Thương Lan lịch, ngày 18 tháng 1 năm 1016, tại chân Vô Cực Sơn người đông như kiến. Đứng từ trên núi mà phóng tầm mắt ra ba dặm bán kính, chỉ thấy toàn là xe với ngựa, người người nườm nượp hướng về. Bọn họ chính là những thí sinh tham gia thi tuyển năm nay cùng với thân nhân của mình. Hàng loạt những thiếu niên, thiếu nữ sau bao khổ cực tu luyện, cuối cùng đổ về đây có thể nói cũng chỉ vì một cơ hội này... Trong số họ sẽ lại có 150 người trở thành tân học viên của Vô Cực Học viện đại danh đỉnh đỉnh.
Bình đài sơ tuyển...
Từ sáng sớm tại đây đã có rất nhiều người. Bọn họ còn rất trẻ, thậm chí có thể nói là nhỏ tuổi, ai ai cũng nung nấu trong lòng ngọn lửa nhiệt huyết và hi vọng. Mười dãy bàn được bày ra, tương ứng là mười hàng người dường như dài vô tận. Bốn người Tiểu Phàm chia nhau ra hòa nhập vào trong đám đông, giả dạng thành một trong những tân thí sinh để quan sát. Tiểu Phàm chọn một chỗ dưới gốc cây để tránh nắng, đồng thời cũng thuận tiện cho việc theo dõi tình hình. Kế hoạch của hắn hiện tại rất đơn giản. Hắn cũng giống như mấy người còn lại, có lẽ sẽ chọn lựa một tân sinh là Dẫn khí trung kì, như vậy đã có thể coi là một hạt giống tốt rồi. Nhưng tất nhiên để chọn lựa thì còn tùy thuộc nhiều yếu tố khác, mỗi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau. Hơn nữa, thời gian chọn lựa của bọn họ còn kéo dài cho tới trước khi Truy Phong Hội chính thức bắt đầu, cho nên cũng không cần vội vàng. Tiểu Phàm cho rằng vòng sơ tuyển này chỉ là một cơ hội đánh giá nhỏ, vẫn còn phải theo dõi thêm mới có thể đưa ra được quyết định.
Thời gian sơ tuyển lần này kéo dài hơn năm ngoái tới nửa ngày, người của học viện phải làm việc cả đêm mới cơ bản là hoàn tất sơ tuyển cho toàn bộ thí sinh, có lẽ vì năm nay thí sinh tới thi tuyển đông hơn... Việc này khiến cho đêm tổ chức tiệc giành cho tân thí sinh phải lùi lại một ngày so với mọi năm.
Lần này theo ghi chép của ban sơ khảo thì có hai mươi ba người đạt tới Dẫn khí trung kì, so với năm ngoái, xem chừng chất lượng tốt hơn. Ngoài ra thì cũng có vài luyện thể giả đáng chú ý. Họ kiểm tra bằng cách nâng thạch đôn, hình thức so với mọi năm thì không có gì khác biệt...
Mười hai người tham gia Truy Phong Hội Giám sát đội lần này đều không phải ngớ ngẩn, tất nhiên đa phần họ đều đợi tới giờ chót mới đưa ra quyết định. Chỉ có một người đưa ra chọn lựa khá sớm, căn bản là y sợ bị người khác đăng kí sớm hơn, sẽ cướp mất người đại diện của mình...
Tiểu Phàm cũng ngắm được một người trong số hai mươi ba thí sinh Dẫn khí trung kì. Người này là một thiếu niên khá dung dị gọi là Trầm Thiên Khải. Nếu không phải tu vi của y là Dẫn khí trung kì, có lẽ sẽ chẳng ai để ý tới người này. Chính điểm này khiến Tiểu Phàm cho rằng Trầm Thiên Khải sẽ có lợi thế trong Truy Phong Hội, càng ít nổi bật sẽ hoạt động càng dễ dàng hơn. Tiểu Phàm lập tức triển khai theo dõi đối phương, hắn muốn tìm hiểu xem người này có đáng là đại diện của mình không.
Lại nói thêm, từ lúc chia ra ở bình đài sơ tuyển, bốn người Tiểu Phàm, Hỏa Phượng, Minh Tâm và Lạc Nhạn cũng không có họp lại cho nên tình hình mấy người kia Tiểu Phàm cũng không nắm được. Tuy bốn người họ là bằng hữu thật, nhưng trong lòng lại có phần xem nhau là đối thủ ngang tầm, cho nên chả cần ai nói với ai câu nào, họ cũng tự lấy cuộc thi này làm cơ hội tỉ thí với những người còn lại. Tuy Hỏa Phượng luôn có tình cảm với Tiểu Phàm, nhưng một năm thời gian qua, không rõ có phải do xa cách mà tình cảm nhạt dần (dẫu sao giữa hai người cũng không có gì chính thức) hay vì lí do nào đó mà Tiểu Phàm có thể cảm nhận được cử chỉ của Hỏa Phượng đối với hắn đã có phần ý tứ hơn. Đó cũng là điều mà Tiểu Phàm mong muốn, dù sao hắn không phải loại thích để lại “nợ tình” khắp nơi. Đối với vấn đề này hắn chỉ có vui mừng chứ không nghĩ ngợi gì hơn... Vì vậy, Hỏa Phượng cũng không bám theo hắn như trước nữa.
Tiểu Phàm tiến tới trước một sạp hàng, đứng lại xem xét hàng hóa. Thiếu niên Trầm Thiên Khải đang đi cách đó khoảng 20 mươi mét, cũng đang dừng lại tại một sạp hàng để mua đồ ăn vặt. Tiểu Phàm đã đi theo y cả một ngày, chung quy chỉ cảm thấy người này khá hiền lành, tâm tính có vẻ tốt. Còn lại thì không có gì nổi bật. Có điều để hiểu rõ một người tâm tính thế nào, cơ trí tới đâu thì chỉ có dựa vào cách mà y hành xử trong những hoàn cảnh khốn cùng thực sự. Lúc đó bản chất một người mới hiện ra. Là tiểu nhân hay là quân tử? Là hảo hán, anh hùng hay chỉ là giống thỏ đế?
Việc này Tiểu Phàm sao không rõ. Nhưng tâm tính tốt vẫn là một điểm cộng cho tới bây giờ của Trầm Thiên Khải trong mắt Tiểu Phàm. Hắn biết tâm tính tốt quá thì khó sống sót ở cái thế giới này, nhưng mà là kẻ xấu xa thì Tiểu Phàm trông không thuận mắt, vốn không thể chọn làm người đại diện được.
Trầm Thiên Khải vừa đi vừa ngắm nghía đường phố, trong lòng hết sức vui mừng. Bao nhiêu công sức y bỏ ra cuối cùng đều xứng đáng. Y vốn không phải là con nhà danh gia, toàn bộ những gì y có bây giờ đều là do tự thân y nỗ lực. Công pháp của y là truyền thừa gia tộc, nhưng y lại chỉ là một đứa con ngoài giá thú, cho nên chẳng có cái gì gọi là tài nguyên bồi dưỡng cả. So với người khác, y chăm chỉ không chỉ là gấp hai lần. Y cố gắng không chỉ vì bản thân mà còn vì mẫu thân của mình! Vừa nhai nhai miếng bánh ngọt, bỗng nhiên y nghe thấy vài âm thanh kì lạ. Trầm Thiên Khải nghi hoặc quay đầu nhìn sang...
- Buông ta ra!
Một tiếng hét từ con hẻm gần đó vang lên.
Bây giờ đang là khoảng giữa trưa, mọi người chủ yếu đều đang nghỉ ngơi, hơn nữa đoạn đường này khá vắng vẻ trong Nam khu tiếp khách của Học viện, cho nên tiếng thét của vị cô nương kia Trầm Thiên Khải nghe rất rõ ràng. Chỉ là cũng vì hoàn cảnh như vậy cho nên xung quanh không có ai biết tới việc này.
Trầm Thiên Khải giật mình kinh hãi, nơi đây là Vô Cực Học viện, tại sao giữa thanh thiên bạch nhật lại có tiếng hét sợ hãi của cô nương? Nghĩ đoạn, y nhanh chóng chạy về phía con hẻm. Gần đến nơi, Trầm Thiên Khải lập tức thu liễm, di chuyển chậm lại, ngó đầu vào quan sát.
Trong hẻm hiện có ba người, hai nam nhân và một vị cô nương khá xinh đẹp. Hai người nam nhân đang dồn cô nương kia lại chân tường, nhìn qua cũng biết là muốn giở trò.
- Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?
Một vị cô nương sợ hãi ép sát chân tường, hai tay tự ôm lấy mình, vừa run rẩy, vừa hỏi.
- Còn làm gì nữa? Tiểu ni tử đoán thử xem...
Một tên nam tử lấy tay vỗ vào bờ tường sát má vị cô nương tội nghiệp, cất giọng điệu trêu đùa.
- Đây là Vô Cực Học viện. Sao các ngươi dám? Nếu ta đi báo cáo, học viện sẽ xử lí các ngươi...
Cô nương kia xem ra cũng không ngốc, lập tức nói ra điểm trọng yếu có khả năng cữu vãn tình thế của mình.
- Ha ha ha... Đòi xử lí chúng ta kìa.
Tên nam tử vừa vỗ vào bờ tường quay sang đồng bọn thấp lùn của y, vừa cười vừa nói.
Nam tử thấp lùn xoa xoa tay nói:
- Nói cho tiểu ni tử biết. Bọn ta chính là học viên của Học viện đây. Ngươi thử nói xem, học viện sẽ tin tưởng hai học viên ưu tú bọn ta hay là sẽ tin một tiểu ni tử mới còn là thí sinh như nàng đây.
- Các ngươi... các ngươi...
Tiểu cô nương bất lực, vô phương đáp trả.
Sao lại có chuyện này? Học viên mà lại đi giở trò đồi bại với thí sinh thi tuyển. Chết tiệt! Trầm Thiên Khải tức giận tới phát run. Y thật không ngờ trong Vô Cực Học viện, một ngôi trưởng nổi tiếng trong chính phái lại có cái chuyện trời đất không dung này.
Hai nam tử kia càng lúc càng ép tới, vị cô nương kia thì đã hết đường lui, nước mắt đã lưng tròng.
- Dừng tay!
Cuối cùng Trầm Thiên Khải cũng xông ra.
Hử? Hai nam tử lập tức giật mình nhìn sang.
Đôi bên nhìn nhau giây lát, tên nam tử cao hơn đột nhiên cưởi khẩy, nói:
- Hừ. Hóa ra chỉ là một tên thí sinh. Khôn hồn thì rời khỏi đây. Coi như ngươi hôm nay bị mù, không thấy gì cả.
- Nếu không thì sao?
Trầm Thiên Khải nheo mắt hỏi.
- Không thì ngươi không còn cơ hội tham gia Truy Phong Hội nữa đâu!
Nam tử cao hơn lạnh nhạt đáp.
Vị cô nương kia thì như thấy được cứu tinh, vừa khóc vừa nói:
- Công tử, xin cứu tôi với.
Trầm Thiên Khải lập tức vận chân khí, một làn khói màu lục chậm rãi bay lên. Dẫn khí trung kì tu vi đâu phải đơn giản.
- Ồ. Mộc hệ chân khí? Hóa ra cũng có chút bản lĩnh. Nhưng mà...
Nam tử thấp lùn cười cười, chân khí trong thân thể cũng vận chuyện nhanh chóng. Bùng...Một luồng chân khí tương đương với Trầm Thiên Khải bốc lên từ cơ thể nam tử thấp lùn. Nhưng đó là chân khí Kim hệ! Nam tử thấp béo đắc chí nhìn chằm chặp vào Trầm Thiên Khải.
Lại Bùng một tiếng nữa, nam tử cao hơn cũng vận lên chân khí của bản thân. Một luồng Dẫn Khí Trung kì chân khí hạt thổ sắc cũng bốc cao...
Hai đánh một lại còn có một thuộc tính khắc chế! Trầm Thiên Khải không cần nghĩ cũng biết đã rơi vào thế hạ phong hoàn toàn.
- Thế nào, tiểu tử? Còn muốn làm anh hùng nữa không?
Nam tử cao một mặt vẫn khống chế cô nương kia, một mặt quay sang hỏi Trầm Thiên Khải.
Trầm Thiên Khải hơi giật mình, nhưng lửa giận khiến y nghiến răng ken két... Mắt y đảo một lượt, cuối cùng thu khí vào bên trong, khổ tâm nhìn vị cô nương dường như đang van xin kia, cuối cùng chậm dãi quay gót, rời khỏi.
- Công tử. Đừng đi...
Cô nương kia thấy niềm hi vọng duy nhất của mình dời đi, tuyệt vọng gào lên.
Hai tên nam tử kia nhíu mày nhìn Trầm Thiên Khải. Sau đó cũng thu lại chân khí...
Bỗng nhiên trên đầu hai người nam tử kia rơi xuống một trận như mưa những thứ hạt nhỏ kì lạ.
- Hả? Ai?
Hai nam tử giật mình cảnh giác bày ra thủ thế, nhưng chờ một lúc lại không có chuyện gì xảy ra. Hai người nghi hoặc nhìn nhau.
Nam tử cao cúi xuống cầm lấy một hạt gì đó, chính là thứ vừa “tập kích” bọn họ.
Đột nhiên từ phía sau bức tường con hẻm, một giọng nói vang lên:
- Cô nương chạy mau!
Hai nam tử giật mình quay ngoắt sang. Một bóng ảnh lấy tay phải làm trụ, bật cái vù qua bức tường. Kẻ đó không ai khác chính là Trầm Thiên Khải. Thân hình y vừa chạm đất, lập tức đưa tay nắm lấy vị cô nương kia, phóng vọt ra ngoài.
Hai nam tử kia phản ứng cũng cực nhanh, động thân muốn đuổi theo. Nhưng, hai chân họ liền cảm thấy đau đớn, không thể di chuyển! Cả hai giật mình trông xuống. Nguyên lai dưới chân không biết từ lúc nào đã bị một đống những dây hoa hồng leo quấn chằng chịt! Là đống hạt kia..., cả hai cũng thầm kêu lên ngạc nhiên.
Tiểu Phàm nằm nấp tại một nóc nhà gần đó, mỉm cười, Hảo thủ đoạn! Phương pháp tấn công cũng không có gì quá mới mẻ nhưng mà phương pháp dẫn dũ rất khá...Người này cũng rất thông minh. Xem ra không phải là dạng con cháu gia tộc được nuông chiều, chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Lời nhận xét này rất đúng. Ai cũng biết rằng trước Kim Đan cảnh giới đừng hòng phóng xuất thực chất chân khí ra xa, trước Trúc Cơ cảnh giới đừng mơ tưởng có thể dùng chân khí bảo vệ cơ thể. Cũng tức là nói Dẫn khí kì chỉ có thể vận dụng chân khí hết sức đơn giản. Còn việc lúc vận chân khí làm xuất hiện làn khói màu sắc hệ tương ứng, chẳng qua chỉ là sự hưởng ứng của thiên địa linh khí với chân khí bên trong của tu luyện giả mà thôi. Căn bản đó không phải là chân khí ngoại xuất. Nói là vận dụng đơn giản bởi vì hầu như chân khí mỗi hệ ở Dẫn khí cảnh giới cũng chỉ có một cách sử dụng chung mà thôi, ấy là truyền vào một vật chất khác để biến đổi hoặc kích thích thuộc tính của nó.
Giả như thủy hệ chân khí khi vận dụng thì có thể làm cho vật chất mềm dẻo hơn, hoặc cùng lắm thì có thêm hàn tính của thủy hệ.
Hoặc như kim hệ chân khí, vận dụng vào vũ khí có thể làm cho vũ khí có tính cứng chắc, sắc bén.
Hỏa hệ chân khí căn bản thì lại không được sử dụng nhiều lên đồ vật mà là sử dụng luôn, bởi vì bản thân nó đã có nhiệt tính. Hỏa hệ cùng kim hệ trong ngũ hành chính là hai hệ có công kích thuộc tính mạnh nhất.
Thổ hệ thì thường được sử dụng với đất cát, có thể nói chân khí thuộc hệ này trái ngược với hỏa hệ. Thổ hệ thiên về phòng thủ. Còn nhớ trước đây khi Tiểu Phàm xin đi cùng đoàn áp tiêu của Triệu gia, có cơ hội được theo dõi trận chiến của đại hán A Cát, một người có Thổ nguyên tố chân khí. Y chỉ là Dẫn khí kì sơ giai nhưng trong lúc chiến đấu đã vận dụng chân khí rất tốt. Lần đó, y đã dụng ra một đôi hộ thủ bằng đất, ban đầu Tiểu Phàm còn tưởng chỉ cần có chân khí là có thể tạo ra thực chất đồ vật của nguyên tố tương ứng. Nhưng sau này đi học rồi, hắn mới hiểu ra. Nguyên lai lần đó, A Cát chính là đã dấu sẵn cát trong ống tay áo, lúc cần thiết liền vận chân khí dẫn vào, biến hóa ra một đôi thổ hệ hộ thủ.
Còn như mộc hệ chân khí, căn bản gần như không có công dụng với vũ khí thông thường, bởi lẽ mộc hệ chân khí không có tác dụng với kim loại. Nhưng mà, mộc hệ chân khí tác động lên mộc hệ đồ vật thì lại khác. Giống như vừa rồi, Trầm Thiên Khải trốn sau bức tường, vung lên một màn hạt giống hoa hồng leo, rồi trong khoảnh khắc nhảy qua tường, chân chạm đất, liền lập tức dẫn động chân khí vào hạt giống, khiến cho chúng phát triển cực nhanh, từ đó mà trong giây lát khống chế được hành động của hai nam tử kia, giải cứu được tiểu cô nương.
Việc vận dụng cơ bản này ai cũng biết, nhưng việc sử dụng sức mạnh đó thế nào mới là thứ phân định chiến đấu lực của mỗi người. Trầm Thiên Khải biết bản thân đấu trực diện không lại hai người kia, liền giả bộ bỏ đi, sau đó lập tức phục kích. Vẫn là chỗ hạt giống đó, nếu như hắn tấn công trực diện, không những không làm gì được hai người nam tử, mà ngược lại còn bị ăn đòn trước cũng chưa biết chừng. Thế nên Tiểu Phàm mới nhận xét rằng phương pháp dẫn dụ rất khá.
Hai nam tử bị vây hãm trong giây lát, liền vận chân khí giật đứt dây leo, nhưng họ không đuổi theo! Tiểu Phàm nhìn thấy Trầm Thiên Khải đã rời đi một đoạn khá xa, liền nhảy xuống khỏi mái nhà.
- Lâm công tử...
Hai nam tử chắp tay, cúi người nói.
Tiểu Phàm mỉm cười:
- Đa tạ hai vị huynh đệ đã giúp đỡ!
- Nhị thiếu gia đã phân phó. Công tử không cần khách khí.
Hai người trịnh trọng nói.
- Tuy vậy nhưng tại hạ cũng rất cảm kích.
Hai người nam tử mỉm cười, gật đầu:
- Công tử quá lời. Nhị thiếu gia đã có lệnh, Liệp Lang Bang bang chúng tất nhiên phải hết mình thực hiện. Nếu không còn việc gì, chúng tôi xin cáo lui.
Tiểu Phàm chắp tay, nói đa tạ lần nữa, sau đó lại nhanh chóng theo sau Trầm Thiên Khải.
Hóa ra toàn bộ mọi chuyện chỉ là một màn kịch Tiểu Phàm đặt ra để thử nghiệm Trầm Thiên Khải mà thôi.
Thời gian trôi nhanh. Màn đêm kéo tới, đẩy lùi dương quang cuối ngày. Đại tiệc mừng thí sinh sắp bắt đầu...
- Hết Chương 70 -