Khi màn đêm buông xuống, những con phố vừa lên đèn. Cũng là lúc đám người của Hội Thợ Săn, từ dưới lòng đất trồi lên, như những tay sai đến từ địa ngục. Chúng thản nhiên tỏa ra mọi ngóc ngách thành thị, thỏa sức cướp bóc, tạo ra một khung cảnh nháo nhào, hỗn loạn làm kinh động đến toàn bộ lực lượng cảnh vệ thành phố. Chẳng ai biết những kẻ tàn bạo này đến từ đâu, và chúng đến đây bằng cách nào, vì những thành phố thuộc Đế Chế như ở Vine luôn được che chắn bởi những bức tường cao, với lớp lớp hàng rào bảo vệ dày đặt. Cánh cổng chỉ mở ra với hai loại người, khác nhau hoàn toàn về thân phận, một là những kẻ giàu nức vách được công nhận là công dân, hai là những kẻ bán thân để trở thành nô lệ, phục dịch cho tầng lớp thượng lưu.
Và trong lúc này đây, thì thân phận nô lệ, hay quyền quý đều chẳng có một ý nghĩa gì cả. Vì trong mắt những kẻ giết người man rợ, họ chỉ là một túi thịt như nhau, mà chúng cứ thế tùy tiện chém giết. Trong xuyên suốt chiều dài lịch sử của Đế Chế Novia, chưa từng xảy ra một vụ tập kích, có quy mô và bất ngờ như thế. Và yếu tố này làm những kẻ cầm quyền không kịp trở tay, thành phố, chỉ trong nháy mắt đã mất kiểm soát.
Hổn chiến khí giới diễn ra ở khắp nơi, khói lửa mịt mùng. Đám người của hội thợ săn, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, khi đám cảnh vệ kéo đến lũ lượt, thì chúng lại đột nhiên mất dạng. Rồi thù lù xuất hiện ở một nơi khác, làm cả một đội quân của đế chế trở thành một trò hề cho bọn chúng thỏa sức bởn cợt.
Kẻ duy nhất hiểu chuyện gì đang diễn ra, là người đang đứng ở nơi cao nhất của thành thị. Nhưng dù có là kẻ mang trong mình một tinh thần thép, thì Johan, hắn cũng không khỏi ngỡ ngàng trước những gì đang chứng kiến. Cả đời hắn chưa từng thất bại trong bất cứ một mưu đồ nào, đến cuối cùng kẻ đánh bại hắn, thật trớ trêu thay lại chính là bản thân hắn.
Bởi chẳng một ai khác, đủ nham hiểm để nảy ra cái ý tưởng tạo ra một nhóm thợ săn, dưới lòng thành phố, rồi lần lượt trừ khử những người cản đường hắn trên con đường chính trị. Nhưng hắn lại chẳng thể nào ngờ được, đến một ngày, chúng lại có thể tráo trở lật mặt mà đâm ngược lại hắn như vậy. Và rõ ràng, đó là trò mà hắn giỏi dùng nhất, điều đó làm hắn điên tiết lên, đập phá hết đống đồ đạc ngỗn ngang trong văn phòng.
Và khi không thể kiểm soát nổi cơn giận, hắn đã quyết định rời khỏi căn phòng, được tạo ra dành riêng cho mình. Một nơi bất khả xâm phạm, luôn đảm bảo cho hắn sự an toàn tuyệt đối, dù danh sách kẻ thù của hắn, đang ngày một ngắn đi. Nhưng gần đây, hắn đã vô tình tạo ra một kẻ thù mới, người mà đúng ra, có thể vẫn còn là bạn nếu hắn không toan tính, keo kiệt và uy hiếp con gái của hắn ta.
Hắn bực dọc, tiến đến cánh cửa lớn, quét võng mạc và nhập một lượt dãy số dài dằng dặc. Nhưng vừa nhấc một bước chân ra khỏi phòng, hắn đã thấy toàn bộ đám hộ vệ thi thể ngỗn ngang, chồng chéo lên nhau. Những cái xác chết trên gương mặt vẫn còn ngơ ngác, như thể chúng chưa hề ý thức được cái chết của mình. Tên Johan toát mồ hôi nặng, hắn hoang mang lùi bước, cẩn trọng khóa mã bảo vệ, và trở lại vào bên trong văn phòng. Vừa quay người, hắn đã đoán được kết cục của bản thân, Kẻ Lang Thang, đang ngồi trên ghế của hắn. Khoảng cách không dài, không ngắn chỉ vỏn vẹn mười bước chân, với một thanh Katana sáng loáng trên tay.
“Ta đối xử với ngươi không tệ, và đây, là cách ngươi trả ơn ta sao Kitaro.” Hắn vừa nói, vừa bước đến tủ rượu, lấy ra một chai cũ kĩ, có lẽ là chai Chivas cuối cùng còn lại trên trái đất, có tuổi đã hơn hai trăm năm. Hắn rót một ly đầy, uống một hơi đến cạn rồi khà ra một tràn sảng khoái, lại rót thêm một ly khác. Đặt lên bàn rồi đẩy sang cho Kẻ Lang Thang, miệng nói:
“Người Việt có câu, rượu ngon uống với bạn hiền. Ta và ngươi, đến đoạn kết, có phải là nên uống với nhau một ly tiễn biệt không?”
“Ngươi còn gì để nói không?” Kẻ Lang Thang lạnh nhạt hỏi.
“Điểu tận cung tàn, hết thỏ khôn thì chó săn liền đem thịt. Ta trong lúc này, đã thông suốt cả rồi, còn ngươi chỉ mãi là một con rối bị kẻ khác điều khiển.”
“Đoàng,”
Lời vừa dứt, hắn cầm trên tay một khẩu súng lục bé tí, mà trong lúc Kẻ Lang Thang lơ là cảnh giác, hắn đã lấy ra rồi chỉa dưới cằm bắn thẳng lên đầu rồi ngã rật. Cái chết và lời lẽ của hắn khiến Kẻ Lang Thang có chút ngờ vực, vì cùng với lớp giáp trường lực, và khẩu súng kia, nếu là Johan mà hắn từng biết đến. Thì dù chỉ là một tia hy vọng, hắn cũng sẽ ra sức kháng cự đến cùng. Hơn thế nữa, kế hoạch của hắn lại diễn ra hết mực suông sẻ, mà chẳng mấy trở ngại. Điều này, quả thật có những điểm còn quá đổi kì lạ.
Nhưng Kẻ Lang Thang, lúc này cũng chẳng bận tâm suy xét đến cùng sự việc. Vì hắn đang dành sự quan tâm của mình, cho một điều khác quan trọng hơn. Đó là sự an toàn của con gái hắn. Nên cứ vậy mà hắn cùng với đám khói trắng rời đi, để lại cái xác Johan quai hàm đã bị bắn tan tành một nữa, và nữa còn lại nếu nhìn kỹ, thì có lẽ là hắn đang khẩy cười rùng rợn.
Bên dưới thành thị, tiếng la hét thưa dần, chỉ còn lại những âm thanh inh ỏi của dàn xe cứu hỏa, và đám vệ quân lũ lượt kéo đến phủ kín khắp mọi nẽo đường. Hớt hải từ rừng rậm trở về sau khi nhận được tin báo. Bron – tên thống soái vừa được Johan thăng chức, căng thẳng với hiện trạng tan hoang của thành phố, chẳng khác nào bãi chiến trường đêm qua trong rừng rậm mà hắn vừa trãi qua. Hắn lần lượt tra hỏi từng nhân chứng, rồi cố gắng liên lạc với Johan, nhưng chẳng có lấy một tín hiệu hồi đáp. Cũng như việc những kẻ nổi loạn, đột nhiên xuất hiện, rồi biến bóng mất dạng không để lại một manh mối bất kỳ. Khiến hắn ngỡ ngàng, trong đầu bủa vây hàng tá những câu hỏi dồn dập. Cho đến khi hắn nhận được một tin nhắn nặc danh từ ai đó, gửi đến số điệm đàm cá nhân của mình:
“Ga tàu điện ngầm 413.”
“Kì lạ, kẻ nào lại gửi tin nhắn cộc lốc thế này cho mình. Lẽ nào…” Hắn châu mày nghĩ ngợi, rồi đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, hắn ra lệnh:
“Tất cả các ngươi, chỉnh đối quân trang, chuẩn bị chiến đấu.”
“Khoan đã!” đột ngột hắn khựng lại. Rồi quay sang một tên cảnh vệ đã chứng kiến toàn bộ sự việc để hỏi kỹ càng thêm một lần nữa: “Quân phiến loạn cả thảy bao nhiêu tên, khí giới trang bị thế nào. Nói dứt khoát, không được suy nghĩ!”
“Dạ! Chúng khoảng hơn sáu bảy chục tên, ăn mặc kì dị, súng đạn tự chế, mỗi nhóm hơn mười tên, hành động rất man rợ.” Tên lính dõng dạc sổ một tràng.
“Tốt!” tên Bron đáp. “Ngươi làm việc rất thận trọng, thăng ngươi lên quân hàm hạ sĩ quan. Bây giờ ngươi lập tức điều động người của mình, khắc phục hậu quả, hỗ trợ công dân bị nạn. Làm không tốt, ta sẽ kỹ luật ngươi, rõ chưa!”
“Tuân lệnh!” Tên cảnh vệ mừng rỡ đáp, rồi hừng hực năng nổ lao vào làm việc.
Tên Bron quay sang đội quân tinh nhuệ, vũ trang hiện đại, giáp áo chỉnh tề của mình. Dạo qua một lượt rồi chọn ra ba mươi tên, xếp thành hai hàng dài, hắn đứng trước nghiêm nghị:
“Ta vừa nhận được tin tình báo, quân nỗi loạn đang tập kết ở ga tàu điện ngầm 403. Bây giờ, là lúc chúng đang hả hê tận hưởng thành quả, là thời cơ để ta trả lại chúng món nợ này. Nhưng các ngươi, những chiến binh được lựa chọn, lần này phải hành động trong lặng lẽ, và phản đòn thật nhanh gọn. Ta cùng với các ngươi, sẽ tiêu diệt bọn chúng bằng chính cái cách mà chúng đã quấy nhiễu chúng ta. Các ngươi, đã sẵn sàng chưa!”
“Yes sir!” Đám quân lính đồng thanh.
Rồi theo hiệu lệnh chúng cùng nhau tụm lại, bên một tấm bản đồ không gian ba chiều hiện trên mặt đất, lắng nghe thật kỹ kế hoạch tác chiến mà tên Bron đang vạch ra.
Và làm đúng như những gì hắn vừa nói, chúng bình tỉnh rẻ hướng đến điểm tập kích, thận trọng hành quân trong lặng lẽ.