Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 9: Chương 9: Diện kiến cụ alchemist




“Nhảy, nhảy, nhảy đi,” Kayin thúc giục. “Tăng tăng tăng, cà rắng, tắng tằng, tằng tằng…”

Anh ta vừa hát, vừa cố làm cho cái thân thể cộc lốc của mình trở nên uyển chuyển, tay chân tới lui, quơ loạn xạ. Một điệu nhảy mà anh ta tự định nghĩa là:

“Điệu Kayin, cha cha cha, độc nhất vô nhị.”

Mà thật sự thì, trong một lần lập chiến công, được diện kiến Nhà Tiên Tri. Cụ thấy anh ta có khiếu khôi hài, nên tặng cho một cuốn phim tài liệu về nhân vật có tên gọi là: Hoài Linh. Kayin lập tức phát cuồng nhân vật này ngay lần đầu xem.

Thế là anh ta cứ tập luyện rồi bắt chước theo, kiên trì mãi đến giờ thì cũng có thể được xem là một Cây Hài, có tiếng ở thung lũng Khe Nằm Andres. Tiệc tùng, lễ lộc, cưới hỏi nào anh ta cũng tham gia một tiết mục góp vui.

Erik cong mày, lạ lùng nhìn điệu bộ chẳng giống ai của anh ta. Rồi liếc mắt xuống cái vực sâu có hồ nước một màu xanh lục, mà anh ta cứ thúc ép cậu nhảy xuống. Đang quan sát, thăm dò tình huống xem sao, thì…

“Hấp,”

“Con bà nó, a..a..a” Erik thất thanh la lên. Kayin cười lớn rồi nhảy theo.

“Bùm,” “Bùm,”

Hai tiếng nghe như thủy lôi nổ liên hồi, làm cho mặt hồ phẳng lặng rung chuyển, tạo thành những đợt sóng lớn. Trong lúc hồn vía lơ lửng trên mây, Erik bụng no nước, hớt hải vùng vẩy hô hoán:

“Ặc, ặc….tôi không biết bơi, cứu với, cứu…cú…ục ục…”

Hồi sau tỉnh dậy, anh ta thấy mình nằm trên một mõm đá, với gương mặt một thanh niên hớt hải, đang chu môi áp sát vào mình.

“Má,”

“Hự,” Kayin ăn ngay một cú đạp văng ra. Mặt đau đớn nhăn nhó, nhưng anh ta vẫn vui vẻ cười nói:

“Ha ha ha, đường đường một đấng trượng phu, lại không biết bơi.”

“Má,” Erik gắt lên. “Đến cha mẹ là ai còn không biết, đừng nói đến chuyện bơi”

Kayin chợt tắt hẳn nụ cười trên môi, mặt trầm tư, rồi bộc bạch:

“Anh bạn, tôi cũng có khác gì anh đâu,” Kayin cười mĩm, đan tay lên bụng, nhìn lên bầu trời: “Chú Lucas nhặt được tôi ở một nhà thờ hoang phế, rồi đem về đây nuôi dưỡng.”

“Tôi cũng đâu có biết cha mẹ mình là ai. Nhưng tôi biết họ có nỗi khổ của riêng mình.” Kayin khựng lại, ánh mắt anh ta chợt ngưng động, rồi ngồi dậy lấy tay vung vẩy mái tóc bờm xờm của mình, làm nước văng tung tóe, một vài giọt trong đó hình như còn có cả vị mặn. Kayin lại cười nói:

“Nhưng Erik à, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, và sống cho thật tốt. Cụ đã bảo thế mà”

“Ai cơ?” Erik thắc mắt.

“Anh cũng sẽ sớm biết thôi,” Kayin tỏ ra thần bí. “Cụ là một Nhà Thông Thái, cụ biết hết thảy mọi chuyện trên đời, Erik ạ.”

“Vậy thì, ông ta hẳn là một nhân vật quan trọng với các anh rồi,” Erik nói.

“Đúng vậy,” Kayin cười đáp. “Với chúng tôi, cụ không chỉ là một nhà tiên tri thông thái, mà còn là một lãnh tụ vĩ đại.”

“Kayin ạ,” Erik thở dài. “Tôi chỉ hy vọng, một người như anh vừa nói, có thể cho tôi biết được mình là ai!”

“Đừng lo anh bạn,” Kayin đáp. “Nếu vẫn không thể biết được mình là ai, anh cũng đã có Kayin là bạn. Một người bạn tốt nhất của anh.”

Erik cũng ngồi dậy nhìn anh ta, rồi phì cười. Vừa nãy lúc bị bất ngờ xô ngã xuống hồ, thì thật là cậu ta có hơi hoảng hốt, nhưng cảm giác cũng hưng phấn lạ kỳ. Lần này, cậu tỏ ra hăng hái:

“Ê Kayin, Chơi tiếp không?”

“Gan cậu to đấy Erik, ha ha.” Anh ta sảng khoái đáp.

Rồi hai chàng trai khoát vai nhau, hí hửng trèo lên lại vách đá cao. Đi được nửa đoạn thì nhìn thấy một tà áo dài, lụa trắng thêu hoa cẩm tú, phất phơ trong gió như tiên nữ giáng trần.

“Quái lạ, anh có thấy không Kayin. Thời đại này mà còn có người mặc cổ trang kìa,” Cậu chỉ tay.

“Đâu đâu,” Kayin đảo mắt ngơ ngác. “Melisa…a,” anh ta làm một cái loa tay, rồi gọi lớn.

Cô nhỏ bẽn lẽn tiến đến, tủm tỉm: “Em mang quần áo cho anh này, Erik!”

“Wéo, weo, wèo ‘Anh Ê-rờ-ít’ thân thiết quá ha,” Kayin mỉa mai trêu ghẹo cô nhỏ.

“Anh này,” cô nhỏ ngượng ngùng, đỏ ửng mặt.

“Đồ của anh đây Erik,” cô nói, rồi cúi mặt thẹn thùng chìa hai tay đưa cho Erik một bộ đồ ngay ngắn gấp gọn. Cậu vừa cầm lấy chưa kịp nói cảm ơn, thì cô nhỏ đã phóng đi mất dạng sau một lùm cây bên bờ hồ. Cô thập thò lén nhìn cậu, miệng túm tím cười thích chí.

“Cái con nhỏ này, mới đó mà như thổi. Ra dáng thiếu nữ luôn rồi,” Kayin nhìn theo cái bóng tấm tắt. “Thay đồ rồi đi thôi anh bạn. Chú Lucas, bảo tôi dẫn cậu đến hang động PacPo, ở đó cậu sẽ được gặp Cụ.”

Erik gật đầu, thay vội đồ rồi theo sau. Họ trèo qua hết một ngọn đồi, đi qua năm trạm vệ quân trang bị khí giới, rồi chui vào một cái hang động tối tăm dài hơn cả dặm, chỉ có ánh sáng duy nhất là ngọn đuốc dẫn đường.

Ở đầu bên kia, vừa thấy được mặt trời. Đã đập vào tầm mắt cậu một khu vườn đầy những cây ăn quả, và động thực vật kì lạ. Đi qua khỏi khu vườn, thì thấy một cái hang động tựa lưng vào vách núi, một tạo tác thần kì. Chẳng khác nào một toà lâu đài cổ kính, toát lên cái vẻ trang nghiêm đến kì lạ. Ở đây, chẳng có một bóng vệ quân nào cả, nhưng bên trong cái hang động tối tăm có đi qua một nhóm người, ăn mặc rất cổ quái, không dùng vũ khí hiện đại mà chỉ toàn ngồi mài, gươm kiếm và dao găm.

“Kayin này,” cậu nói. “Lúc trong hang động tôi thấy một nhóm người thần bí, có phải họ là chốt chặn cuối cùng canh giữ nơi đây?”

“Không phải đâu Erik,” Kayin gạt phăng. “Họ là lực lượng đặc nhiệm, gọi là: Assassin. Họ là những bật thầy ngụy trang và ám sát. Chỉ có Cụ mới ra lệnh được cho họ thôi.”

“Cảm tử quân thì đúng hơn,” một giọng trong trẻo xen vào. “Mỗi người gia nhập vào Đặc nhiệm Assassin, rèn luyện gian khổ cả đời, chỉ nhận một nhiệm vụ, nhưng họ…” Cô nhỏ ấp úng buồn bã, “Dù thành công hay thất bại đều chẳng thấy trở về.”

“Melisa, không được nói bậy,” Kayin ngắt. “Đây là nơi linh thiêng, đến vách núi cũng có lỗ tai. Lời này nếu để ai đó nghe được, thì không thoát tội xuyên tạc đâu.”

“Em chỉ nói sự thật thôi mà, em đâu có bảo là họ không Anh Hùng – Qủa Cảm,” cô nhóc bướng bỉnh.

“Cái con nhỏ này,” Kayin nhăn nhó.

“Đã có sinh, thì sẽ có tử, tuần hoàn luân hồi vốn đã là như vậy. Quan trọng là sống như thế nào, và chết vì điều gì. Cháu gái ạ!”

Người vừa nói là Nhà Thông Thái Alchemist, chủ của thánh điện PacPo nằm sâu trong hang động này. Đó là một ông già, với đầy những nếp nhăn trên gương mặt, khoát cái áo choàng màu xám quanh thân hình gầy như một que củi, tay chống một cái gậy gỗ cũ kĩ. Mũ áo choàng hất ngược, để lộ ra một gương mặt xương xẩu dưới mái tóc và bộ râu đã bạc phơ. Đôi mắt trũng sâu, thâm quần bởi nhiều đêm thức trắng.

“Thưa Cụ,” Kayin và Melisa đồng thanh, gập người chào kính cẩn. Trong lúc Erik đang ngơ ngác, thì Kayin với tay kéo cậu ta gập người theo.

“Đây hẳn là chàng trai mà Lucas đã nói, người rơi xuống từ bầu trời, với một cô gái có phép thuật lạ.”

“Ơ, cháu…” Erik bần thần nhìn ông cụ, cái thần thái toát ra từ người ông lão khiến cậu có linh cảm mình đang được diện kiến một bậc thánh nhân hiền triết. “Cháu đến, để hỏi ông xem mình thực sự là ai.”

“Cháu ta,” ông cụ điềm đạm. “Chúng ta đều đã từng là một ai đó, cháu ạ,” Đặt một tay lên vai cậu, ông nói tiếp: “Mọi chuyện, dù tốt, xấu thế nào khi đã diễn ra đều mang một ý nghĩa nhất định. Nếu cháu đã bị tai nạn làm cho mất trí, thì đó có lẽ là một sự sắp đặt của định mệnh. Cháu có chắc là muốn đi ngược lại điều này không?”

“Thưa ông,” cậu tỏ ra mụ mị đầu óc, không hiểu ông Cụ đang cố nói cho cậu điều gì. “Cháu có một cảm giác, rằng đây không phải là lần đầu cháu như vậy. Cháu cần phải hiểu tại sao, và quá khứ của một người dù có như thế nào, cũng là thứ có thể khiến anh ta tự hào, hoặc chí ít cũng nghiệm ra được một bài học quý giá. Cháu không thể ngừng lại thôi thúc muốn tìm hiểu chính mình được.”

Nói xong cậu khựng lại, ngạc nhiên với những lời thông thái vừa buộc miệng nói ra của mình. Càng như vậy, cậu lại càng tỏ ra hiếu kì về bản thân.

Ông Cụ nhìn cậu hồi lâu, quan sát thật kỹ tướng trạng, một cái nhìn kì lạ làm cậu cảm thấy không thoải mái. Ông cụ mĩm cười:

“Nếu thực sự cháu đã có quyết tâm, thì đi theo ta, cháu là ai, chúng ta sẽ biết ngay sau đây thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.