Tiểu Phàm vừa đánh với hai tên sơn tặc vừa rút lui vào rừng. Vừa rồi hắn có nhìn thấy thần bí thiếu niên kia và tên Mã Thượng Hưu đều đang tiến sâu hơn vào khu rừng, cho nên hắn mới đi theo. Thực chất hắn chính là muốn được chứng kiến trận chiến của hai cao thủ Dẫn khí kì trung giai nhằm nâng cao hiểu biết và học hỏi kinh nghiệm nữa.
Xạt, Tiểu Phàm vừa gạt đi một kiếm của tên sơn tặc trước mặt.
Sau khi chiến đấu một vài trận trong chiến trường vừa rồi, kĩ thuật chiến đấu của hắn đã tiến bộ rất nhiều. Dẫu gì thì chỉ có thực chiến sinh tử mới là cách huấn luyện tốt nhất mà thôi. Chỉ khi nào người ta bị uy hiếp, khi nào đứng trên bờ vực sinh tử thì họ mới có khả năng bộc lộ ra tiềm năng của mình, bởi vì đó chính là bản năng cầu sinh (muốn sống) nguyên thủy nhất của mỗi người. Tam thập lục thức Thái Tổ Trường Quyền, hắn đã thông thuộc bảy phần, chắc chắn là chưa thể đạt tới lý tưởng biến ba mươi sáu chiêu ấy trở thành phản xạ tự nhiên nhưng tốc độ tìm ra chiêu thức mà hắn cho là phù hợp nhất để đối chiến đã nhanh hơn rất nhiều. Đặc biệt hắn đã không còn lóng ngóng chân tay khi đối chiến nữa rồi, hắn đã dần đọc được chuyển động của đối thủ. Có lẽ đây chính là thiên phú mà người ta thường nói!
“Đâu rồi? Tốc độ di chuyển của thiếu niên kia nhanh quá, ta không theo kịp được…”, Tiểu Phàm vừa đánh với hai kẻ sơn tặc trước mặt vừa truy tìm hình bóng của hai cao thủ kia.
Ùng!
Bỗng nhiên trong khu rừng xuất hiện một tiếng nổ vang rền…
“Chính là lúc này!”, Tiểu Phàm vừa trông thấy hai kẻ trước mặt phân tâm lập tức tấn công tức thì.
Sau một chưởng đánh vào cổ họng tên đầu tiên khiến hắn hộc ra máu, Tiểu Phàm bồi tiếp một quyền vào bụng tên sơn tặc xấu số. Đúng lúc tên sơn tặc còn lại nhận ra sự cố thì đã thấy xác đồng bọn bay thẳng về phía mình, chính là Tiểu Phàm đã ném xác tên thứ nhất về phía tên thứ hai. Tên sơn tặc còn sống cũng kể như là nhanh nhẹn khi mà vừa thấy xác động bọn, hắn không chọn cách đẩy ra mà chọn cách né tránh đi để không bị cản tầm mắt. Nhưng hắn vừa né ra đã lại thấy ngay quyền đầu của Tiểu Phàm đang phóng tới, hắn lập tức bắt chéo hai tay tạo thành thủ thế trước ngực. Chỉ là… Rắc, xương tay của hắn ngay tức khắc rạn ra, phản chấn từ cú va chạm khiến tên sơn tặc bật ngã ra sau. Tiểu Phàm dậm chân, lấy đà lao tới. Bốp!, một quyền từ trên hạ xuống khiến tên sơn tặc chẳng kịp trở tay, Tiểu Phàm đã đấm ngất luôn tên đó. Xong xuôi, hắn đứng dậy chạy nhanh về đại phương phát ra tiếng nổ vừa rồi.
“Thần Ma lực quả thực là rất đặc biệt. Lực lượng nắm đấm của mình khác hẳn lúc bình thường, Thần Ma lực không chỉ cường hóa tốc độ ra đòn, khả năng di chuyển, mà thậm chí tốc độ phản ứng dường như cũng được tăng cường nữa. Nhưng mà hình như suy yếu hơi nhanh thì phải. Bây giờ trong người mình chỉ còn khoảng sáu phần Thần Ma lực mà thôi. Có lẽ là do không đủ thời gian tích trữ… Ài, xem ra phải sử dụng cẩn thận hơn thôi.”, Tiểu Phàm vừa chạy vừa ngẫm nghĩ. - Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng phía sau…
“Thiếu niên” cao thủ nhẹ nhàng nói.
- Vận khí tốt, vận khí tốt mà thôi...
Thường Y Nhân cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay…
- Ngươi đã ở đây bao lâu rồi?
“Thiếu niên” hỏi.
- Ừm, chắc độ nửa tuần trà… Kịch hay nhưng hơi ngắn nên ta có phần tiếc nuối. Nếu giả như ngươi và tên Mã Thượng Hưu lưỡng bại câu thương thì hay hơn nhiều rồi… Đáng tiếc…
Thường Y Nhân lắc đầu.
- Vậy hẳn ngươi cũng là Dẫn Khí kì trung giai rồi. Ở đây lâu như vậy mà ta không nhận ra nữa. Có khi ngươi còn mạnh hơn ta lúc toàn thịnh nữa. (toàn thịnh tức là lúc chưa bị thương, thời điểm phong độ tốt nhất).
“Thiếu niên” nhận xét.
- Ồ không. Tại hạ sao ngang bằng với cô nương. Chỉ là ta biết chút biện pháp ẩn thân mà thôi.
Thường Y Nhân nói.
- Ngươi một câu cô nương, hai câu cô nương là ý gì?
“Thiếu niên” hỏi.
- Trời ơi, đâu cần phải giả bộ làm gì. Mùi phấn hương rõ ràng như vậy cơ mà. Hơn nữa ta còn biết đây là loại phấn Bách Bộ Hoài Hương (đi một trăm bước đã thấy nhớ mùi hương) của Loan Phụng Đường nữa kìa. Chỉ có tên mãng phu như Mã Thượng Hưu mới nhận không ra mà thôi… Ưm, đúng là Bách Bộ Hoài Hương mà, ta chưa đi đã thấy nhớ rồi.
Vừa nói Thường Y Nhân lại lim dim mắt hít vào một hơi ra vẻ hưởng thụ lắm.
“Thiếu niên” không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào tên nho sinh cầm quạt xếp trước mặt, trong mắt lượn lờ sát khí.
- Đâu cần tức giận như vậy chứ? Kiểu cô nương bản lĩnh như các hạ đây, ta rất có hứng thú. Hay là như vậy đi. Nàng hãy lập phát thệ đồng ý làm người của ta, không bao giờ phản bội. Thì ta sẽ tha cho nàng. Hơn nữa ta sẽ cho nàng làm áp trại phu nhân của Huyết Lang trại ta… Thấy sao? Điều kiện rất tốt đó.
Thường Y Nhân nho nhã nói.
- Hừ…
Nữ tử thần bí chỉ hừ nhẹ một tiếng. (từ giờ sẽ đổi “thiếu niên” thành “nữ tử” vì giới tính thật của người này đã được bộc lộ)
- Ài… Ta cũng đoán vậy mà. Thôi thì ta đành tiền sát hậu dâm vậy… Ha ha ha ha … ( tiền sát hậu dâm tức là giết trước rồi cưỡng bức).
Thường Y Nhân cười một tràng quái dị.
Véo, một thanh trủy thủ (con dao) lượn lờ khói hoàng kim, nhanh như điện xẹt, đột ngột bay đến phía Thường Y Nhân.
- Xoạt…
Nữ tử thần bí sau khi phi ra thanh trủy thủ, lập tức lùi lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Thường Y Nhân không hề nao núng, quạt xếp vẩy ra, phía trên lượng lờ một làn khói hắc sắc, đơn giản gạt đi thanh trủy thủ đang lao tới. Y cười một cách man dại rồi nhanh như chớp đuổi theo nữ tử kia.
- Ha ha ha… rất thú vị…
Nữ tử thần bí đang lo lắng không biết làm sao thì bỗng nhiên cảm nhận được sát ý từ bên phải, lập tức vặn mình né tránh, nhảy bật lùi lại…
Phật, một chiếc quạt xếp vừa phách vụt qua đỉnh đầu nàng. Thường Y Nhân lại từ từ đi ra từ bóng tối.
- So về tốc độ với ta trong đêm, nàng căn bản không có cửa đâu…
Y nhẹ nhàng nói. Giọng nói ngọt như thể tình nhân thường nói với nhau vậy. Có điều trên mặt y lại giữ một nụ cười quái dị - một cái gì đó rùng rợn như vừa thoát ra từ thân thể y.
“Chân khí Hắc Ám hệ… Chết tiệt!”, nữ tử trong lòng nóng như lửa đốt.
Thường Y Nhân lại phe phẩy chiếc quạt trong tay, làm bộ nho nhã, từ từ bước đến chỗ thần bí nữ tử…
“Ban ngày thì may ra ta còn hạ được hắn. Nhưng từ giờ tới sáng còn nửa canh giờ… làm sao duy trì tới lúc đó đây?”, nữ tử thầm tính toán.
Nữ tử siết chặt trường kiếm trong tay, quyết định tấn công…
- Đào Hoa Kiếm Pháp – đệ nhất thức…
Nàng nhẹ nói.
Thân hình nhoáng lên, lướt đến.
Thường Y Nhân mắt lóe tinh quang, chuẩn bị tiếp chiêu. Nào ngờ… Giữa đường tiến công, nữ tử thần bí bật ngược lại, liền đó phi ra bốn mũi phi tiêu.
- Hừ…
Thường Y Nhân hừ lạnh.
Y thu lại quạt xếp vào trong người, hai tay luồn vào ống tay áo, lập tức khi rút ra đã mang trên tay hai chiếc thủ hộ giáp màu đỏ máu. (hộ thủ giáp tức là giáp bảo vệ tay)
Keng…
Thường Y Nhân nhẹ gạt đi ba chiếc phi tiêu, khiến chúng cắm thẳng xuống mặt đất.
Bùng…
sau khi cắm xuống đất, ba mũi phi tiêu lập tức phát nổ,bung ra làn khói mờ. Sau khi làn khói tan đi, nữ tử thần bí đã biến mất!
Thường Y Nhân nở nụ cười:
- Muốn trốn? Không thoát đâu…
Đoạn, Y Lại phóng đuổi theo.
- Đào Hoa Kiếm Pháp – đệ nhất thức, Xuân Tiết Hoa Khai (mùa Xuân hoa nở)…
Bỗng một giọng nói từ trong bóng tối vang lên.
Thường Y Nhân đang chạy nhanh lập tức đứng lại, hai tay đưa về thủ thế. Y cảm nhận được nguy hiểm!
Xung quanh Y bỗng nhiên bừng lên một mảng ánh sáng xuân sắc. Bát hướng, thập phương hiện ra vô vàn bông hoa nở rộ. Không, thực chất là ngàn hoa kiếm (hoa kiếm là dư ảnh của kiếm khi múa thành hình tròn ở tốc độ cao) nở rộ như đào hoa vì Xuân tiết mà khai mở. Thường Y Nhân có cảm giác như y đang đứng ở một rừng đào hoa mà ngắm cảnh hoa nở đầu xuân vậy. Ánh sáng như thể thiều quang đang độ xuân thì (thiều quang là ánh sáng đẹp của mùa xuân), mà hoa thì như tắm trong ánh sáng của ngày xuân, chớp động, lung linh, huyễn hoặc…
- Kiếm pháp thật mĩ lệ. Chắc hẳn nhan sắc của nữ kiếm khách cũng sẽ tương ứng với nó rồi.
Thường Y Nhân một bộ mê mẩn nói. Bỗng nhiên, sắc diện y thay đổi, cười gằn nói:
- Chết rồi hẳn vẫn còn “thơm ngon” lắm đây… Khặc khặc…
Vô vàn hoa kiếm đang ẩn hiện từ từ nhập lại với nhau thành chín bông hoa rực rỡ. Từ chín đóa hoa, trong một tích tắc, cửu kiếm đồng hiện, như lôi quang hỏa thạch đâm tới Thường Y Nhân (lôi quang hỏa thạch tức ánh sét, ánh lửa từ đá đánh lửa, ý nói chớp nhoáng, nhanh vô cùng).
Đào Hoa Kiếm Pháp, đệ nhất thức, một khi hạ thủ, cửu hoa cùng rộ, cửu kiếm xuất ra, thế như cửu nhật (thế như chín mặt trời*), quang hoa tràn ngập. Kiếm đến sắc bén vô cùng, nhanh như thiểm điện, hư hư thực thực, trong hư có thực, trong thực có hư. Vốn đã chẳng phân biệt được thực hư, đối thủ căn bản chẳng kịp trở tay…
Rít…
Cửu kiếm cùng ngân vang, như là đang cất lên khúc hát tử thần rùng rợn mà tuyệt đẹp.
Thường Y Nhân đột ngột tỉnh từ cơn mê, song thủ liền đánh ra Huyết Lang Trảo – chiến kĩ độc môn của y. Chỉ thấy y gập người xuống, lưng cong lên, hai tay cào xuống đất, hai mắt mở trừng, miệng bắt đầu gầm gừ, tư thế giống hệt như một con chiến lang ( có thể hiểu là con sói dũng mãnh) đang chuẩn bị chiến đấu.
Hai bóng hình nhoáng lên…
Phập!
- Làm sao ngươi…?
Nữ tử thần bí nhìn xuống bụng mình, ngơ ngẩn hỏi. Hóa ra Thường Y Nhân đã đâm một trảo vào bụng nàng, máu tươi đang từ từ chảy ra…
- Rất mạnh. Kiếm của ngươi nhanh lắm. Chỉ tiếc là ngươi ẩn thân trong bóng tối mà thôi. Mà bóng tối là địa bàn của ta… Đáng tiếc, ta vẫn không toàn toàn ngăn được đường kiếm này của ngươi.
Thường Y Nhân cũng là đã bị nữ tử thần bí đả thương. Ngực trái của y hiện tại đang bị kiếm đâm vào rất sau, tiên huyết không ngừng mạnh mẽ phun ra. Cũng may vào sát na (giây phút) cuối cùng, y kịp lách người, tránh đi, nếu không một kiếm này đã trúng vào tim rồi.
Hai người không hẹn mà cùng nhảy lùi ra…
Nữ tử thần bí miệng rỉ máu, tay ôm lấy vết thương nơi bụng, chật vật lùi về sau. “Làm sao đây? Đào Hoa Kiếm Pháp gồm bốn chiêu, đáng tiếc ta mới luyện được chiêu được đầu tiên, nếu không…”, nàng vừa lùi vừa lo lắng.
Thường Y Nhân từ từ tiến đến, cười:
- Vết thương này rất đau đó… Sau khi kết liễu nàng rồi, ta sẽ trả nàng cả vốn lẫn lời.
Vừa nói y vừa đưa mảnh áo rách mà hắn xé được của nữ tử thần bí lên ngửi ngửi…
Hai người lúc này đã đến một bãi đất trống trong khu rừng. Cả hai đều bị thương nặng rồi, nhưng rõ ràng Thường Y Nhân vẫn còn tới ba phần sức lực, trong khi đó nữ tử kia đã sức cùng lực kiệt rồi. Xem ra số phận của nàng đã định…
- Kẻ nào?
Thường Y Nhân đột ngột hét lớn, đồng thời nhảy lùi lại. Bởi vì có một bóng hình đang đứng chắn trước nữ tử kia. Vừa rồi chính bóng hình đó đã tấn công Thường Y Nhân, ép y lùi lại. Kẻ đó không ai khác, chính là Tiểu Phàm…
- Ta hả? Vô danh tiểu tốt mà thôi. Nhưng mà ta và người này cùng chiến hào, cho nên không làm ngơ được.
Thường Y Nhân nở nụ cười:
- Hóa ra chỉ là Dẫn khí kì sơ giai, dám đối mặt với ta sao?
- Ngươi… còn chưa tới năm thành lực lượng…
Tiểu Phàm nheo mắt nói.
- Vẫn đủ để giết ngươi như thường thôi.
Thường Y Nhân tự tin nói.
- Ngươi cẩn thận, hắn ta có lẽ chỉ còn ba thành lực lượng nhưng so với một Dẫn khí kì sơ giai như ngươi thì vẫn có chút chênh lệch đó.
Nữ tử thần bí ở phía sau, nói nhỏ với Tiểu Phàm.
- Ngươi còn đánh tiếp được không?
Tiểu Phàm nhẹ hỏi.
- Ta…
Nữ tử ngập ngừng.
- Ài… vậy là không rồi. Thôi không sao, ta tự gánh vậy.
Tiểu Phàm làm bộ bất đắc dĩ nói.
Rắc… rắc…, Tiểu Phàm bẻ bẻ nắm tay cười cười:
- Chiến nào…
-HẾT CHƯƠNG 16 - Chú thích: 1) Chín mặt trời (cửu nhật): nói thế như cửu nhật chính là nói tới truyền thuyết chín mặt trời của Trung Hoa. Có thể hiểu là thế kiếm vô cùng khủng khiếp. Muốn hiểu thêm về truyền thuyết này thì hãy tra Google nhá.