Tầm Lộ

Chương 89: Chương 89: Đánh (Hạ)




Chúng nhân trên thuyền hai mắt giống như lồi cả ra ngoài…

Cánh tay của Đoàn Hữu Hoan bỗng nhiên dài ra gấp đôi! Chưởng phong cứ thế đánh thẳng về phía Đại trưởng lão.

Côn vốn là vũ khí lấy dài làm lợi thế, Đại trưởng lão sao có thể tưởng tượng nổi hoàn cảnh lúc này. Cánh tay của nam tử kia không thể hiểu nổi, vượt qua khoảng cách bằng cây trường côn mà đánh thẳng tới trước mặt lão!

Càng là cường giả càng phân định thắng thua trong khoảnh khắc. Một chiêu không thể nào nghĩ tới này của Đoàn Hữu Hoan, không nghi ngờ gì chính là một chiêu chí mạng!

Bộp!

Bàn tay đoàn lão chuẩn xác bóp lấy mặt Đại trưởng lão. Đại trưởng lão lập tức cảm thấy quyền làm chủ sinh mạng của bản thân đã bị cướp đi, sợ hãi đến độ buông cả linh côn, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay dài ngoằng của Đoàn Hữu Hoan. Chân khí toàn thân cuồn cuồn tuôn ra, muốn thoát khoải bàn tay vô hạn lực lượng của người nam tử đáng sợ này.

- Đại trưởng lão!

Thiết Yến Đông gào lên. Thế kiếm lập tức gấp gáp lên mấy phần. Chân khí cũng không giữ lại nữa, quán nhập hết vào thanh linh kiếm Nhân cấp trung phẩm.

Hai tay y nắm lấy linh kiếm, chém thẳng từ trên xuống. Khí thế đáng sợ vô cùng, chân khí tỏa ra không ngờ làm nhiệt độ xung quanh như đóng băng, mặt đất kết tinh một tầng sương mỏng. Quanh thân kiếm lập tức xuất hiện băng khí và lưu thủy hòa quyện chuyển động.

Đoàn Hữu Hoan chỉ cười khẩy, bàn tay trái lập tức hiện lên một tầng hoa văn kim sắc chồng lên tầng đồ văn màu tím ban đầu. Tả thủ Đoàn lão kết thành kiếm chỉ, đồ văn hoàng kim sắc sáng bừng lên.

Tựa như một ánh chớp đêm đen lòa sáng trong khoảnh khắc, Đoàn lão hất tay.

Không có tiếng động khủng bố như mọi người tưởng tượng, nhưng tràng cảnh diễn ra lại còn chấn động gấp vạn lần!

Như bảo kiếm chém gậy gỗ, thanh Tam Châu Kiếm Nhân cấp trung giai của Thiết Yến Đông đã bị chia làm hai nửa!

Đây là “tà thuật” gì vậy? Lấy kiếm chỉ chém đôi linh kiếm thật!

Không ít người trên thuyền dụi dụi mắt, không hiểu có phải vừa rồi là mơ hay không?

- Là tay không, là da thịt con người đó, vậy mà, vậy mà…

- Một thanh linh kiếm Nhân cấp trung phẩm đấy…

Phải biết linh cụ đã là không dễ có được, phẩm giai Nhân cấp trung phẩm linh kiếm lại càng quý giá, tài liệu chế tạo bao nhiêu chân quý, sau khi được Chế tác sư dày công rèn luyện, lại được gia trì bằng trận pháp phức tạp, mới có thể tạo ra được. Độ cứng rắn không cần bàn cãi, lại còn vô cùng sắc bén nữa. Nhưng hôm nay, mọi người ở đây đã được thấy một màn đáng nhớ cả đời. Một người tay không, lấy kiếm chỉ chặt đứt đôi một thanh linh kiếm Nhân cấp Trung phẩm, lại còn có vẻ vô cùng nhẹ nhàng nữa là đằng khác.

Thiết Yến Đông bất động trong giây lát, nhưng lập tức phản ứng lại ngay. Y sợ điếng hồn, tung thân bật lùi lại cả hai chục trượng có thừa.

Đoàn Hữu Hoan cuồng tiếu một trận, tay phải đang nắm lấy một Kim Đan Kỳ khác, liền thu ngắn lại kéo theo đối phương về phía mình.

Đại trưởng lão trong tay y dù vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra, đúng là bị khống chế như một đứa trẻ con.

Thân hình Đại trưởng lão bị Đoàn Hữu Hoan bốc lên cao rồi nghe Ầm một tiếng, Đoàn Hữu Hoan dùng phương pháp thô sơ nhất đánh bất tỉnh đối phương: Y dùng lực dầm mạnh đầu đối phương xuống đất! Khói bụi bùng lên, Đại trưởng lão – một Kim Đan cường giả cứ thế mất đi tri giác, rơi vào hôn mê.

- Còn một tên!

Đoàn Hữu Hoan chậm rãi đứng thẳng dậy, liếc nhìn về phía Thiết Yến Đông.

Xoát!

Thân hình lão gần như biết mất tại chỗ, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh bang chủ Vận Sa Bang. Thực tế không phải là Đoàn Hữu Hoan vừa thuấn di mà chỉ đơn giản là bộ pháp của y quá nhanh, đám người xung quanh không đủ sức quan sát mà thôi.

Nhưng Thiết Yến Đông tất nhiên khác, y tuy sợ hãi nhưng vẫn phản ứng không hề chậm.

Chỉ thấy tay y nhoáng lên, trước người liền xuất hiện một tấm thuẫn (khiên) dựng thẳng cao bằng một người trưởng thành. Trên có trận văn cùng ma tinh hạch phức tạp mà mĩ lệ. Chính là một linh thuẫn Nhân Cấp sơ giai.

Không giống như linh kiếm, linh thuẫn vốn sinh ra để phòng thủ cho nên độ cứng rắn hoàn toàn vượt hẳn linh kiếm. Vì vậy dù là một tấm linh thuẫn Nhân cấp sơ giai nhưng độ chắc chắn của nó còn hơn thanh Tam Châu Kiếm vừa rồi bị chặt đứt nhiều lần.

Đông! Đông! Đông!!!

Đoàn Hưu Hoan không hề tìm cách khác tấn công đối thủ, mà lại là trực dùng chương đánh vào linh thuẫn!

“Quá ngưu! Quá Ngầu a!”, Tiểu Phàm hai mắt sáng rỡ. Cuối cùng hắn đã hiểu luyện thể giả phong thái là thế nào!

Thiết Yến Đông ở phía sau linh thuẫn mà tâm thần lạnh ngắt, y bắt đầu hối hận vì sao từ đầu lại đi đối nghịch với tên quái vật này. Giờ không những mất đi một thanh linh kiếm quý giá, mà mặt mũi bang phái cũng đã bị hủy hoại trong tay y.

Mà bây giờ y cũng không có thời gian để hối hận, tâm thần y còn phải đặt trên linh thuẫn này. Áp lực mà linh thuẫn phải chịu đựng càng lúc càng lớn, hai chân y lúc này cũng bắt đầu xê dịch rồi! Y đang bị đẩy lùi lại!

Ầm! Ầm! Ầmmmm!!!

Đoàn lão càng đánh càng hăng, dường như quyết tâm phá nát cái linh thuẫn này mới cam tâm vậy.

- Linh… linh… linh thuẫn…

- Ảm đạm rồi. Ảm đạm rồi!

- Trận pháp trên linh thuẫn sắp sụp đổ!

Chúng nhân trên thuyền như điên cuồng, ầm ầm gào lên.

Đồ văn hoàng kim thần bí lại hiện lên trên song thủ của Đoàn Hữu Hoan.

Két! Kéttttt!

Những tiếng ma sát chói tai vang lên liên tiếp. Mười ngón tay Đoàn lão chụm lại, cứ như vậy xỉa không ngừng vào linh thuẫn của Thiết Yến Đông.

Crack! Crack!...

Một tiếng, hai tiếng, rồi tới những tiếng nứt vỡ không ngừng nghỉ nối tiếp nhau…

Bang!

Một chưởng cuối cùng, linh thuẫn cuối cùng cũng không chịu nổi, vỡ nát!

- VỠ RỒI!

Chúng nhân trên thuyền bùng nổ, nhiều người gào lên tới đau cả họng.

Bùng!

Trận văn đứt đoạn, năng lượng còn sót lại trong ma tinh hạch tại trận nhãn của linh thuẫn bạo tạc, ngay tức khắc làm bùng phát một vụ nổ giữa hai người khiến cát bay đá chạy, linh khí loạn lưu. Nhưng… hai thân ảnh vẫn không hề tách ra!

Thiết Yến Đông hai mắt trợn trừng trừng, trán chảy mồ hôi, đến thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì… kiếm chỉ của Đoàn Hữu Hoan chỉ còn cách yết hầu của y chưa tới một phân. Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Đoàn lão muốn, chắc chắn song chỉ kia sẽ xuyên qua yếu vị của y một cách dễ dàng!

Hai cường giả mạnh nhất Vận Sa Bang hiện tại đã chiến bại.

Đoàn Hữu Hoan mở lời:

- Thế nào? Còn nghi ngờ lời nói của ta không?

Thiết Yến Đông mệt mỏi, đáp:

- Tài nghệ không người thì còn có thể nói được gì.

Đoàn lão nhếch mép cười, nhưng kiếm chỉ vẫn không chút xê dịch. Lão đột nhiên nói:

- Giao không gian cụ ra đây!

Thiết Yến Đông hai mắt trợn lên, trong lòng bùng lên tức giận, quát:

- Ngươi đừng có quá đáng.

Hoàng Kim đồ văn trên tay Đoàn lão lại lóe lên, lập lòe đe dọa.

- Ngươi…

Thiết Yến Đông uất nghẹn đến không nói nên lời.

Đoàn lão nói:

- Dám mạo phạm bổn công tử. Không muốn mất mạng thì nộp ra.

Thiết Yến Đông hai mắt long lên sòng sọc. Đường đường là bang chủ một bang, vậy mà hôm nay lại bị người ta trắng trợn cướp đồ giữa ban ngày ban mặt. Quả thật là sỉ nhục quá lớn. Nhưng tính mạng đã nằm trong tay người, bản thân còn có thể làm trái sao.

Thiết Yến Đông không cam lòng, tháo không gian giới chỉ, giải trừ huyết khế, ném xuống đất.

- Cút!

Đoàn lão khẽ nhả một chữ. Chân dậm một cái, không gian giới chỉ đã bắn lên nằm gọn trong bàn tay y.

Thiết Yến Đông tiến đến chỗ Đại trưởng lão, truyền một đạo chân khí hồi tỉnh lão rồi dìu về hướng thuyền.

Tiểu Phàm lúc này đã lén lẻn vào một góc ở mũi thuyền. Nhưng hắn có thể trốn đi đâu?

Chúng nhân quay lại nhìn Tiểu Phàm, mắt kẻ nào kẻ nấy đều tràn ngập tức giận, rõ ràng là muốn giết hắn tại trận. Có điều là rất cố kị Đoàn Hữu Hoan nên không kẻ nào dám ra tay.

Tiểu Phàm cười khổ. Rõ ràng chỉ là một tràng tỉ thí với ý định ban đầu là giúp hắn bồi dưỡng kinh nghiệm, vậy mà giờ lại thành vũ nhục bang chủ cùng đại trưởng lão của người ta, thành ra lại gây thù chuốc oán với cả Vận Sa Bang. Tất cả nói ra cũng là Đoàn lão hành xử quá tùy tiện, dù là cậy mạnh nhưng cũng không nên làm như vậy, ít nhất nên để cho đối phương một nước xuống thang hạ đài. Nhưng…

Hắn thích! Quá bá đạo a!

- Tiểu tử, chém được tên nào thì chém đi. Có ta ở đây.

Giọng của Đoàn lão vừa vang lên, đã thấy người vọt lên đại thuyền.

Tiểu Phàm cười cười, nói:

- Thôi đi. Chúng ta cũng nên đi thôi. “Lão huynh” cũng kiếm được không ít rồi a.

Đoàn lão một đường tiến đến chỗ Tiểu Phàm, không ai dám ngăn cản. Lão tiếp:

- Vậy được rồi. Nhưng mà…

Đoạn, lão cười cười nhìn đám người xung quanh, ánh mắt gian xảo thấy mà sợ.

- Tất cả các ngươi giao không gian cụ ra đây!

Tiểu Phàm giật nảy mình. Cướp! Đúng là cướp a!

Đoàn người xung quanh trợn mắt há mồm. Đây là cái gì? Một Kim Đan cường giả đi cướp của đám Dẫn Khí, Trúc Cơ? Con mẹ nó thật không biết liêm sỉ là gì hay sao?

- Nhanh!

Đoàn lão giọng mát mẻ, tay phải lại chắp thành kiếm chỉ, hoàng kim đồ văn lóe lên.

Nhớ đến một chiêu chém đứt đôi linh kiếm Nhân phẩm trung cấp lúc trước, đám người ai dám không nghe đây.

Lập tức có một nam tử đứng ra thu lại không gian cụ của chúng nhân, rồi kính cẩn dâng lại cho Tiểu Phàm một cái bao nặng chịch.

Tiểu Phàm không biết nói gì, nhận lấy. Miệng hắn cười toe toét. Một phần là hắn thấy hành vi của Đoàn lão đúng là có một không hai, nhưng một phần là hắn cũng động rung a. Đây là tài sản của mấy trăm người đó. Chỉ riêng chỗ không gian cụ này cũng được hơn vài triệu kim tệ rồi! Chưa kể đồ đạc bên trong nữa…Ngoại ô Ngoại Hà Thành về một phương hướng khác, hai người Tiểu Phàm đã cưỡi ngựa tới đây.

Đoàn lão nói:

- Tiểu tử, bây giờ chúng ta sẽ đi đến một thị thành khác, đường khá xa, mà ta lại cũng đói bụng rồi nên chúng ta sẽ đi nhanh một chút.

Lão vung tay một cái, trên tay đã cầm một “bộ giáp” hình dáng kì lạ màu đen. Gọi nó là giáp thì cũng không đúng lắm, vì phía trước ngực lại chỉ có một cái thuẫn lục giác đều nhỏ bằng bàn tay, tiếp nối với phần giáp lưng bằng một bộ khung bốn chân. Vì vậy trước trước ngực gần như chẳng được che chắn gì cả, hở hốc hở toác. Sau lưng thì lại cồng kềnh quá mức, có một tấm chắn hình lục dài đến chân người mặc. Ngoài ra, nối với phần phía sau còn có hai cái bao tay với nhiều hoa văn kì lạ. Chất liệu của thứ này chủ yếu làm bằng gỗ, vài phần thì được làm bằng kim loại.

Tiểu Phàm nghi hoặc thực sự không biết đó là cái gì thì Đoàn lão đã bảo hắn mặc lên.

Đoạn lão cũng lấy ra thêm một cái tương tự như vậy nữa, nhưng màu tím.

Sau khi cả hai đều mặc lên rồi, Đoàn lão mới đưa tay ấn một cái lên lên phần thuẫn nhỏ trước ngực Tiểu Phàm.

Cạch!

Tiếng linh kiện chuyển động vang lên, tấm thuẫn lục lăng phía sau lưng Tiểu Phàm bắt đầu biến đổi. Nó bắt đầu mở ra làm hai nửa, phần đỉnh thì được kết nối lại bằng một mặt tròn. Hai phần lục lăng bắt đầu tự động biến đổi, phía trên vốn tưởng như là nguyên một khối không kẻ hở, lúc này lại tự tách ra các phần linh kiện chuyển động không ngừng, cực nhanh, không ngờ, biến thành một đôi cánh bằng gỗ!

Tiểu Phàm ngơ ngác ngoái lại nhìn, rồi lại nhìn sang “đôi cánh” của Đoàn lão. Hắn buột miệng hỏi:

- Đây là cơ quan thuật sao?

Đoàn lão đắc ý, gật đầu:

- Thứ này gọi là Khống Phong Dực, do ta làm đó.

Tiểu Phàm nửa tin nửa ngờ, hỏi:

- Có thể bay thật sao?

Đoàn lão cười ha ha, tay nắm mấy cái, đôi cánh sau lưng lập tức ầm ầm vỗ mạnh, thân hình lão được nhấc lên lăng không nửa trượng.

Tiểu Phàm bắt chước, cũng nắm tay mấy cái, đôi cánh đen sau lưng cũng vỗ mạnh, thân hình hắn cũng bay lên. Nhưng không vững vàng như Đoàn lão, quá trình bay lên lại hơi nghiêng ngả.

Hơi chật vật một chút, nhưng Tiểu Phàm cuối cùng cũng vững lại, niềm háo hức dâng lên khiến mắt hắn gần như lập lánh. Cánh làm bằng gỗ lại có thể hoạt động như Jetpack tại địa cầu? Khí động học, vật lý học như thế nào đây? Hơn nữa kết cấu của Khống Phong Dực rốt cuộc là thế nào?

Đoàn lão nhanh chóng chỉ phương pháp sử dụng Khống Phong Dực cho Tiểu Phàm. Ban đầu có chút khó khăn, nhưng dường như Tiểu Phàm rất có thiên phú về việc bay lượn này nên sau gần bốn canh giờ ngã lên ngã xuống, hắn đã có thể bay lượn tương đối ổn định. Tất nhiên để nhuần nhuyễn và điêu luyện như Đoàn lão thì còn cần kha khá thời gian nữa.

Tiểu Phàm đột nhiên hỏi:

- Ủa? Vậy hai con ngựa này tính sao?

Đoàn lão nhún vai:

- Thả chúng đi thôi. Dù sao giờ chúng ta cũng đâu cần chúng nữa.

Tiểu Phàm chợt nhận ra vấn đề, nghi hoặc hỏi:

- Ủa sao ban đầu người không đưa cho con thứ này để sử dụng?

Đoàn lão đáp:

- Sáng nay mới làm xong cái của ngươi thôi. Mấy hôm trước chưa có.

Tiểu Phàm lại càng ngạc nhiên:

- Hả? Con đâu thấy người lắp ráp thứ này đâu?

Đoàn lão vung tay, trong tay liền xuất hiện một hình nhân kì lạ nhỏ bằng nắm đấm người lớn, nói:

- Là bọn chúng lắp cho ngươi. Ta để chúng làm trong không gian giới chỉ của ta!

Tiểu Phàm nuốt cái ực. Người máy, là người máy, lại còn tự động hóa nữa! Công nghệ này quá đáng sợ rồi. Không gian cụ vốn có hạn chế là không thể để vật sống vào trong, nhưng người máy thì không phải vật sống a. Nói vậy không phải không gian giới chỉ của Đoàn lão là một cái xưởng chế tạo di động hay sao.

Đoàn lão nâng niu con hình nhân, nói:

- Đây là một trong những phát minh đáng giá nhất của ta đó. Có thể nói cơ quan thuật của ta mười thành thì tám đã tập trung trên hình nhân này rồi.

Đoạn lão khoát tay cất con hình nhân đi, tiếp:

- Thôi chúng ta lên đường xuôi tiếp về phía Nam.

Tiểu Phàm dường như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi, mặt ỉu xìu, tiếc rẻ nhìn vào tay Đoàn lão, giống như vẫn thấy con hình nhân ở đó.

Đoàn lão cười ha ha, vỗ vai Tiểu Phàm, nói:

- Tiểu tử. Chỉ cần ngươi cố gắng học, sau này cũng sẽ tự làm được mấy con hình nhân đó thôi…

Tiểu Phàm nghe vậy liền vỗ tay một cái, thốt lên:

- Phải ha!

Đoàn lão lại cười một tràng dài, thân hình lướt đi, nhoáng cái đã bay đi mấy chục trượng, gọi vọng lại:

- Còn tần ngần đó làm gì nữa? Ta với ngươi đua xem nào!

Tiểu Phàm thích trí, cũng giật tay mấy cái, hắc dực sau lưng vỗ mạnh, đồ văn lập lòe sáng lên, hắn phóng nhanh đuổi theo.

Chẳng mấy chốc hai người đã trở thành hai cái chấm đen cuối bầu trời…

- Hết Chương 89 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.