụ cười hài lòng:

“Chị ngọt ngào như vậy, em ăn chị thì cả người cũng u mê hết rồi.”

Không hiểu sao đêm nay Chi lại muốn Thanh rất nhiều, lại còn cảm thấy sợ mất. Bây giờ không giữ lấy thì để đến khi nào? Người bên dưới như xuân dược kích thích lý trí của Chi, hoàn mỹ toàn vẹn tựa bức tranh sắc họa, không ngăn được Chi đưa ngón tay vào trong miệng muốn Thanh làm ướt cho mình...

An Thanh bị hành động táo bạo này làm thích thú đến cả kinh, phải chăng em ấy đã thông suốt chịu muốn mình rồi ư? Tối nay cả hai vùi đầu vào giấy sách chứ không uống một giọt rượu nào, vậy thì chính xác cảm xúc ý muốn của em ấy không bị chúng điều khiển, là nàng dư thừa hấp dẫn đủ để ăn mòn sự rụt rè của Chi.

Ngón tay thon mượt mơn trớn nơi cửa động, đồng hồ báo hiệu vừa dừng đến năm giờ sáng. Tiến vào một khoảng ngắn làm Chi thấy yêu nàng vô cùng, nơi đó ấm áp sẵn sàng bao trùm lấy ngón tay, chỉ cần đưa đẩy sâu vào một chút thôi thì màn trinh trắng sẽ kiêu ngạo thấm đẫm tay em. Vậy mà, Thanh hồi hộp chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì nữa, tất cả chỉ dừng dại ở một lóng ngón tay của người nàng yêu dâng hết tâm can.

Tiếng thở điều đặn khiến Thanh phải ngẩng đầu lên xem, chuyện này đâu phải ai cũng mặt than đi cầu hoan mà không biết ngại cơ chứ? Khoảnh khắc trọng đại này lại bị đứt quãng giữa chừng khi mắt thấy Chi ngủ quên dưới chân mình lúc nào không biết, tay vẫn còn nửa trong nửa ngoài khi dễ lần đầu của Thanh...

Thật là đáng nhớ đến mức không muốn nhớ!

Trời tờ mờ sáng, Chi chưa kịp hiểu gì đã bị Thanh tống cổ ra khỏi phòng. Người bên trong uất ức không thèm mặc quần áo, cũng chẳng cần kiên nhẫn nghe Chi khổ sở xin lỗi thêm cái gì. Nếu cần thì đến trường luôn đi, Thanh sẵn sàng đem Laptop lẫn tài liệu dúi vào tay cho vừa lòng em, dỗi không chịu được!

“Em xin lỗi, vợ ơi em không muốn ngủ quên đâu...”

Cửa phòng lại mở ra, đem điện thoại hờn dỗi trả cho Chi:

“Ngay từ đầu chị kêu em ngủ cơ mà, vờn người ta rồi ngất đi thế đấy. Em không có muốn chị!”

Cửa gỗ đóng lại chắn ngang cả hai, tuy dùng lực nhẹ nhàng nhưng đủ biết phải đến tối Thanh mới tha cho Chi. Chưa bao giờ chị ấy giận em quá một ngày, cùng lắm nấu một món ngon, hôn một cái bên tai là lại đâu vào đấy ngay. Chi gãi gãi đầu kỳ lạ dựa vào cửa phòng, ngay lúc quan trọng như vậy lại không trao yêu thương được thì có phải là điềm báo hay không?

Phải chăng chưa thực sự hoàn toàn có được nhau nên mọi chuyện không suông sẻ?

***

Buổi tập duyệt kịch bản...

Sáng nay một số giọng đọc kể chuyện vang vảng trên nền không trung im thinh thích. Như những ngày bình thường Tường Chi đến học thì hôm nay lại trọng đại không dám sai nửa lời. Cốt truyện của sinh viên thực tập phải còn trau dồi rất nhiều để nhà sản xuất lọc ra làm phim, nó cũng xem như một sự may rủi khi đạo diễn lại chọn trúng tác phẩm của người viết sách trên mạng.

Bên dưới người phân tích thường ngày là Thầy phụ trách, nhưng sở dĩ hôm nay không khí căng thẳng đến hơi thở cũng nuốt vào trong là do Giám đốc giải trí ngồi cạnh nhìn mọi người bằng cặp mắt hình viên đạn. Những nội dung này chú ta nuốt không trôi, nếu không trùng lặp của người khác thì lại phi logic đến mức muốn đuổi khỏi phòng tập.

“Đừng để kịch bản này trước mắt tôi nếu cô mãi hướng nó về một tình yêu viễn vông.” - Chung Văn Chí thất vọng chửi thẳng một nữ sinh khác.

Gọi là chú vì người này du học ngành đạo diễn bên nước ngoài, ảnh hưởng khí hậu văn hóa nên có bộ râu già trước tuổi. Không biết chính xác là ở đâu, chỉ biết rằng cứ hễ ai được Chí đào tạo là bước ra với thân phận diễn viên nói không với bình hoa di động. Chú ta rất truyền thống, đi khắp nơi vẫn không lấy tên tiếng Anh, phim ảnh nước nhà gần đây quá bạo lực, Chung Văn Chí cần một thể loại tình cảm hoặc kinh dị để tạo cơn gió mới.

“Diễn viên mới đây mà, thú vị đấy nhưng tự giác xuống đi nếu kịch bản là nội dung hành động.”

Người đàn ông thẳng thừng chê bai Tường Chi, nàng biết người có tài thường sẽ có tật. Tự tay tạo dựng trung tâm đào tạo nổi tiếng như vậy thì kiêu ngạo cũng không có lạ gì. Nhưng ý cười tự tin không làm nàng nhụt chí, nếu có buồn thì là do bị vợ đang giận ở nhà mà thôi.

“Nếu không kéo dài được tình yêu trong kiếp này, anh vẫn sẽ trái luật trời tìm kiếm em ở kiếp sau. Ra chiến trường bao năm không sứt mẻ, vợ ở nhà yểu mệnh đi trước anh...

Thời kỳ yên bình chục năm sau, một bé gái sinh ra xém nữa không giữ được mạng sống lại may mắn thở lại kỳ diệu. Đôi vợ chồng lớn tuổi lần đầu có được con, may mắn đặt tên là Thiên Phàm. Người phàm nhưng mạng lớn, nhất định là trời cứu sống, cái tên nói lên tất cả.

Đứa trẻ sinh ra từ nhỏ đến lớn đều cảm nhận được một vòng tay vô hình theo sau mình, lâu lâu còn nghe bên tai một bài hát thập niên thời kỳ loạn lạc đã lâu không biết đến...”

Chung Văn Chí mất kiên nhẫn kêu Chi ngưng đọc, lại là nội dung duyên âm có đầy rẫy người làm. Thất vọng nhìn sâu vào tư tưởng của một diễn viên thực tập chưa được khai thác, chỉ đến thế thôi ư?

“Tôi không muốn bỏ tiền ra làm một bộ phim trùng lặp với người khác, hãy nói ra lý do nào đó để bao biện cho kịch bản của cô?”

Tường Chi biết trước được kết quả sáng nay, lòng cũng không trông chờ gì nữa mà quyết định đứng dậy bước xuống:

“Vai nam là một người lính, tôi chỉ muốn viết lên sự tàn khốc của chiến tranh.”

Ngắn gọn, đầy đủ, vậy mà vô tình lợi hại động vào người thích cổ xưa như Chung Văn Chí. Vừa tình cảm vừa yếu tố ma mị, ông có nên liều cược vào một diễn viên thực tập này hay không?

“Tường Chi! Nghe tên rất hành động, vậy sẽ ra sao nếu mời cô đóng một vai tương tự trước đó?”

“Thật ngại quá nhưng không, tôi không muốn cố định mình vào một thể loại phim nhất định.”

Người phụ nữ trẻ tuổi không suy nghĩ đáp ngay, nàng làm sao biến mình trở nên nguy hiểm nữa khi An Thanh khóc cạn nước mắt thấm ướt từng vết thương của nàng? Nếu nàng đã nghĩ cho Thanh như vậy thì cũng sẽ nghĩ cho bản thân mình. Kiên cường cũng là một nét đẹp của phụ nữ, vậy mà trong mắt Chung Văn Chí nàng lại hợp với vai nữ tự mình viết lên. Còn gì hạnh phúc bằng kịch bản mình dựng thành phim mà bản thân còn là vai chính?

“Vai này tôi cho cô ra giá tiền cas luôn, điều kiện là ký hợp đồng công ty hai năm, cơ hội này không phải ai cũng có. Suy nghĩ kỹ.”

Không phải ai cũng có...

Một vai có thể đủ tiền mà Chi thiếu của Thanh, nhưng hợp đồng hai năm không làm Chi giải nghệ được...

“Em phải làm sao mới phải đây?”



Bệnh viện trưa nay Thanh nguyện ăn cơm hộp, vợ có nấu đồ ngon đem tới nàng cũng không thèm ăn. Bệnh nhân lâu lâu còn nhìn ra Thanh mất ngủ, vậy thì vị bác sĩ như nàng quá sức dễ đoán rồi.

Ấy vậy mà Chi không mang cơm đến thật, qua giờ nghỉ trưa nàng lười nhát nhịn đói luôn, xem như là một hình thức trả thù hết sức trẻ con để đợi Chi đến an ủi.

Tranh thủ chợp mắt một chút, không lâu sau lại nghe tiếng động ai mở cửa bước vào. An Thanh ngước mặt lên thì nhìn thấy một bác sĩ khác tìm mình trao đổi.

“Đến giờ làm việc rồi à?”

Nàng mơ hồ hỏi nhưng lại không nghe trả lời, lúc này mới nhận ra đồng nghiệp trước mặt mình không quen biết, lại bịt khẩu trang tự tiện khóa cửa phòng.

“Cạch.”

Âm thanh vang rõ giữa buổi trưa, người kia mặc blouse trắng tiến đến động chạm vào người Thanh, mái tóc dài chứng tỏ cũng là một phụ nữ đẹp tìm cách quyến rũ. An Thanh đã tỉnh táo vài phần, mặc kệ mình bị sờ soạng mà nhắm mắt hưởng thụ, khóe miệng nhếch lên chủ động đứng dậy, kéo người ra một góc không có camera mà vùi đầu vào cổ đối phương. Chưa hết, Thanh còn nghịch ngợm tán tỉnh, nhấp nháp vành tai thổi vào thật ma mị:

“Không ngờ đồng nghiệp cũng thích nữ, vậy thì chúng ta qua lại với nhau đi.”

Nụ cười bí hiểm thu hết vào tai người phụ nữ kia, chịu đựng đến đây đã quá đủ, nàng ta thất vọng quyết đẩy Thanh ra xa, tiện thể cởi luôn khẩu trang trắng quăng xuống bàn:

“Chị quá đáng, thì ra lúc không có em liền dễ dàng phải lòng với người khác. Chị hết thương em rồi.”

Không ngờ là cô vợ rảnh rỗi dở trò nghịch ngợm thử lòng, An Thanh cười phá lên thỏa mãn dựa lưng vào tường. Đáng đời lắm, cuối cùng cũng co được dịp trả thù chuyện tối qua, rất mãn nguyện.

“Chị còn cười nữa, hức...em không muốn nghe gì hết, chị chán em rồi.”

Đến lượt Tường Chi uất ức sắp khóc tới nơi, An Thanh phải nhanh chóng giải thích, không thôi sẽ bị giận ngược lại.

“Nhìn xem em mặc áo Blouse của ai? Vợ chị lúc nào cũng ngây thơ.”

Tường Chi nước mắt nước mũi ào ra ngơ ngác nhìn xuống bảng tên, đúng là gậy ông đập lưng ông, hại Thanh phải vừa cười vừa lau mặt giúp em. Chuyện khi tối cũng không còn chấp nhất nữa, ai lại nỡ giận một người đáng yêu thế này? Chi ngại ngùng dụi đầu vào ngực Thanh, thở dài một hơi buồn tủi:

“Ai lại nhớ áo chị có bảng tên chứ, thấy thơm thì muốn mặc đồ chị thôi. Em không mang cơm đến vì muốn cảm nhận một ngày biến thành chị, làm bác sĩ rất ngầu, rất giỏi, rất hãnh diện nữa.”

Tường Chi đem hết những lời trong lòng nói ra, còn dụi dụi lên cổ vợ vài cái làm Thanh tan chảy ôm mãi không buông. Trên bàn còn có túi xách đựng máy ảnh mà Chi đem đến nữa, Thanh bỗng nhiên muốn chụp vài tấm khi em khoác trên mình chiếc áo trắng y học này.

“Tách.” lại thêm nhiều tấm hơn nữa khi chúng ta nắm tay nhau đi dọc hành lang bệnh viện, cùng gọi hai suất cơm trưa, cùng nhau cười nói vui vẻ tựa như đồng nghiệp và cũng là bạn đời.

“Giả sử em cũng là bác sĩ, hoặc chị cũng là một học sinh cùng lớp với em, thì lúc đó chúng ta có còn gian nan mà yêu nhau tính từng dây lí trí nữa không em? Kiếp này gặp được em không hề hối hận, kiếp sau bản thân cũng nguyện mở tiệm nước lắng đọng để mỗi ngày chờ em đến làm việc. Chờ em lấy nhầm điện thoại, chờ em gật đầu đồng ý cùng xem suất phim đầu tiên mùa giáng sinh. Chờ em mượn xe khi không có bằng lái, và chờ em nói yêu chị một lần nữa khi kiếp đó chị biến mình trở nên không hoàn hảo trong mắt em...”

_______

Đấy có ngọt đấy nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.