- Kẹo Hồ Lô đây… Mua đi… Mua đi…
- Vị tiểu huynh đệ, xem hàng đi… xích thiết này là loại hảo hạng đó nha, chỉ 3 ngân tệ thôi… Ê ê.. sao không trả giá chứ?... Ê…
Tiểu Phàm cười cười, chỉ lắc nhẹ đầu…
Sau bồn ngày chật vật trong sa mạc, hắn hiện tại đã tìm thấy được tiểu trấn này. Nơi đây có tên là Nghênh Lai Trấn (“Nghênh Lai” tức là chào mừng người đến). Có lẽ vì địa phương này nằm ngay bên rìa của sa mạc nên lấy tên như vậy. Sa mạc mà hắn vừa thoát ra được người ta biết tới với cái tên: Cuồng Mạc (sa mạc điên dại). Theo như ngươi dân tiểu trấn kể lại thì sa mạc đó một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì tới hơn ba trăm năm mươi ngày là có bão cát hoành hành. Hơn nữa, ở đây còn có một câu ngạn ngữ thế này: “Đao Sơn, hỏa hải cũng chẳng bằng Cuồng Mạc bạo phong” (núi đao, biển lửa cũng chẳng bằng gió lớn của Cuồng Mạc)! Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ để hình dung bão cát Cuồng Mạc đáng sợ thế nào. Phải nói rằng Tiểu Phàm là kẻ hết sức may mắn khi lang bạt trong đó bốn ngày thời gian mà không phải đối đầu với một trận bão cát nào. Chỉ là sau khi hỏi thăm mọi người ở tiểu trấn rồi, hắn mới nhận ra mình may mắn ra sao. Nghe xong câu ngạn ngữ kia, Tiểu Phàm cũng phải rùng mình ớn lạnh khi nghĩ tới kết cục của mình nếu gặp phải bão cát Cuồng Mạc… Sau khi đến được nơi này, hắn lập tức bất đắc dĩ mà trộm lấy một bộ y phục của một gia đình. Dẫu sao hắn cũng đang mặc đồ của một tiểu hài tử. Nếu để người ta trông thấy hắn thì đúng là không biết làm sao, căn bản là quá khác người…
Tiểu Phàm vừa đi vừa ngắm nghía nơi này. Mặc dù nó chỉ là một cái tiểu trấn, nhưng có lẽ vì nằm nơi rìa Cuồng Mạc, có thể nói là nơi cung cấp nhu yếu phẩm trọng yếu cho những ai vào và ra Cuồng Mạc, cho nên nơi đây khá là tấp nập. Tuy rằng chưa tới mức phồn hoa, nhưng nhà cửa hai bên đường đều mọc lên san sát, khá là khang trang. Ngoài ra, ở trên phố, đâu đâu cũng thấy các sạp hàng bán đủ loại đồ khác nhau. Hơn nữa đa phần những thứ đồ đó, Tiểu Phàm đều chưa từng thấy bao giờ. Nào là tinh thiết kì lạ, kì thảo đủ hình dáng, vũ khí,… và đặc biệt ở đây có một loại hàng khiến Tiểu Phàm phải đặc biệt chú ý. Đó là… thực phẩm! Tại sao? Thực phẩm thì có gì đáng chú ý? Không phải vì chúng có hình dáng kì lạ, hay thế nào cả. Mà đó là do công dụng của những thứ này rất đặc biệt. Ở đây họ không gọi đó là thực phẩm mà gọi là “linh phẩm“. Bởi vì người ở đây ăn chúng không chỉ để thỏa mãn nhu cầu “no, đói” mà quan trọng hơn là để… bổ sung linh lực, chân khí trong cơ thể! Tiểu Phàm tính vốn hiếu kì, nên muốn dùng thử vài thứ linh phẩm, nhưng hắn chợt nhận ra… bản thân không hề có tiền tệ của nơi này.
Tiểu Phàm đi qua sạp hàng của một vị thư sinh đang buôn bán vài cây dược thảo kì lạ. Hắn đứng lại hỏi:
- Xin hỏi đại ca, cái này bán như nào?
Vừa nói hắn vừa chỉ vào một thảo dược dạng cỏ màu vàng kim, trông rất đẹp mắt.
Người thư sinh kia vừa nghe thấy có người hỏi mua hàng, vội vàng đứng dậy, mắt sáng bừng, nói:
- Tiểu huynh đệ quả là người có mắt nhìn hàng, cây Xà Kim Thảo này mà dùng làm nguyên liệu chế biến linh phẩm thì đúng là công dụng không chỉ tuyệt hảo mà hương vị cũng là hạng một đó… Vì tiểu huynh đệ là người biết nhìn hàng, ta chỉ lấy ngươi bảy đồng tệ thôi…
- Bảy đồng tệ? Quá đắt! Ta không mua nữa…
Tiểu Phàm nhíu mày đáp, rồi hừ nhẹ, quay người bước đi…
- Ê… bình tĩnh nào… ngươi có thể trả giá mà… năm, không bốn đồng tệ được không? Này…
Tiểu Phàm giả như không nghe thấy, cứ thế đi tiếp. “Đồng tệ? Người bán kim liệu (nguyên liệu kim loại) vừa rồi có nói “ngân tệ” nữa? Vậy là tiền tệ của thế giới này là đồng tệ và ngân tệ rồi…”, vừa đi hắn vừa nghĩ.
- Haizz… giờ làm sao để cường đại hơn đây?
Vừa đi hắn vừa nhìn lên trời, miệng thì lầm bầm. Hắn bây giờ đã thất lạc khỏi sư phụ Dương Quá, lại không biết Lâm gia ở đâu, cho nên trở về là quá khó khăn. Bởi vậy hắn chỉ có một cách là tự lập, tìm cách trở nên cường đại hơn. Hơn nữa, cha mẹ cho hắn theo sư phụ rời khỏi Lâm gia cũng chính là muốn hắn trở nên mạnh mẽ hơn, rồi một ngày trở về có thể làm cường giả đỉnh thiên lập địa… “Hơn nữa, làm sao kiếm được tiền đây?”, hắn lại tự hỏi. Dù rằng hắn không cần ăn vẫn có thể nhờ việc tu luyện mà lấp đầy cái bụng được nhưng hắn hiểu cho dù ở thế giới nào, đời nào đi chăng nữa thì tiền vẫn là thứ cần thiết. Người ta vốn có câu “Vô tài bán bộ nan” (không tiền tài nửa bước cũng khó đi). Cho nên việc đầu tiên Tiểu Phàm nghĩ tới là làm sao để kiếm được tiền ở nơi này. Từ đó mới có cơ hội tìm hiểu phương pháp giúp cho bản thân cường đại hơn.
- Bịch!
- Ui da… ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao?
Một giọng nói phẫn nộ vang lên.
Thì ra Tiểu Phàm vì vừa đi vừa nhìn lên trời, lại trong lòng nhiều điều ngổn ngang nên đã vô ý đụng phải người ta khiến cả hai ngã ra đất. Vừa xoa xoa mông vừa đứng dây, Tiểu Phàm vội nói:
- Thật xin lỗi, là tại hạ vô ý…
Nói đoạn, hắn quan sát người đối diện.
Đó là một tiểu khất cái (ăn mày nhỏ tuổi) mặt mũi lấm lem, quần áo rách rưới, độ tuổi cũng khoảng độ như hắn…
- Hừ… bổn tiểu… à, bổn đại gia rộng lượng tạm tha cho ngươi, giờ ta đang có việc. Tính sổ với ngươi sau…
Dứt lời, y vội vã đứng dậy.
Bỗng nhiên…
- Tiểu tử kia, tìm thấy ngươi rồi. Anh em, nó đây rồi…
Một tên đại hán to cao từ xa nhìn về phía hai người Tiểu Phàm quát lớn.
“Toi rồi… đúng là oan gia ngõ hẹp… sao lại nhận ra chứ?”, Tiểu Phàm chột dạ. Tên đại hán đó… là người của gia đình mà hắn đã trộm y phục. Giờ người ta nhận ra y phục của hắn mà đuổi tới rồi. Tiểu Phàm lập tức xoay người chạy vội đi…
- Chạy đâu cho thoát!
Tên đại hán và khoảng năm sáu người nữa hò quát đuổi theo.
“Khốn thật…”, vừa chạy Tiểu Phàm vừa thóa mạ.
- Ê… tên không có mắt nhà ngươi chạy theo ta làm gì?
Đột nhiên một thân ảnh bên cạnh quay sang quát hỏi Tiểu Phàm, mặt mày lo lắng. Người đó chính tên khất cái khi nãy.
- Ta phải hỏi ngươi câu này mới đúng? Ngươi chạy theo ta làm gì?
Tiểu Phàm cũng cuống lên, vừa chạy vừa hỏi lại.
- Nhảm nhí, ai thèm chạy theo ngươi, chúng đuổi theo ta, nên ta mới chạy…
- Cái gì? Đuổi theo ngươi?
Tiểu Phàm ngớ người ra, hai chân lập tức đứng lại…
Nhìn bóng người tên tiểu khất cái thoăn thoắt phía trước, miệng hắn không khỏi nhếch lên tự giễu. “Đúng là có tật giật mình mà. Hóa ra là đuổi theo hắn, không phải ta…”, Tiểu Phàm thở phào một hơi.
Chỉ là…
- Tên kia… Anh em, hắn là kẻ ăn cắp y phục sáng nay đó… bắt hắn lại giao cho lão gia….
Một giọng hét vang từ sau Tiểu Phàm vọng tới.
“Cái gì?”, Tiểu Phàm quay phắt đầu lại…
- Chết tiệt mà!
Hắn lập tức tốc khởi cước bộ (đột ngột chạy nhanh) vừa chạy vừa hét lớn…
- Hả? Tên không mắt? Sao ngươi lại chạy theo ta nữa vậy?
Tên khất cái ngạc nhiên khi thấy Tiểu Phàm lại chạy nhanh tới, song song với mình.
- Chúng đuổi theo ta…
Tiểu Phàm hổn hển đáp.
- Ngươi… chạy đường khác đi… đừng chạy theo ta nữa…
Tên khất cái vội nói.
- Ta không chạy theo ngươi… hơn nữa đường này đâu phải của ngươi…
Tiểu Phàm đáp.
- Ngốc tiểu tử… ta và ngươi chạy khác đường, phân tán lực lượng của bọn chúng, may ra mới có cơ hội chạy thoát…
Nói đoạn, tên đó liền chạy nhanh vào một cái ngõ bên mé trái đường lớn.
Tuy rằng Tiểu Phàm nói cứng nhưng thực chất đúng là hắn chạy theo tên tiểu khất cái. Bởi lẽ, hắn mới đến Nghênh Lai Trấn sáng nay, đường lối hắn căn bản là mù tịt. Cho nên hắn sợ chạy lung tung vào đường cụt thì đúng là kết cục của hắn không còn gì để nói rồi. Vì thế hắn mới chạy theo tên khất cái. Nhưng giờ hắn nghe tên kia nói có lý, hơn nữa tên tiểu khất cái đã rẽ vào đường nhỏ mà chạy, để đường lớn – con đường căn bản là không có ngõ cụt cho hắn, nên bây giờ hắn quyết định không chạy theo tên kia nữa, mà sẽ làm theo kế hoạch phân tán lực lượng của đám người phía sau.
Tiểu Phàm đang thục mạng chạy thì, véo… – một bóng ảnh từ bên trái nhảy ra.
- Sao lại là ngươi? Sao lại chạy ra đây?
Tiểu Phàm kinh ngạc. Hóa ra người vừa nhảy ra là tên tiểu khất cái vừa rồi.
- Bên đó… bên đó cũng có người của bọn chúng? Hơn mười tên đuổi ta, may mắn lắm mới chạy ra được đây…
Tên tiểu khất cái sợ hãi đáp.
- Ngươi… dẫn thêm người đến sao? Ngươi… rốt cuộc đã làm gì mà bọn chúng sử dụng lực lượng hùng hậu tới vậy để đuổi ngươi chứ?
Tiểu Phàm vừa tức vừa tò mò hỏi.
- Không có gì to tát cả… ta chỉ là vì hoàn cảnh bí bách, định lén mượn ít ngân tệ trong phủ của họ, sau có cơ hội sẽ trả lại… nào ngờ không may nhìn thấy tiểu thư nhà đó tắm… Nàng ta hét lên, làm ta bị lộ, nên mới phải chạy chối chết như thế này…
Tên khất cái mặt tỉnh bơ đáp.
- Cái gì mượn sau sẽ trả, nói hoạch toẹt ra là ngươi định trộm của không thành đi. Lại còn “ không may nhìn thấy tiểu thư nhà đó tắm“. Hừ “không may” cái con khỉ… rõ ràng là hái hoa không thành… Mới tý tuổi mà đã như thế. Ngươi có bị bắt cũng là đáng đi…
Tiểu Phàm khinh khỉnh đáp.
- Ây… tiểu tử ngươi đừng có nói bừa… ta nói thực đó nha… ta cũng là… à không… ta thèm gì nhìn chứ… Đã nói là không may mà… Mau lên… nấp vào đây.
Đang nói, tên tiểu khất cái đột ngột gọi giật Tiểu Phàm, rồi nhanh chóng chạy vào một con hẻm nhỏ. Tiểu Phàm thấy thế liền vội vàng chạy vào theo. Chạy vào tới nơi, hắn nhìn thấy một ngôi miếu bỏ hoang... Hai người chạy vào trong.
- Mau lên, trốn sau bức tượng.
Tên khất cái nhanh nhẹn, chạy ra sau bức tượng thờ ở chính giữa miếu. Tiểu Phàm chạy theo, trốn sau lưng bức tượng đá.
- Vào đây…
Tên khất cái hất hất tay nói.
Tiểu Phàm ngạc nhiên. Chỉ thấy, sau lưng bức tượng, phía dưới đài thờ là một lỗ hổng lớn, tiểu khất cái đã chui vào trong, đang vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Phàm chui vào cùng. Xem ra lỗ hổng này là do năm tháng nơi đây bị bỏ hoang lâu ngày mà tạo ra. Vật liệu lúc xây dựng có lẽ cũng không được tốt lắm, cho nên giờ mới bị lở ra thế này. Sau khi Tiểu Phàm chui vào rồi, tên khất cái liền nhanh chóng lấy rơm lấp miệng chỗ hổng lại. Nếu ai vô tình mà nhìn thấy chỗ này, căn bản nếu không biết trước thì cũng không thể nhận ra được.
- Thế nào? Chỗ này tốt chứ hả?
Tiểu khất cái đắc ý hỏi.
- Sao ngươi biết được nơi này?
Tiểu Phàm tò mò hỏi.
- Ta vốn đang sống tạm ở đây mà…
Tên khất cái đáp.
Tiểu Phàm đang định nói tiếp thì, bên ngoài có tiếng động… Tên khất cái nhanh tay che miệng Tiểu Phàm lại rồi ra hiệu im lặng. Hai người hồi hộp chờ đợi.
- Mau tìm bọn chúng đi…
Giọng nam từ vừa rồi truy đuổi bọn họ vang lên. Sau đó là liên tiếp những bước chân người và tiếng lật đổ đồ… Bỗng một tiếng quát vui mừng vang lên ngay trên đầu hai người Tiểu Phàm:
- Tìm thấy hai ngươi rồi!
Cả hai dựng đứng cả tim, tên khất cái đang định vùng dậy, thì Tiểu Phàm vội tóm lấy vai y kéo xuống. Hắn lắc nhẹ đầu…
Lúc sau…
- Đại ca, ở đây cũng không có…
Tên vừa quát lớn nói vọng ra ngoài.
Hai người Tiểu Phàm nhìn nhau, nhẹ thở ra một hơi.
“Quả nhiên là chỉ là dọa mà thôi. May mà kiếp trước xem nhiều phim, nên không có mắc lừa…”, Tiểu Phàm nghĩ thầm.
- Đi thôi… Chúng không có ở đây rồi.
Đám người lục tục rời khỏi…
Tiểu khất cái thở ra cái phù rồi định đẩy đống rơm ra, Tiểu Phàm lại giữ lấy y, khẽ lắc đầu…
Tiểu khất cái nhíu mày…
Lúc sau không thấy chuyện gì xảy ra, hai người mới từ từ đẩy đống rơm, chui ra khỏi lỗ hổng sau bức tượng.
- Vừa rồi sao ngươi lại cản ta?
Tiểu khất cái thắc mắc.
Tiểu Phàm cười cười, nhẹ nói:
- Cẩn tắc vô áy náy thôi mà (“cẩn tắc vô áy náy” tức là cẩn thận thì không phải áy náy, ý nói nên cẩn thận đề phòng)… Nếu giả như chúng đột ngột quay lại thì không phải ngươi và ta đều xong rồi sao?
- Ngươi… thực ta phải nhìn lại ngươi rồi.
Ttiểu khất cái đi quanh quanh Tiểu Phàm một lượt nói.
- Có gì đâu. Chỉ là một chút cẩn thận mà thôi.
Tiểu Phàm cười.
- Ừm… nhưng ngươi cũng là kẻ cơ trí đi. Nếu như không có ngươi, có khi ta đã bị bắt rồi… Dù sao… cũng đa tạ.
Tiểu khất cái ngại ngùng nói.
Tiểu Phàm cười ha hả, dơ tay ra khoác vai hắn nói.
- Có gì mà đa với tạ… Ta với ngươi chính là trên một con thuyền mà. Hơn nữa không có ngươi thì ta làm sao mà trốn vào đây được cơ chứ. Có khi còn bị bắt từ sớm rồi.
Tiểu khất cái nhẹ luồn khỏi tay hắn, nói:
- Vậy coi như hòa đi ha… Mà này, ta chưa có biết danh tự ngươi đó…
Tiểu Phàm đáp:
- Ta họ Lâm, tự là Tiểu Phàm. Còn ngươi?
Tiểu khất cái cười tươi đáp:
- Ta họ kép Uất Trì, tự là Nhan Lạc… Ta vì “muợn đồ không thành”, nên mới bị họ đuổi theo, còn ngươi vì sao lại ra nông nỗi này?
- À… nói gì thì cũng thật là… Vì thứ này đây.
Vừa nói Tiểu Phàm vừa chỉ chỉ vào y phục.
- Hả? Ngươi chỉ vì ăn trộm mỗi y phục thôi hả?
Tiểu Phàm gật gật đầu.
Nhan Lạc bụm miệng nín cười.
- Ngươi cười gì chứ?
Tiểu Phàm nhíu mày hỏi.
Nhan Lạc hít sâu một hơi, cố nén xuống, đáp:
- Ngươi đúng là, trộm gì không trộm lại đi trộm mỗi bộ y phục, hơn nữa ngươi phải biết trộm nhỏ, trộm to đều là trộm thôi. Đã trộm sao không trộm thêm ngân tệ đi. Lại chỉ trộm y phục mà bị đuổi cho bán sống bán chết… Ngươi việc khác thì đúng là cơ trí, còn việc trộm đồ thì đúng là ngốc hết chỗ nói mà…
- Ê… lý lẽ gì vậy? Ta chẳng qua là vì bí bách nên mới phải đi trộm y phục mà thôi… chứ ta không hề muốn trộm đâu. Ngươi lại còn bảo ta trộm thêm ngân tệ… Thật không hiểu lỹ lẽ của ngươi thế nào nữa.
Tiểu Phàm không đồng ý nói.
- Đúng là nói với người ngốc, lý lẽ cũng vô dụng mà…
Nhan Lạc ra vẻ lão giả thấu hiểu lẽ đời, vuốt vuốt cằm nói.
Tiểu Phàm cau mày đôi chút, rồi cười cười:
- Thôi không nói nữa, ngươi và ta có lẽ suy nghĩ khác nhau, không nên nói tiếp vấn đề không hồi kết này. Thế… người thân của ngươi đâu? Sao lại để ngươi đi làm khất cái vậy?
Nhan Lạc ngồi xuống nói:
- Ài… có gì đâu. Ta bị gia đình đuổi ra ngoài thôi…
- Vậy… ngươi phạm lỗi gì mà phụ mẫu ngươi lại đuổi ngươi ra ngoài? Hơn nữa, theo ta, ngươi… nên trở về nhà đi, không có phụ mẫu nào thực tâm đuổi con cái họ ra ngoài đường cả. Có lẽ chỉ là nóng giận nhất thời mà thôi. Chưa biết chừng, họ đang lo lắng đi tìm ngươi đó…
Tiểu Phàm nói.
- Ngươi đúng là ra dáng quá ha. Ngươi biết được bao nhiêu về gia đình ta mà dám nói như vậy?
Nhan Lạc nhíu mày nói.
Tiểu Phàm lắc nhẹ đầu cười, thầm nghĩ: “đúng là ngốc tiểu tử cứng đầu…”
- Ngươi cười gì chứ?
Nhan Lạc tức giận nói.
- Không có gì… Ngươi cứ nghĩ kĩ đi…
Tiểu Phàm nhẹ cười đáp.
- Hừ… Ngươi còn làm bộ cao thâm mạc trắc hả (cao thâm mạc trắc nghĩa là cao thâm khó dò)?
Nhan Lạc khinh khỉnh, tiếp:
- Thôi không nói chuyện của ta nữa? Ngươi thì sao? Chuyện của ngươi thế nào, kể ta nghe đi…
Tiểu Phàm đáp:
- Ta… bị thất lạc khỏi gia đình…
- Vậy hả? Thế… ngươi định sau này thế nào?
Nhan Lạc hỏi.
- Ta cũng chưa biết. Chỉ là ta đang tìm cách để trở nên cường đại hơn. Nhưng hiện tại thật không biết làm sao.
Tiểu Phàm đáp.
- Ừm… muốn cường đại hơn hả?... À, hay là ngươi tham gia đăng ký vào một học viện nào đó đi…
Nhan Lạc như đột ngột nghĩ ra nói.
- Học viện? Học viện gì?
Tiểu Phàm nghi hoặc hỏi.
- Thì là học viện đào tạo tu đạo giả đó… Bộ ngươi không biết hả?
- Có học viện như vậy sao?
- Tất nhiên là có rồi… Ở Thương Lan quốc này có rất nhiều học viện nha… Kể ra thì có mất cả đêm cũng chẳng hết được. Nhưng mà đứng đầu thì chỉ có tam viện thôi, đó là: Atula Học viện chuyện dạy về ma pháp nè, Thương Lan Học viện của hoàng gia nè và cuổi cùng là Vô Cực Học viện nữa. Nói chung là ngươi có thể vào một trong các học viện của Thương Lan quốc để tu tập. Như vậy thì ngươi sẽ cường đại hơn thôi…
Tiểu Phàm suy ngẫm: “Gia nhập học viện tu đạo sao? Nếu quả thực có loại Học viện này, và ta có thể vào được thì đúng là một bước khởi đầu tốt rồi… Có điều…” Hắn mở lời:
- Vậy ngươi có biết làm sao để vào được các Học viện đó không? Hơn nữa… thú thực với ngươi là dù có vào được ta cũng không có tiền để tri trả cho việc đi học…
Nhan Lạc cười nói:
- À về việc gia nhập Học viện thì ngươi có thể tham gia thi tuyển. Phải rồi, nhắc mới nhớ, giờ đang là thời gian đầu năm, các Học viện đều sắp tổ chức thi tuyển rồi đấy… Còn về vấn đề học phí thì... ngươi chỉ có một cách để không phải đóng học phí mà thôi…
- Cách gì?
Tiểu Phàm vội hỏi.
- Giành học bổng. Mỗi Học viện, đa phần đều có các suất học bổng cho học viên mới thi tuyển vào. Muốn được học bổng thì ngươi phải đạt hạng cao trong kì thi tuyển đầu vào của họ…
- Hả? Mà họ thi như nào vậy?
- Mỗi Học viện có một hình thức thi tuyển khác nhau. Nhưng mà đa phần họ đều có một khâu kiểm tra đầu tiên đó là kiểm tra trình độ chân khí và độ tuổi…
- Kiểm tra được những thứ ấy sao?
- Tất nhiên… Họ có ma trận đắt tiền mà… Hơn nữa kiểm tra tuổi mới khó thôi, chứ kiểm tra chân khí thì có nhiều cách lắm. Ta còn làm được nữa mà… Tuy rằng cách của ta không được chính xác lắm nhưng mà nói chung thì cũng vẫn có thể thẩm định được…
- Thật sao? Ngươi có thể làm thử giúp ta được không?
Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi…
- Hả? Không lẽ ngươi không nắm được trình độ của bản thân hả?
Nhan Lạc nghi hoặc hỏi lại.
- À… tại ta hiếu kì mà thôi… Nếu ngươi làm không được thì thôi…
Tiểu Phàm cười thầm nói.
- Ai nói ta làm không được… Hừ được rồi… ta sẽ làm cho ngươi xem.
Nhan Lạc cuống lên nói vội.
Tiểu Phàm cười cười, nghĩ bụng: “Thật đơn giản…”
-HẾT CHƯƠNG 9-