Nàng mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng đã về đến nhà,phụ thân nàng là quan của huyện Thanh Mai(tên tác giả tự nghĩ),ông xưa nay luôn hiền lành,cố gắng tích đức,giúp đỡ dân làng,điều này cũng khiến cho tất cả tỷ muội trong nhà đều ngoan ngoãn,hiểu chuyện.Nàng mỉm cười nhẹ,cuối cùng thì cho dù bản thân có đi đến đâu đi nữa thì cuối cùng chúng ta cũng chỉ có một nơi duy nhất để,đó là nhà,là gia đình.Nàng có ý định tiến vào phủ Tiền gia thì nghe có tiếng nóiha,còn biết lần mò về đây-nàng hạnh phúc khi nghe thấy tiếng nói ấy,đó chẳng thể là ai khác ngoài Tiền Thái ca ca của nàng cả.Tiền Thái là trưởng bối của nàng ngày nàng xuất giá,huynh ấy đã tức giận muốn từ nàng,huynh ấy hiểu được nàng yêu hắn,nhưng chỉ là cảm thấy tức giận vì nàng mù quáng yêu tên đó,hại phụ thân phải lên tận Đại Hoàng(một huyện khác và cũng là nơi hắn đang sống)ép hôn người ta.Nàng tự hiểu rằng Tiền Thái yêu thương nàng đến thế nào mà,rõ là huynh ấy từ lâu đã sợ nàng vì ép hôn người ta mà sẽ bị khinh bỉ,bị ghét bỏ và cuối cùng thì huynh ấy thật sự đã đúng rồi.Bên ngoài có chuyện gì sao đại huynh?-tiếng nói trong trẻo của một thiếu nữ cất lên,đó chính là Tiền Hoài Châu,tiểu muội của nàng,muội ấy vừa nhìn thấy nàng thì lập tức bật khóc vì bất ngờ,Châu nhi của tỷ ốm đi đấy!-nàng giả vờ bình thường chạy đến ôm chầm lấy Hoài Châu.Nhị tỷ,muội thật sự rất nhớ tỷ-nàng ta mít ước khóc.Gia đình nàng quả là hạnh phúc mà.Bước vào trong phủ nàng liền nhìn thấy bài vị của người phụ thân nàng yêu thương đang được thờ cúng linh thiên.Nàng mất đi chỗ dựa rồi sao?Mi mắt nàng cụp xuống,từng giọt lệ cay cay bắt đầu chảy dài trên đôi má xinh xắn...
*còn tiếp*