Trên con đường hướng tới Tử Vân thành, cả đoàn người của Tiểu Phàm hát vang một bài ca, khí thế vô cùng…
“ Chưa bao giờ oán hận vận mệnh đau thương này.
Chưa bao giờ oán hận đời không cho ta nơi tránh gió.
Hướng đến nơi xa xôi ở trong giấc mơ.
Tìm kiếm thiên đường trong giấc mơ của riêng ta.
Cuộc đời này vốn có quá nhiều phiền não.
Chẳng đáng để nước mắt phải chảy thành dòng.
Ai sẽ cùng ta đi trên con đường tới thiên nhai? (thiên nhai tức là chân trời).
Người yêu ta, đợi ta ở phương xa.
Ta hát bản tình ca, một đường hướng phương xa.
Hãy để ta nhìn lên bầu trời, tiếp thêm dũng khí để tiến bước.
Nhìn về đường chân trời, nhìn những việc đã qua.
Một chút tổn thương thế này đâu đủ để ta phải sợ hãi.
Ta hát bản tình ca, một đường hướng phương xa.
Có chết cũng phải chết trong lúc lang bạt thiên hạ.
Thẫn thờ nhìn đường chân trời, càng nhìn càng cảm thất mờ mịt.
Hãy để ánh trăng làm bạn cùng ta đi trên con đường này….
Mọi đau thương, mọi buồn phiền.
Trên con đường này ta đều xông qua tất cả.
Dùng trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.
Dũng khí cùng ta đi tứ phương trời.
Không cần phải đau thương.
Chẳng cần phải do dự.
Không nên dễ dàng buông tha cho lý tưởng trong lòng.
Con đường này có dài thế nào đi nữa, ta cũng muốn xông qua!”
(Trích lời bài hát: “Du hành khắp thiên hạ” do Tiểu Hà Mễ hát.
Bạn đọc nên nghe để cảm nhận không khí. Đây là link: https://www.youtube.com/watch?v=vXOPA55KR30)
Tiểu Phàm vừa nghe vừa hát theo… Thực sự đây là một ca khúc rất vui vẻ, lại rất phù hợp với việc áp tiêu nữa…
Cọc cọc cọc…
Tiếng ngựa từ sau xe ngựa của Tiểu Phàm vọng tới…
Tiểu Phàm quay về sau xem ai đến, thì ra là A Cát. Nhưng phía trước, ngồi trong lòng y còn một người nữa… đó là một tiểu ni tử rất xinh đẹp! (tiểu ni tử tức là người con gái nhỏ tuổi)
Nàng ta để tóc xõa, có để búi lên một bên trông rất khả ái. Hai má bầu bĩnh, đôi mắt tinh anh, lại thêm một phần bướng bỉnh, không hiểu sao gây ra trong lòng người ta một cảm giác muốn cưng chiều. Có lẽ nàng ta như là… Hồng hài nhi phiên bản nữ tử vậy!
Nghĩ tới so sánh vừa rồi của mình, Tiểu Phàm cũng phải phì cười.
- Tiểu Phàm, tiểu thư muốn tới hỏi thăm ngươi này…
A Cát từ xa đã gọi lớn, đoạn y thúc ngựa tiến đến gần cửa sổ của xe ngựa.
- Ây…
Tiểu Phàm dơ tay ứng thanh.
Tiểu ni tử trong lòng A Cát, bỗng nhiên đỏ mặt quay sang nói với A Cát:
- Cát thúc… Đâu phải ta tới hỏi thăm y đâu. Tình cờ, là tình cờ thôi…
- Ha ha ha… tiểu tử ngươi xem ra cũng có mị lực (sức hấp dẫn) đó chứ… Làm tiểu thư phải đỏ mặt rồi này
A Cát cười lớn nói với Tiểu Phàm.
- Ư… Cát thúc, đừng nói bậy chứ, ngươi ta sẽ hiểu lầm con đó…
Tiểu ni tử nhăn mặt nói.
- Được rồi… ta cho tiểu thư vào trong xe đã. Ta còn có việc…
A Cát nói. Y nhanh chóng cho tiểu ni tử dễ thương vào trong xe của Tiểu Phàm, sau đó quay đầu, cưỡi ngựa đi về sau.
- Chắc hẳn nàng là Triệu tiểu thư rồi… ta họ Lâm, tự là Tiểu Phàm. Rất vui được làm quen với một tiểu cô nương khả ái như tiểu thư.
Tiểu Phàm cười nói. Đoạn theo thói quen kiếp trước, hắn dơ tay ra ý định bắt tay xã giao.
Triệu Hỏa Phượng hai tai đỏ ửng, bỗng thấy “mị lực” của tên tiểu tử điển trai trước mặt này tăng thêm vài phần, có lẽ là do mấy chữ “tiểu cô nương khả ái” kia. Nhìn hắn dơ tay ra, nàng ta thật không biết đáp lễ thế nào. Suy nghĩ chốc lát cũng làm theo hắn, dơ một bàn tay trắng nõn ra nhưng không bắt tay Tiểu Phàm, khẽ nói:
- Tên… tên ta là Triệu Hỏa Phượng. Nếu ngươi muốn thì có thể gọi ta là Hỏa Phượng. Rất… rất vui được làm quen với ngươi…
- Bặp!
Tiểu Phàm bắt lấy tay Hỏa Phượng, rồi cười tươi:
- Vậy chúng ta sẽ cùng nhau trải qua đoạn hành trình này nhá…
Bỗng nhiên Hỏa Phượng rơm rớm nước mắt, sợ hãi cố gắng rút bàn tay lại. Đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi, từ nhỏ chưa từng bị nam nhân nào cầm tay trừ phụ thân như nàng thì hành động của Tiểu Phàm thật quá đột ngột và đáng sợ. Hỏa Phượng kinh sợ, run run hỏi:
- Ngươi… ngươi… làm gì vậy?
Tiểu Phàm giật mình nhận ra hành động “vô lễ” của mình, vộ vã rụt tay lại, nghĩ thầm “Chết rồi! Quên mất ở đây nam nữ thọ thọ bất thân“. Hắn nói ngay:
- Hỏa Phượng, thứ lỗi… đây là phong tục của quê ta. Khi hai người, bất kể nam hay nữ gặp nhau, đều làm vậy. Hành động này chỉ để thể hiện sự vui vẻ cùng với niềm hiếu khách của người quê ta, chứ không hề có ý gì khác… Hỏa Phượng đừng hiểu lầm.
Hỏa Phượng vừa xoa xoa bàn tay vừa “bị” Tiểu Phàm động chạm, vừa nghi hoặc hỏi:
- Thật thế sao? Quê ngươi ở nơi nào mà có phong tục kì lạ vậy?
- À, quê ta ở nơi rất xa, hơn nữa lại nằm ở địa phương hẻo lánh, có nói ra nàng cũng không biết đâu… Phải rồi, vì sao gia đình nàng chuyển tới Tử Vân thành vậy?
- Ồ, việc này phụ thân có nói là do ta đó.
- Do nàng?
- Ừm… tại vì ta sắp thi vào Vô Cực Học viện cho nên phụ thân muốn chuyển nhà tới Tử Vân thành để ta được gần gia đình. Tử Vân thành chỉ cách Vô Cực Viện một canh giờ đi bộ thôi, cho nên phụ thân nói là nếu có nhà ở Tử Vân thành thì ta sẽ được thường xuyên về thăm nhà, với lại phụ mẫu ta muốn đến thăm ta cũng tiện hơn nữa…
- Nàng định thi vào Vô Cực Học viện sao?
Tiểu Phàm kinh ngạc. Thật không ngờ hắn với nàng ta lại có duyên đến thế. Nếu mà hắn đậu vào Học viện thì họ sẽ trở thành đồng học rồi. (đồng học tức là bạn học)
- Ừm… Có vấn đề gì sao?
Hỏa Phượng hỏi.
- Không có gì… Ừm ta nghe nói thi vào Vô Cực Viện rất khó, nàng có tự tin không?
- Tất nhiên… nếu không phụ thân đã không chuyển nhà tới Tử Vân thành.
- Cũng phải ha… nàng tự tin vậy, chắc là biết họ kiểm tra như nào rồi phải không? Ta thực rất hiếu kì với vấn đề này. Vào đó khó vậy cơ mà… không biết bắt thí sinh thi tuyển phải làm những gì nhỉ?
- À thì cũng như mọi năm thôi…
- Như mọi năm?
- Ừm…
Hỏa Phượng gật đầu:
-… Bộ ngươi thực không biết hả?
Tiểu Phàm lắc đầu nói:
- Thực không biết. Tại vì ta ở miền quê hẻo lánh nên mấy chuyện này thì một chút thông tin cũng không có nữa. Nàng có thể giúp ta mở mang kiến thức không?
- Xí… ngươi đúng là. Chỉ là một chút thông tin mà thôi. Làm gì mà “mở mang kiến thức“. Vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe ha. Thường niên Học viện đều tổ chức kì thi tuyển. Hình thức thì đã cố định rồi. Lúc đầu họ sẽ cho thí sinh kiểm tra trình độ chân khí…
- Cấp độ bao nhiêu thì đạt vậy?
- Ít nhất phải đạt Dẫn Khí kì sơ giai thì mới đạt yêu cầu…
- Ừm… vậy thì cũng không phải quá khó…
- Ta chưa nói hết mà… Tuy rằng cùng là Dẫn Khí kì sơ giai nhưng cũng có nhiểu loại. Học viện yêu cầu phải là Dẫn Khí kì sơ giai nhưng ngươi phải duy trì phóng thích được chân khí ít nhất là hai phân thời gian (một phân bằng mười lăm giây).
Tiểu Phàm tối mặt, nghĩ thầm: “Chết tiệt! Đúng là chơi khó ta rồi… Một phân thời gian ta còn duy trì không nổi, nói gì đến hai phân…”
Hỏa Phượng lại tiếp:
- Nhưng đó mới chỉ là bài thi mở đầu mà thôi. Sau khi kiểm tra cấp độ chân khí, thí sinh còn phải tham gia vào phần thi chính gọi là: Hội Truy Phong ( lễ hội đuổi theo cơn gió). Thực chất đó là một cuộc thi chạy trong khu rừng của Học viện. Chỉ có một trăm năm mươi người đầu tiên về đích là chiến thắng mà thôi…
“Ừm… việc này thì chưa thể nói là khó hay không được.”
Tiểu Phàm ngẫm nghĩ.
- Đây chính là phần thi vô cùng khốc liệt đó…
Hỏa Phượng nói.
- Khốc liệt? Vì sao? Không phải chỉ là thi chạy thôi sao?
Tiểu Phàm nghi hoặc.
- Nó đúng là một cuộc thi chạy, nhưng lại là cuộc thi chạy không có luật lệ. Nói cách khác, trong cuộc thi, ngươi muốn làm gì ta cũng được, ta làm gì ngươi cũng chẳng sao!
- Không lẽ…
- Ngươi hẳn là cũng đoán ra rồi chứ? Tham gia cuộc thi này, thí sinh có thể thực hiện mọi thủ đoạn để dành chiến thắng, dù là tấn thí sinh khác cũng không có phạm quy. Chỉ có điều là không được hạ sát thủ mà thôi. Nhưng sau mỗi đợt thi, không hiếm những kẻ tàn phế “xuất hiện” đâu…
- Ực…
Tiểu Phàm nuốt khan một cái.
- Hì hì… nhưng tất nhiên ta vẫn có đủ tự tin để chiến thắng…
Hỏa Phượng tự tin nói.
Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
- Đúng rồi. Ta có nghe nói Học viện còn có học bổng nữa phải không? Vậy cái đó được trao như nào vậy?
- À, học bổng hả. Mười người dẫn đầu Hội Truy Phong!
Hỏa Phượng đơn giản nói, sau lại tiếp:
- Mười người trong vài nghìn người tham gia!
Tiểu Phàm lại nuốt cái “ực”… “Thật điên rồ! Quá là khó rồi… thời gian của ta lại quá ít đi…”, hắn lo lắng. Hắn hỏi tiếp: Hỏa Phượng, nàng thật sự tự tin như vậy sao? - Không phải ta đã nói rồi sao? Tất nhiên! Tuy rằng không chắc có thể đạt được học bổng, nhưng đứng trong hai mươi vị trí đầu, ta có thể chắc chắn…
- Nàng… có phải sắp đạp nhập Dẫn Khí kì trung gia rồi không?
Tiểu Phàm đoán.
- Chưa… nhưng nửa tháng nữa thì…
Hỏa Phượng vui vẻ nói.
Tiểu Phàm nhìn nàng rồi lại tự nghĩ đến mình, thở dài một hơi:
- Ài…
- Sao vậy?
Hỏa Phượng thấy kì lạ hỏi.
- Không có gì… Chỉ là than thân trách phận mà thôi…
- “Than thân trách phận”?
Tiểu Phàm lắc đầu, cười, ý nói là không có gì.
Bên ngoài bỗng có tiếng gọi của A Cát:
- Tiểu thư, lão gia gọi người…
- Ta đến liền…
Hỏa Phượng nói với từ trong xe ngựa ra. Nàng quay sang Tiểu Phàm cười vui vẻ:
- Gặp lại ngươi sau… Phụ thân gọi ta, ta phải đi đây…
Tiểu Phàm gật đầu cười.
Hỏa Phượng vén rèm xe ngựa rồi nhảy lên ngựa của A Cát. Trước khi đi ra hẳn nàng còn vẫy tay chào Tiểu Phàm. Tiểu Phàm cũng vẫy tay đáp lại một cách lịch sự…
Sau khi rèm cửa hạ xuống, Tiểu Phàm lập tức xếp bằng chuẩn bị tu luyện…
“Ta phải tranh thủ thời gian mới được…”, hắn nghĩ thầm.
Tiểu Phàm bắt đầu vận chuyển Thần Ma lực trong cơ thể. Hắn đã đả thông được đệ nhất đường kinh mạch tại trái tim rồi, cho nên cũng không thể lập tức đả thông đường thứ hai được. Hơn nữa trong Ma kinh có nói sau khi đả thông đệ nhất đường kinh mạch, cần củng cố nó, đồng thời tích lũy Thần Ma lực tại trung tâm trái tim. Ngoài ra hắn còn phải thường xuyên vận chuyển Thần Ma lực đi khắp thân thể để trui rèn cơ nhục, khiến cơ thể thích ứng dần với loại năng lực này, dần nâng cao thể trạng bản thân. Nói cách khác chính là lấy khí luyện thể!
Hắn cứ thế tu luyện cho tới khi mặt trời khuất núi… Tiểu Phàm mở mắt ra, thoát khỏi trạng thái tu luyện vì cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại.
Đúng lúc đó có người vén rèm xe ngựa, chính là Hàn lão.
- Tiểu Phàm ra ăn cơm thôi. Xin lỗi để con chờ, ta và lão gia có việc bận…
- Dạ, sao người lại nói vậy? Con mới là người nên nói xin lỗi vì đã làm phiền người và Triệu lão gia… Con ra ngay đây.
Hắn cùng với Hàn lão đi xuống khỏi xe ngựa.
Lúc này cả đoàn đã dừng lại để nghỉ ngơi. Xe ngựa chở hàng không quan trọng được xếp ở ngoài tạo thành một vòng trong bảo vệ. Đồng thời vòng ngoài cùng cũng có người cảnh giới để đảm bảo an toàn.
- Ây… Tiểu Phàm lại đây.
A Cát từ xa vẫy vẫy tay gọi.
- Tới ngay đây…
Tiểu Phàm cười đáp.
Sau khi đưa Tiểu Phàm đến chỗ đám người áp tiêu đang tụ tập ăn cơm, Hàn lão lại đi ngay với cùng một lý do là “cần bàn chuyện với lão gia”…
Tiểu Phàm ngồi xuống, ca hát, ăn bánh Thủy Liên cùng mọi người, và tất nhiên là không thể thiếu một món… đó là rượu!
A Cát vỗ vai Tiểu Phàm nói:
- Tiểu huynh đệ, uống đê… rượu này ngon lắm… Đây là Hỏa Nham chính hiệu đó…
Y đưa cho Tiểu Phàm một bát rượu lớn.
- Đa tạ…
Tiểu Phàm đỡ lấy bát rượu.
Thực chất kiếp trước hắn không có hay uống rượu, nhưng bây giờ hắn không muốn làm mất không khí của mọi người, cho nên không muốn từ chối.
- Uống đê…
A Cát cười ha hả dục Tiểu Phàm.
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, đệ xin uống…
Ực… ực…, Tiểu Phàm dốc thẳng rượu vào miệng. Đúng như danh tự, rượu đi đến đâu nóng rực đến đó, như thể hỏa nham vậy. Uống tới đâu sảng khoái tới đó.
- Khà…
Tiểu Phàm nhăn mặt hà ra một hơi tràn ngập mùi rượu nồng.
- Ha ha ha… Hảo tiểu tử… ăn miếng bánh đi.
Một người áp tiêu ngồi cạnh Tiểu Phàm hào sảng nói.
- Đa tạ đại ca…
Tiểu Phàm cầm lấy miếng bánh.
- Uống đi anh em…
Cả đám nam nhân không phải canh gác cho nên uống rượu và ca hát rất thoải mái. Không khí hào sảng, thô hào lan tỏa đến từng người bên đống lửa…
Bỗng nhiên một tiếng hét trong trẻo vang lên:
- Có sơn tặc!!!
Mọi người bên đống lửa đang ăn uống, lập tức ngừng mọi hoạt động lại, ngoảnh mặt về phía có tiếng hét. Một số người còn đứng bật dậy, cầm vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu.
Từ phía xa, Triệu Hỏa Phượng hoảng hốt chạy tới…
- HẾT CHƯƠNG 14 -