Tầm Lộ

Chương 22: Chương 22: Đụng độ ma thú




Hai người Tiểu Phàm tiến nhanh về hướng trung tâm Đông Lâm. Chẳng mấy chốc cả hai đã tiến đến giữa khu vực vành đai ngoài cùng…

- Phía trước kìa…

Tiểu Phàm đứng lại, nấp sau một gốc cây to, nói nhỏ với Hỏa Phượng đang đứng ngay sau lưng mình.

- Đó là một con Hắc Thạch Tê (tê giác đá màu đen)…

Hỏa Phượng cũng nhỏ giọng nói.

Trước mắt hai người có một con tê giác đen vô cùng to lớn đang nhàn nhã gặm cỏ xanh dưới chân. Da dẻ nó tạo thành từng lớp đè lên nhau, các thớ da hiện lên vô cùng rõ nét thành những nét ngoằn nghòe, đan chéo nhau. Cơ nhục của con tê giác săn chắc, tạo thành từng khối, khiến cho người ta có cảm nhận về sự cứng rắn của cương thạch. Trên chán ma thú này có một chiếc sừng nhỏ, uốn lên trên, toàn một màu hắc sắc, nhưng lại bóng loáng, tựa như tạo từ đá Hắc Mã Não. Hai mắt nó lờ đờ, nửa cụp, nửa mở, lơ đãng, há miệng, gặm lấy một nhúm cỏ xanh non…

- Chúng ta làm sao tấn công nó đây?

Tiểu Phàm hỏi nhỏ.

- Hả? Sao lại hỏi ta?

Hỏa Phượng bất ngờ hỏi lại.

- Nàng không phải có kiến thức rất rộng sao. Chắc hẳn nàng phải biết điểm yếu, điểm mạnh của nó chứ hả. Ta thì căn bản là mù tịt rồi. Nàng mới có thể lên kế hoạch tấn công nó thôi…

Tiểu Phàm nhẹ giải thích.

- Nhưng mà…

Hỏa Phượng bối rối.

Tiểu Phàm quay đầu nhìn lại, liền đoán ra Hỏa Phượng có lẽ biết rất nhiều về các loại ma thú, nhưng hẳn là không có kinh nghiệm trong việc đề ra kế hoạch tác chiến, cho nên giờ mới tỏ ra lúng túng như vậy. Hắn đành thở dài nói:

- Thôi vậy đi. Ta cũng như nàng, đơn giản là không hề có kinh nghiệm trong việc đề ra kế hoạch tác chiến, nên bây giờ, hai chúng ta sẽ cùng nghĩ kế hoạch. Nhưng trước hết nàng hãy nói cho ta xem nàng biết gì về loài ma thú này đã…

- Ừm… Về Hắc Thạch Tê… Xem nào – Hỏa Phượng ra chiều nghĩ ngợi, rồi tiếp – Chúng là loài ma thú thuộc Thổ Hành, da dẻ cứng như cương thạch (đá cứng), cho nên khả năng phòng thủ rất mạnh… Hơn nữa chúng lại sở hữu sức lực ngàn cân, vì thế mà sức tấn công cũng rất kinh khủng. Có điều thân thủ chúng không được nhanh nhẹn cho lắm, với lại đầu óc chúng cũng khá đơn giản, thậm chí có thể nói là chúng hơi kém thông minh…

- Vậy… chúng có tuyệt kĩ đặc chưng không? Hay phương thức tấn công đặc chưng là gì? Với lại, tử huyệt (điểm chết) của chúng ở đâu?

Tiểu Phàm đưa ra một loạt câu hỏi.

- Ừm… chúng thường tấn công đối thủ bằng cách chạy nhanh về phía mục tiêu theo một đường thẳng, rồi dùng sức mạnh kinh khủng của mình húc thẳng vào đối tượng. Ngoài ra, chúng còn có thể dùng linh khí Thổ Hành để cường hóa lớp đa bên ngoài, và khiến cho chiếc sừng Mã Não trên đầu dài ra để tấn công trực diện… Còn về tử huyệt… thì ta cũng không biết nữa!

Hỏa Phượng đáp.

- Cái gì? Nàng không biết sao?

Tiểu Phàm lo lắng.

- Trong những cuốn sách mà ta từng đọc… chỉ đa phần nói qua về ma thú, phân tích điểm mạnh, điểm yếu của chúng, chứ không hề có nói tới những tử huyệt của từng loài…

Hỏa Phượng giải thích.

- Ừm… Không sao. Nói cũng phải. Dẫu sao tử huyệt của từng loài ma thú cũng là một loại thông tin vô cùng quý giá, không phải đơn giản mà có thể có được. Hơn nữa để tổng hợp thông tin tử huyệt của từng cá thể thành thông tin tử huyệt chung của một loài thì chính là vô cùng khó khăn…

Tiểu Phàm cũng ngẫm nghĩ nói.

- Vậy giờ chúng ta tính sao?

Hỏa Phượng hỏi.

Tiểu Phàm đăm chiêu suy nghĩ, rồi đáp:

- Chúng ta sẽ chọc ghẹo nó!

- Hả… là sao?

Hỏa Phượng nghi ngờ.

- Nàng có kiếm… hay vũ khí gì đó sắc nhọn, cứng cáp, dài dài không?

Tiểu Phàm hỏi.

Hỏa Phượng nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu ý định của Tiểu Phàm, sau rồi cũng lấy ra từ trong người một thanh đoản kiếm (kiếm ngắn) dài độ một xích (tầm 30 centimet), đưa cho Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm đón thanh đoản kiếm, rồi nhẹ rút ra khỏi vỏ gỗ. Một mảng sáng loáng chiếu thẳng vào mắt hắn, khiến hắn phải nheo mắt lại đôi chút vì đau nhức. Xoay xoay thanh kiếm vài đường, Tiểu Phàm lại đút nó lại vào trong vỏ, miệng không nhịn được tán thưởng:

- Hảo kiếm…

- Tiểu Phàm à, thanh đoản kiếm này tuy có sắc bén thật, nhưng… căn bản là xuyên không nỏi lớp da của con Hắc Thạch Tê kia đâu…

Hỏa Phượng nhắc nhở.

- Ta biết…

Tiểu Phàm cười cười, hết nhìn thanh kiếm, lại nhìn con tê giác.

- Phải rồi… nàng có tự tin vào thân pháp của mình không? Nếu đối mặt con tê giác đó, nàng có tự tin sẽ an toàn né tránh được không?

Tiểu Phàm hỏi.

Hỏa Phượng nhẹ vuốt tóc mai, miệng nở nụ cười, đáp:

- Chuyện nhỏ!

- Được!

Tiểu Phàm vui mừng.

- Giờ chúng ta làm sao đây?

Hỏa Phượng hỏi.

- Trước hết… chúng ta phải sửa sang lại y phục đã!

Tiểu Phàm cười đáp.

Hỏa Phượng nhíu mày, tự nhìn lại bộ y phục của mình… Y phục của nàng đâu có gì phải sửa đâu chứ, chỉ có phần dưới hơi rách đôi chút mà thôi.

Tiểu Phàm như nhìn ra được suy nghĩ của nàng, liền nói:

- Y phục của nàng đúng là rất đẹp, có điều… không hề thích hợp cho chiến đấu!

Đúng vậy! Hỏa Phượng và Tiểu Phàm khi trước chính là diện y phục để đi dự dạ tiệc, chứ đâu phải để đi chiến đấu, cho nên y phục của cả hai người đều có phần “diêm dúa” quá mức… Tiểu Phàm thì mặc đồ theo kiểu nho sinh nho nhã, ngoại bào phiêu bồng, chính là rất có khí chất, nhưng cũng là rất bất tiện trong chiến đấu. Còn Hỏa Phượng cũng cùng một dạng đó. Nàng mặc váy! Sở dĩ, lúc trước Tiểu Phàm không có đề cập tới việc “sửa” y phục, bởi lẽ, hắn chưa có ý định chiến đấu ngay, hơn nữa, cũng là hắn không có nghĩ tới việc này. Nhưng trong thời gian di chuyển, hắn dần nhận ra sự bất tiện trong di chuyển của cả hai người. Đặc biệt là trong lúc di chuyển trong các bụi cây, cành cây, gai góc “cào” vào y phục, khiến cho tốc độ di chuyển của họ bị ảnh hưởng không nhỏ. Hơn nữa, giờ này, phần y phục bên dưới của hai người đã khá là tơi tả rồi, tà áo cũng đã có vài vết rách.

Tiểu Phàm quay mặt đi, để cho Hỏa Phượng sửa lại y phục, còn mình cũng tự làm… Hắn cởi bỏ ngoại bào, xé lấy vài dải vải, rồi dùng chúng bó ống tay áo và ống quần lại, đồng thời dùng vải quấn quyền bọc đầu (nắm đấm), tạo thành hộ thủ bằng vải (hộ thủ = bảo vệ tay). Cuối cùng từ một bộ y phục nho sĩ, hắn đã sửa lại thành một bộ y phục “lai” võ phục, gọn gàng, thuận tiện hơn nhiều.

- Nàng xong chưa?

Tiểu Phàm không quay đầu lại hỏi.

- Ừm…

Hỏa Phượng đáp nhỏ.

Bấy giờ, Tiểu Phàm mới quay lại ngắm nhìn “bộ y phục mới” của Hỏa Phượng.

Nàng đã xé bỏ phần bên dưới, chỉ đệ lại phần váy dài từ đầu gối trở lên. Đồng thời để phần chân thon thả phía dưới không quá “lộ”, Hỏa Phượng đã xé phần váy thừa thành các dải lụa, rồi quấn quanh hai bắp chân. Chỉ là những thay đổi đơn giản, nhưng đã tạo một phong cách hoàn toàn khác cho Hỏa Phượng. Trước đó, Hỏa Phượng giống như một con Phượng kiêu ngạo, quyến rũ, mà thướt tha. Còn bây giờ nàng chính là một con chim cắt: nhanh nhẹn, khỏe khoắn, nhưng hết sức đáng yêu…

- Thế nào?

Hỏa Phượng hỏi.

- Nàng rất có khiếu thiết kế thời trang…

Tiểu Phàm đáp.

- Thời trang?

Hỏa Phượng nghi hoặc.

- À… đó là một thuật ngữ ở địa phương ở quê ta đó mà, đại khái là nói nàng rất có khả năng sửa y phục đó mà…

Tiểu Phàm giải thích.

- Ừm… ta sẽ coi câu đó là “rất đẹp” đi…

Hỏa Phượng cười.

- Ừ… vậy cũng được. Giờ… chúng ta sẽ bàn kế hoạch tấn công.

Tiểu Phàm nói.

Hỏa Phượng gật đầu, chú ý lắng nghe.

- Kế hoạch rất đơn giản. Việc của nàng chỉ đơn giản là phân tán sự chú ý của con Hắc Thạch Tê đó. Nhớ là phải cẩn thận, chỉ được ghẹo nó, không được tấn công trực diện, không được để mình bị thương. Việc hạ nó để cho ta… Muội nắm được chưa?

Tiểu Phàm nói.

- Ừm…

Hỏa Phượng gật đầu.

- Được… bây giờ, chúng ta bắt đầu…

Tiểu Phàm nói, đồng thời phất tay. Vù!, Hỏa Phượng lao ra khỏi gốc cây đang ẩn nấp.

Nhưng con tê giác dường như không hề phát hiện ra, hay có thể nó đã phát hiện ra, nhưng chẳng thèm để ý đến nhân loại nhỏ bé kia.

Cốp!, một viên đá nhỏ, phi nhanh tới, va chạm với thân thể của con Hắc Thạch Tê, nhưng vì thân thể nó quá cứng rắn, nên liền tạo ra âm thanh như thể hai viên đá vừa va vào nhau.

- Phì…

Con tê giác thở mạnh một cái tức giận, rồi ngoảnh đầu nhìn về phía viên đá vừa bay tới. Nơi đó, Hỏa Phượng đang tung lên tung xuống một viên đá khác to hơn trong bàn tay. Miệng nàng nở nụ cười vui thú, như muốn nói: “Có giỏi thì lại đây“.

Con tê giác từ từ xoay thân hình cồng kềnh của nó lại, hướng thẳng về phía Hỏa Phượng.

Xạt… xạt…

Nó cúi đầu xuống, dùng một chân trước cào cào lên mặt đất, chính là bộ dáng sắp tấn công.

Hỏa Phượng lập tức thi triển thân pháp, chạy sang trái khoảng ba trượng (khoảng mười mét), rồi lập tức ném mạnh viên đá trong tay về phía đầu con tê giác. Nghe “cốp” một tiếng – viên đá ném trúng ngay giữa chán Hắc Thạch Tê.

- Phì… phì…

Con ma thú lại thở ra mấy tiếng tức tối, nhưng lần này đã thở gấp hơn, xem chừng, mười phần lý trí, thì bảy đã chìm trong tức giận.

Nó lập tức quay ngoắt người lại, lao nhanh tới phía Hỏa Phượng!

Đồng tử Hỏa Phượng lập tức co rút lại, không ngờ không một tia báo trước, con ma thú đã như một tòa núi lao thẳng về phía nàng.

Hỏa Phượng liếc mắt nhìn về phía gốc cây lúc trước nàng và Tiểu Phàm trốn, nhưng bây giờ đã không thấy hắn ở đâu nữa. Nàng đảo mắt một cái, nhìn xung quanh, nhưng bóng dáng hắn vẫn không xuất hiện.

Bịch… bịch… bịch…

Tiếng bước chân dầm dập của con tê giác khiến Hỏa Phượng không còn tâm trí nào để tìm thân ảnh của Tiểu Phàm nữa, chỉ có thể tập trung vào thân ảnh hùng hục tấn công trước mắt.

Vù…, Hỏa Phượng lại nhanh như thiểm điện né sang môt bên.

Ù…, con tê giác như một đầu tàu mở hết tốc lực, lướt qua thân ảnh của Hỏa Phượng.

- Aaaa…

Hỏa Phượng hoảng loạn hét lên một tiếng. Không ngờ dù đã né được cú húc của con ma thú, nhưng nàng lại vẫn bị bắn bật sang một bên!

Tiểu Phàm nấp trong một góc giật mình kinh hãi, tay phải đang nắm lấy chuôi đoản kiếm, liền đột ngột xiết chặt lại… Hắn đang định lao ra, thì đã kìm lại được: cũng may Hỏa Phượng không sao cả.

- Thịch… thịch… thịch…

Hỏa Phượng dậm lùi, chệnh choạng liền ba bước chân mới đứng vững lại được, lòng thầm kinh hoảng tự nhủ: “Thật không ngờ, chỉ là lướt qua thôi mà xung chân lực đã kinh khủng tới vậy rồi. Dù là mình vì không phòng bị mới bị hất văng ra như vậy, nhưng cũng thật là đáng sợ. Không biết dính một đòn trực diện sẽ còn ra sao nữa. Con Hắc Thạch Tê này… chỉ sợ là sắp đạt tới Dẫn khí kì trung giai rồi.”

Bỗng nhiên, con tê giác gầm lên một tiếng…

Hỏa Phượng nhìn sang, thì thấy con tê giác đang không ngừng lắc đầu qua lại…

- Chuyện gì vậy? Đó là…

Hỏa Phượng lẩm nhẩm.

Hỏa Phượng tập trung nhãn lực quan sát… một điểm sáng lấp loáng đang chớp động không ngừng ở phía xa. Điếm sáng đó, không gì khác chính là lưỡi thanh đoản kiếm bóng loáng phản quang mà tạo ra. Thì ra, không biết từ lúc nào, Tiểu Phàm đã di chuyển ra phía đó, rồi dùng thanh đoản kiếm như một tấm gương, chiết xạ ánh sáng mặt trời buổi sớm, chiếu thẳng vào đôi mắt ti hí của con tê giác, khiến cho nó cứ phải lắc đầu qua lại để né tránh thứ ánh sáng đau nhức kia…

Hỏa Phượng lại nhặt lên một viên đá nữa. Nghe “vút” một tiếng, nàng ném viên đá thẳng về phía đầu con Hắc Thạch Tê.

Cốp…, cại một tiếng va chạm ròn tan vang lên.

Con tê giác lập tức quay sang ngang, hướng về phía Hỏa Phượng, nhưng… nó không hề tấn công, bởi vì nó vẫn không nhìn thấy gì! Tiểu Phàm vẫn đang chiếu ánh sáng chói lóa vào đôi mắt vốn đã yếu nhược của nó.

Hỏa Phượng lại nhìn về phía ánh sáng…

Tiểu Phàm lập tức giơ một tay lên, khua khua tay thành một vòng tròn, miệng thì lẩm bẩm: “vòng ra phía sau…”

Hỏa Phượng dần hiểu được ý của hắn, liền cầm lên một viên đá khác, rồi vòng ra phía sau con tê giác. Nàng ném mạnh viên đá về phía thân thể to lớn của con ma thú.

Con Hắc Thạch Tê xoay vụt lại, rồi thở phì phì, nhìn chằm chằm Hỏa Phượng. Giờ đây nó đã không bị ánh sáng chiếu vào mắt nữa, cho nên đã có thể nhìn thấy nhân loại đáng ghét trước mắt.

Bỗng nhiên, chiếc sừng của con tê giác dần đổi màu… từ hắc sắc dần hóa thành hạt thổ sắc (từ màu đen biến thành màu nâu đất). Trên thân thể nó, một cách dần dần, từ phía dưới chân, từng lớp đất không ngừng “vươn” lên bao bọc lấy bốn chân, rồi phần bụng, rồi đến cả thân thể… cuối cùng là chiếc sừng. Chiến sừng vốn nhỏ bé, nay lại dài tới hai xích (khoảng sáu mươi centimet), nhọn hoắt, cứng rắn và gân guốc. Cả thân hình khôi vĩ của ma thú bốc lên làn khói hạt sắc tràn ngập hơi thở chân khí Thổ nguyên tố. Con Hắc Thạch Tê đã vào trạng thái chiến đấu cuối cùng!

Hỏa Phượng trông thấy lập tức hết sức cảnh giác. Tuy rằng nàng là Dẫn khí trung kì, nhưng dẫu sao cũng là mới đạp nhập (bước chân vào) cảnh giới này, hơn nữa, ma thú này cũng là sắp tiến tới Dẫn khí trung kì rồi, đồng thời ma thú vốn thường mạnh hơn nhân loại cùng cảnh giới; cho nên… với nàng, Hắc Thạch Tê này vẫn có phần nào uy hiếp. Vì vậy cẩn tắc thì vô áy náy!

Nhưng chính lúc này…

Vù…, Một thân ảnh bắn ra từ khu rừng, như một mũi tên siêu tốc, đột ngột xuất hiện, đột ngột lao tới… Và, đầu mui tên ấy chính là một thanh đoản kiếm!

Hỏa Phượng nhìn thấy Tiểu Phàm đột ngột lao ra, biết rằng hắn định tấn công con tê giác. Trong lòng nhảy dựng lên: “Chàng làm gì vậy?” Thanh đoản kiếm mà Tiểu Phàm đang sử dụng căn bản là cắt không nổi da của con ma thú này lúc bình thường, chứ đừng nói là lúc này – khi mà thân thể nó đã được bao bọc trong một lớp giáp bằng đất vô cùng kiên cố.

Hỏa Phượng nghĩ hắn chính là lo ngại nàng sẽ không né được một lần tấn công toàn lực này của con ma thú, cho nên mới hấp tấp tấn công như vậy. Nàng đang định hét lớn ngăn cản Tiểu Phàm, thì đã quá muộn… Hắn đã lao tới sát ngay sau con tê giác… Còn cách khoảng hai trượng (bảy mét), hắn đột ngột phóng mình lên, thân hình bắt đầu vặn xoắn, nghiễm nhiêm biến bản thân thành một mũi lao siêu tốc với momen xoắn cực đại, lao thẳng vào con ma thú.

- Gào…

Con ma thú vốn tưởng như có lớp phòng thủ bất bại kia, ngay sát na Tiểu Phàm tấn công, liền đột ngột kêu lên vô cùng đau đớn. Nó lập tức ngã quật ra đất, lăn lộn! Phải biết Hắc Thạch Tê thuộc vào hàng ma thú có thân hình rất lớn, cho nên lúc thường, nó di chuyển rất nặng nề, việc bay nhảy, lăn lộn với nó là rất khó khăn. Nhưng lúc này đây, nó đã phải lộn qua lộn lại mấy vòng trên mặt đất mà gào thét đau đớn. Như vậy đủ thấy rằng, dù Tiểu Phàm đã làm gì đi chăng nữa, thì hành động của hắn cũng đã gây ra một lượng sát thương rất lớn cho con ma thú này. Ngay sau đó Tiểu Phàm lập tức nhảy lùi lại phía sau, cách xa con ma thú một khoảng lớn…

Hỏa Phượng nhanh chóng vòng qua vị trí của con tê giác đang lăn lộn, tiến tới vị trí của Tiểu Phàm. Nàng lập tức nhận ra sự bất thường. Tiểu Phàm tuy rằng đã thành công trong việc tấn công con ma thú, nhưng hắn lại có biểu cảm rất kì lạ. Dường như hắn vừa cảm thấy có lỗi, vừa thấy thương hại con ma thú kia…

- Tiểu Phàm, chàng sao vậy?

Hỏa Phượng thấy lạ hỏi.

Tiểu Phàm không đáp, chỉ lấy tay chỉ chỉ về phía con tê giác.

Hỏa Phượng nhíu mày, quay mặt sang nhìn… Nàng đột ngột bụm miệng lại, hai mắt trợn tròn, rồi lại nhìn sang Tiểu Phàm. Tiểu Phàm làm bộ bắt đắc dĩ nói:

- Ta cũng chẳng còn cách nào.

Thì ra… giữa cặp mông của con ma thú đang hiện hữu một cái chuôi kiếm bằng gỗ. Tiểu Phàm chính là đã toàn lực, lấy hết sức mạnh và tốc độ, đâm mạnh thanh đoản kiếm vô cùng sắc bén kia vào… “hậu đạo” của con tê giác! Từ nơi đó, máu không ngừng phun ra, loang lổ, nhuộm đỏ cả một vùng đất xung quanh con Hắc Thạch Tê. Cứ mỗi lần con tê giác lăn lộn là máu lại phun ra một chập như suối. Bộ dáng nó vô cùng khốn khổ, và đau đớn…

- Chàng…

Hỏa Phượng nhìn Tiểu Phàm với ánh mắt quái đản, ngập ngừng nói.

- Ài… tại vì trên thân nó đâu còn vị trí yếu nhược nào nữa đâu.

Tiểu Phàm gượng gạo giải thích. Đoạn hắn lẩm bẩm:

- A di đà Phật… thiện tai… thiện tai… mong ngươi tha lỗi cho ta…

Hai người không biết nói gì, chỉ biết đứng nhìn con tê giác lăn lộn, không ngừng tự làm mình mất máu. Sau độ một thời thần (tầm mười lăm phút), con ma thú đã ngừng lăn lộn và tắt thở, đồng thời trạng thái chiến đấu tối cường của nó đã biến mất, lớp giáp của nó đã bị phân giải hoàn toàn, hẳn là vì nó đã bị mất máu quá nhiều mà dẫn tới tử vong… Vậy là họ đã thành công hạ sát con ma thú đầu tiên.

Lại nói tại sao Tiểu Phàm không xuất ra “sát chiêu” này ngay từ đầu mà phải để cho Hỏa Phượng chọc ghẹo con tê giác đến mức nó phải xuất toàn lực, lúc ấy mới tấn công? Thực ra, đó chính là cơ trí của hắn. Hắn để cho Hỏa Phượng chọc tức con ma thú này chính là để cho nó mất tỉnh táo, thậm chí sau đó hắn chiếu ánh sáng vào mắt con Hắc Thạch Tê cũng là để làm cho nó tức giận hơn mà thôi. Tiểu Phàm cho rằng, dù là ma thú đi chăng nữa thì cũng như con người chúng ta, một khi đã mất đi sự bình tĩnh thì cũng là lúc sơ hở nhất, là lúc mất đi sự cẩn thận cần thiết. Hơn nữa, đây còn là một loài ma thú không được thông minh cho lắm, cho nên, chiến thuật đánh vào tâm lí mất tự chủ của Tiểu Phàm càng thành công hơn. Ngoài ra, hắn lại tấn công vào thời điểm mà con Hắc Thạch Tê vừa mới tiến vào trạng thái chiến đấu tối cường của nó. Đó chính là thời điểm con ma thú vốn đã mất sự bình tĩnh, mất đi sự cẩn thận vì lửa giận ngùn ngụt trong tâm, lại đồng thời có được sự tự tin tuyệt đối vào “bộ giáp bất bại” của mình; nó sẽ hoàn toàn mất đi cảnh giác! Và, ấy chính là thời điểm phòng thủ vốn tưởng bất bại của nó xuất hiện lỗ hổng – lỗ hổng tâm lí – một sự tự tin quá lớn, đến nỗi lấn át cả sự cảnh giác cần có… Nói chiến thắng của Tiểu Phàm chính là chiến thắng trong việc chọn thời điểm tấn công cũng không sai. Nhưng cũng chính là hắn đã tạo ra thời điểm ấy! Hắn chính là đã chứng minh điều được mà Hỏa Phượng đã nói: nhân loại chính là hơn ma thú ở “cái đầu”… Tiểu Phàm hỏi:

- Giờ làm sao để lấy ma tinh hạch vậy?

- Chàng… chàng phải mổ đầu của nó ra… ma tinh hạch ở trong đại não của ma thú…

Hỏa Phượng run run nói. Xem ra nàng cảm thấy việc lấy ma tinh hạch này hẳn là rất rùng rợn.

Tiểu Phàm gật đầu… rồi tiến lại gần con ma thú, ngồi xuống, run run rút thanh đoản kiếm từ giữa hai mông của con tê giác ra. Máu lại ào ra… Thanh đoản kiếm lúc này đã bị nhuộm đỏ với máu, đồng thời còn có chút mùi xú uế trong cái mùi tanh tanh của máu. Tiểu Phàm thở dài một hơi, rồi đi ra phía trước, xem xét cái đầu của con tê giác. Hắn thử lấy thanh kiếm rạch một đường ngay trên vị trí ấn đường của con Hắc Thạch Tê, và đúng như hắn dự đoán, chỉ có một vệt trắng xuất hiện. Căn bản là da của con ma thú này quá cứng rắn. Hắn suy nghĩ đôi chút rồi lấy con dao chọc vào mắt trái của con thú! Sau khi rút kiếm ra, cầu mắt của con vật bị kéo ra ngoài, tọa thành một lỗ hổng lớn – đó chính là hốc mắt của hộp sọ. Tiểu Phàm vẩy vẩy tay cho hết run rẩy, rồi nhắm mắt, thọc bừa tay vào trong đó, sau đó móc ngược lên trên, sờ loạn một hồi. Hắn nắm bóp được cái gì đó, mềm mềm, nhớt nhớt, có lẽ chính là não tương. Lại tìm thêm một hồi, cuối cùng hắn cũng rút tay ra. Tiểu Phàm xòe bàn tay đầy máu ra, nhìn vào trong. Ở đó có một viên tinh thể hình tròn nhỏ bằng ngón tay cái, trong trong, màu nâu, dường như có một dòng khí gì đó đang phiêu động bên trong nữa...

Hắn đứng dậy, đi về phía Hỏa Phượng,vừa hỏi vừa xòe bàn tay ra:

- Có phải là cái này không?

Hỏa Phượng nhìn lướt qua, rồi gật đầu, nói:

- Đúng rồi đó.

- Vậy nàng cất đi ha…

Tiểu Phàm trùi trùi viên ma tinh hạch vào gấu áo, rồi đưa lại cho Hỏa Phượng. Hỏa Phượng cầm lấy viên ma tinh hạch đầu tiên của hai người, rồi cẩn thận cho vào một chiếc túi gấm nhỏ được nàng dấu trong người…

Xong xuôi nàng vui vẻ hỏi:

- Giờ chúng ta đi đâu?

Tiểu Phàm cười, đáp:

- Đệ nhị khu vực! (khu vực thú hai – ý nói vành đai thứ hai từ ngoài vào của Đông Lâm)

Hỏa Phượng đang lao đi, thi Tiểu Phàm giơ tay ra cản lại. Hỏa Phượng nhíu mày, hỏi:

- Còn chuyện gì sao?

- Còn…

Tiểu Phàm cười mà như không cười đáp, đông thời ánh mắt quét nhanh một lượt qua các bụi cây xung quanh.

Đoạn, hắn đột nhiên chỉnh trang lại y phục, hít sâu một hơi, nói lớn:

- Các vị hẳn là đã quan sát hết mọi chuyện từ đầu tới cuối rồi chứ hả? Còn có ý định đó nữa hay không?!

Hỏa Phượng nhíu mày, rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó, mày liễu cau lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời bắt đầu vận công, phát tán ra xung quanh khí thế của Dẫn khí trung giai cao thủ.

Tiểu Phàm cười nói:

- Ta khuyên các vị nên bỏ ngay ý định cướp đoạt ma tinh hạch này đi. Hẳn là các vị cũng đã cảm nhận được thực lực của vị cô nương đang đứng bên cạnh ta đây. Còn ta… vừa rồi, ba thành công lực còn dùng chưa tới!

Hỏa Phượng cũng nói:

- Nếu có kẻ nào ngu xuẩn muốn cướp đoạt ma tinh hạch của hai người chúng ta, thì đừng trách bản cô nương hạ thủ bất lưu tình ( có thể hiểu là ra tay không nể nang).

Một lúc sau, khu vực xung quanh vẫn không có một tiếng động đáp lại nào…

Tiểu Phàm nhếch môi nở một nụ cười, rồi nói với Hỏa Phượng:

- Đi thôi.

Hỏa Phượng nhìn lướt một lượt xung quanh rồi gật đầu, cùng Tiểu Phàm từ từ rời khỏi, bộ dáng xem chừng vô cùng nhàn nhã…

Tiểu Phàm và Hỏa Phượng rời khỏi một lúc rồi, bỗng nhiên các lùm cây, bụi cỏ xung quanh đột ngột rung động, kêu lên những tiếng xào xạc, chính là đã có rất người rời khỏi…

- HẾT CHƯƠNG 22 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.