Tầm Lộ

Chương 3: Chương 3: Trùng sinh




“Vạn vật trong thiên địa luân hồi

Thiên đạo chính là chia luân hồi thất kiếp

Vật, Nhân, Tiên, Yêu, Ma, Phật, Quỷ

Thất đạo dẫn thất kiếp…”

(Dịch nghĩa: “Mọi vật trong trời đất luân hồi

Đạo trời chính là chia luân hồi thành bảy kiếp

Vật, Nhân, Tiên, Yêu, Ma, Phật, Quỷ

Bảy đường dẫn đến bảy kiếp…”)

Thiên địa này chính là tam thiên ức đại giới (ba tỷ thế giới lớn) cùng với hàng tỷ tỷ tiểu giới cấu thành. Nhưng, ba tỷ giới lớn lại thuộc vào bảy đại thế lực chính là ứng với thất kiếp luân hồi, gồm: Vật, Nhân, Tiên, Yêu, Ma, Phật, Quỷ. Đại giới thuộc vào thế lực nào sẽ tương ứng được gọi chung theo tên của thế lực ấy. Giả như một giới có tên riêng của nó nhưng khi thuộc vào thế lực của Tiên rồi thì vẫn có thể gọi là Tiên giới. Ngoài ra mỗi thế lực giới sẽ có một chính giới có tên riêng của mình, và địa vị của nó trong thế lực giới chính là đặc biệt trọng yếu, tựa như kinh thành (thủ đô) đối với một đất nước vô cùng hùng mạnh vậy. Cho nên mỗi thế lực giới là rất rộng lớn, có thể gồm hàng ngàn đại giới và tiểu giới khác nhau… Tại một giới thuộc Tiên giới, chính là Diêm La giới đang xảy ra một chuyện kinh thiên động địa…

- Mau phong ấn thông đạo đó (con đường thông đến một nơi khác, có thể hiểu là một cánh cổng)… Đừng để hắn thoát!

- Ha ha ha… muốn cản huynh đệ chúng ta thoát ư? Mơ tưởng!

Một giọng cười ngông cuồng vang khắp cả không gian. Không phải ai khác chính là Hạ Y Thần!

Một lão bà lọm khọm chống gậy, tay cầm một bát thuốc chứa dịch thủy màu vàng, mặt mày giận dữ nhìn lăm lăm vào bóng lưng của Hạ Y Thần, cất tiếng khàn khàn:

- Hạ Y Thần, tên phản nghịch Tiên giới ngươi đừng vọng tưởng thoát khỏi Diêm La giới này… Thập tam Điện chủ* và các vị Phán Quan* sắp trở về rồi.

Một người trong hai người đang dìu Hạ Y Thần phi hành (bay) quay đầu lại khinh khỉnh nói:

- Khặc khặc… chờ mười ba lão khọm già và lũ Phán Quan đó trở về thì chúng ta đã cao chạy xa bay rồi. Còn Mạnh Bà* ngươi… đuổi được thì đuổi, không thì im miệng lại đi…

Y Thần cũng quay lại nói:

- Có trách thì trách các ngươi quá khinh thường ta đi. Áp giải ta mà lại chỉ sử dụng sáu tên Đầu Trâu Mặt Ngựa cấp thống lĩnh thôi hả? Hừ… mười tức thời gian là ta hạ sát hết chúng nó rồi. Thôi… ta đi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Ha ha ha ha…

Vù…, ba người Y Thần xuyên qua không gian thông đạo (cánh cửa không gian). Thông đạo sau đó lập tức co rút lại và biến mất…

Mạnh Bà lo lắng nhìn không gian vừa biến mất.

- Thả hổ về rừng rồi… Thập tam Điện chủ không biết sẽ tức giận đến thế nào đây.

Chỉ là… lão bà không hề biết rằng, bà ta không chỉ đã thả đi một con hổ, mà còn sơ ý khiến cho một con mãnh long sinh ra… “Ta lại tới nơi nào đây?” – Tiểu Phàm mở mắt quan sát xung quanh, hắn chỉ thấy lờ mờ trước mắt là một cái màng mỏng có chút ánh sáng xuyên qua mà thôi.

- Cố lên phu nhân… đứa nhỏ sắp ra rồi… rặn đi… mạnh nữa… hít thở… hít thở… Được rồi!

Giọng một ngươi đàn bà oang oang bên ngoài tấm màng mỏng.

“Đây là…”, Tiểu Phàm nhìn thấy một người đàn bà phúc hậu trước mắt mình. “Hình như… ta không nói được”, Tiểu Phàm giật mình nhận ra.

“Chát…”, một âm thanh vang lên trong phòng.

- Oe…!

Đột nhiên nước mắt Tiểu Phàm ứa ra.

“Sao các người đánh ta?”, Tiểu Phàm giận giữ “nói”, nhưng ra khỏi miếng hắn thì lại thành mấy tiếng “oe oe…” của một hài tử mới sinh.

Tầm nhìn của Tiểu Phàm lại thay đổi, hắn nhìn thấy một người phụ nữ xanh xao, mướt mát mồ hôi, đang tươi cười hạnh phúc, cố gắng dang hai tay ra đưa về phía hắn…

- Không lẽ… ta trở thành một hài tử rồi sao? Ta… đã đầu thai?

Tiểu Phàm kinh ngạc tự hỏi trong lòng.

“Thật ấm áp quá… đây là gì? Hơi ấm từ mẫu thân sao?”, Tiểu Phàm nằm gọn trong vòng tay của nữ tử đó.

- Con à… mẫu thân rất mừng vì con đã ra đời bình an… Con ngoan, con ngoan…

Vừa nói, nữ tử đó vừa nhẹ nhàng vuốt vuốt bầu má bầu bĩnh của Tiểu Phàm.

Bỗng lúc này, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng bị một người nam nhân vội vã đẩy ra… Nam tử này thân cao khoảng sáu thước (một thước = 0,33 mét), da dẻ màu đồng cổ, vẻ ngoài vạm vỡ, cơ bắp săn chắc, rõ ràng là một cao thủ không tầm thường. Y mặc võ phục hắc sắc, tóc ngắn dựng đứng như kim, thần thái uy dũng. Đặc biệt đôi mắt y sáng quắc, hiên ngang, hiện rõ một vẻ anh dũng, chứa đựng chí khí nam nhi. Chỉ có thể nói y chính là biểu tượng của hai tử “hảo hán” mà người ta thường nhắc đến. Y vội nói:

- Thế nào rồi? Là nam hài hay nữ hài? Cả hai có được bình an không?

- Thưa lão gia, là nam hài… xin chúc mừng, chúc mừng! – người đàn bà phúc hậu đáp.

Người nam nhân nhẹ nhàng bế Tiểu Phàm lên. Y hạnh phúc nhìn hắn nói:

- Hài tử của ta… để phụ thân ngắm con nào. Thật khả ái mà… Tiểu tử, để ba ba đặt tên cho con nha…

Vừa nói, y vừa đong đưa Tiểu Phàm trong tay mình, cười cười nói:

- Bình bình phàm phàm, an an nhàn nhàn, ta cũng chỉ mong con được như vậy mà thôi… - nói tới đây, trong mắt y ánh lên nét lo lắng kì lạ trong chốc lát, chỉ là ngay sau đó lại tươi cười, tiếp – tên con sẽ là Tiểu Phàm, Lâm Tiểu Phàm nha!

Tiểu Phàm ngạc nhiên, thật không ngờ rằng danh tự của hắn kiếp này vẫn giữ nguyên như thế, phải chăng đây là ý trời. Hắn không chỉ giữ được ký ức của kiếp trước, giữ được thần trí của một thiếu niên mười tám tuổi, mà thậm chí danh tự của hắn cũng không thay đổi, dường như hắn vẫn là hắn toàn vẹn mười phần vậy.

- Hi hi hi…

Tiểu Phàm cười vui vẻ với phụ thân hắn.

- Linh nhi nàng xem, Tiểu Phàm cười này, nó cười với ta này…

Nam nhân vui sướng như đứa trẻ nhỏ có dược chiếc đèn lồng mới trong ngày lễ Trung Thu, quay sang nói với thê tử của mình.

- Xem chàng kìa Tần ca, như là đứa trẻ vậy…

Nữ tử nằm trên giường cười đùa với phu quân. Tuy khuôn mặt còn có phần nhợt nhạt nhưng rõ ràng là đã có phần hồi sắc lại rồi. Giờ đây mới thấy rõ vẻ đẹp của nàng. Nàng nằm trong chăn, mồ hôi ướt đẫm, xem qua thì có phần tiều tụy, nhưng chính vì thế ở nàng lại toát ra khí chất dịu dàng một người mẹ, và vẻ thiết tha đằm thắm của một người vợ. Khuôn mặt trái xoan thanh tao, đường nét gọn gẽ, sắc nét. Cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu. Đôi môi căng mọng, tuy còn chút tái nhợt song vẫn ẩn hiện vẻ quyến rũ. Đặc biệt trên khóe miệng bên trái có một nốt ruồi son tạo nên sự duyên dáng đặc hữu của nàng. “Thành thục” – hai chữ ấy có lẽ rất phù hợp để miêu tả nàng.

- Ha ha ha… nó dường như rất thích cái tên đó đấy!

Người nam nhân vừa lấy một ngón tay trêu đùa với Tiểu Phàm vừa nói.

Bỗng nhiên người nữ tử câm lặng, đôi mắt hơi cụp xuống, trong lòng chắc hẳn có đôi chút buồn bã, cùng một phần lo lắng – chính là cùng một bộ dáng khi trước với phu quân của mình.

Nam tử trông thấy nét mặt của thê tử mình, liền tiến đến bên cạnh nàng, hướng khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Phàm về phía đó, nói:

- Nàng nhìn xem, hài tử của chúng ta vui vẻ vậy mà… nó chính là niềm hy vọng nhỏ bé của chúng ta phải không? Hãy vì con mà vui vẻ lên đi, như thế ta và con mới vui vẻ được…

Nữ tử nhìn hài nhi của mình đang tươi cười trong vòng tay của lang quân… rồi cuối cùng cũng nhẹ nở một nụ cười. Nam tử mỉm cười, nói:

- Tiểu Phàm à… con thấy mẫu thân con cười rất đẹp phải không? Ha ha… nó cũng thấy giống ta này.

- Chàng cũng thật là…

- Ta nói thật mà, Tiểu Phàm cười chứ bộ…

Cả căn phòng rộn lên không khí vui vẻ, hạnh phúc của một gia đình đầm ấm. Một bức tranh gia đình ba người có thần thái, có không khí nhất mà có lẽ không một họa sĩ nào có thể tạo nên được, đã được họa ra ngay tại nơi này… Trong Nhân giới thế lực có một đại giới gọi là Ngũ hành giới. Giới này là một tu đạo giới, sinh vật mười phần thì chín phần là tu đạo giả (người tu đạo), một phần rất nhỏ còn lại là phàm nhân không tu tiên hoặc các giống loài không phải là nhân loại. Đại giới này gồm có năm đại lục địa, phân làm: Hoàng Kim đại lục, Thần Mộc đại lục, Dịch Thủy đại lục, Ly Hỏa đại lục và Cương Thổ đại lục. Năm đại lục này chính là nằm tách biệt nhau, giữa chúng không hề có không gian nối liền mà chỉ là hư không mà thôi. Năm đại lục này có tên như vậy sở dĩ là do địa hình của chúng rất đặc biệt. Hoàng Kim đại lục rất giàu có về mặt khoáng sản, và kim loại đặc hữu. Thần Mộc đại lục thì nổi tiếng với sự trù phú về lâm sản, dược thảo và các loại vật liệu, sản phẩm bằng gỗ quý hiếm. Dịch Thủy đại lục thì được biết đến là thánh địa của thủy vật. Trên bề mặt của Dịch Thủy đại lục chủ yếu là đại dương, phần đất liền chỉ tính bằng phần trăm so với biển cả mà thôi. Tiếp theo là Ly Hỏa đại lục – nơi được tôi luyện trong biển lửa cả ngàn vạn năm nay. Cuối cùng chính là Cương Thổ lục địa. Người ta nhớ tới nó như là chính địa của Ngũ Hành giới. Nơi đây chính là địa phương tập trung bảy phần nhân loại trong cả đại giới. Trên lục địa này, Tam tông – Nhị cốc – Tứ gia là những thế lực đỉnh cao.

Lâm gia chính là cũng nằm trong Cương Thổ lục địa. Lâm gia là một gia tộc nhỏ tại Ngũ Hành giới, cũng vì lẽ đó mà nó phải phụ thuộc vào một thế lực lớn mạnh hơn để tồn tại. Đằng sau lưng Lâm gia chính là Đạo Kiếm phái, một môn phái tu kiếm hạng trung của lục địa. Trên cùng của cái đỉnh kim tự tháp thế lực này chính là Tru Tiên tông – một trong Tam tông.

Nghe qua thì có vẻ như Lâm gia sẽ có nhiều lợi ích khi có một cái bóng cây lớn che trở, nhưng sự thật lại rất tàn khốc. Gia tộc họ Lâm vì thực lực chỉ là hạng yếu kém cho nên hiển nhiên sẽ bị các thế lực cấp cao hơn chèn ép, không chỉ phải cống nạp hằng năm mà còn bị tước đi tất cả những mầm mống tài năng của gia tộc. Do đó mà gia tộc sẽ mãi chỉ dậm chân tại chỗ, không thể hưng thịnh được, thậm chí ngày một thụt lùi vì bị bóc lột quá mức. Hiện tại Lâm gia đang ở tình trạng vô cùng nguy ngập, có nguy cơ sụp đổ. Thế nhưng, đây cũng là lúc Lâm Tiểu Phàm trùng sinh, đầu thai chuyển thế… -Két…, cửa căn phòng của phu phụ Trần Linh Nhi và Lâm Tần được mở ra, một ngân phát lão giả (ông lão tóc bạc) bước vào.

-Phụ thân

Lâm Tần đứng dậy chào lão giả.

Trần Linh Nhi đang định ngội dậy thì lão giả liền xua tay nói:

- Linh nhi đừng… Con mới sinh, cẩn thận sức khỏe!

Linh Nhi nghe thế đành lại nằm xuống.

Lâm Tần bế Tiểu Phàm tiến đến trước mặt lão giả, nói:

- Cha xem điệt nhi (cháu) của người này…

Lão giả tươi cười, ngắm nhìn đứa trẻ trong tay nhi tử của mình. Một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu, hai mắt to tròn đen láy đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.

- Thật là dễ thương… Tần nhi, hãy để ta bế nó nào.

Lão giả nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Phàm. Ông nhìn đứa nhỏ với ánh mắt thật trìu mến và vui mừng:

- Tiểu tử, ta chính là gia gia (ông nội) của con đó. À, phải rồi, Tần nhi, đã đặt tên đứa nhỏ này chưa?

- Dạ, chúng con quyết định đặt tên nó là Tiểu Phàm, chính là Phàm trong hai chữ “bình phàm“.

- Ừm. Tiểu Phàm… bình bình phàm phàm.

Nói đoạn, ông chăm chú nhìn Tiểu Phàm trong vòng tay mình.

“Sao trong mắt vị gia gia này của ta lại có một tia buồn vậy?”, Tiểu Phàm nhìn gia gia của mình, lòng tự hỏi.

- Vậy tên tự thì sao?

Lão giả hỏi tiếp.

- Dạ chưa. Con và Linh Nhi vẫn chưa quyết định được ạ. Phụ thân, hay người hãy đặt tên tự cho Tiểu Phàm đi…

Lão giả suy nghĩ đôi chút, rồi lại quay sang nhìn Tiểu Phàm, trong mắt lần nữa không rõ vì sao lại lóe lên một tia buồn. Lấy tay nhẹ xoa xoa đầu đứa điệt nhi của mình, ông nói:

- Vậy lấy tên là Hồi Gia (trở về nhà) đi!

- Hồi Gia?

Lâm Tần và Linh Nhi đều nghi hoặc nhìn lão giả.

Lâm Tần hỏi:

- Có chuyện gì vậy phụ thân!?

- Aiiii… Tiểu Phàm thật khổ! Ta làm tất cả chỉ vì gia tộc và vì nó mà thôi.

- Hả? Người nói gì vậy?

Lâm Tần nghi ngoặc hỏi.

- Tiểu Phàm sẽ được đưa đi nơi khác!

“Cái gi?”, ba người còn lại trong phòng (kể cả Tiểu Phàm) đều kinh hoảng.

Linh Nhi sợ hãi nói:

- Phụ thân người nói vậy là sao? Sao lại đưa Tiểu Phàm đi nơi khác?

Nàng lo lắng đến mặt mày vốn vừa khởi sắc nay lại trắng bệch đi, thậm chí còn định ngồi bật dậy. Đó chính là bởi nỗi sợ hãi của một người mẹ khi đột ngột phải xa con của mình.

Lâm Tần lập tức ngăn không cho thê tử của mình ngồi dậy, nói:

- Linh Nhi bĩnh tĩnh, nghe phụ thân nói hết đã…

Tuy nói vậy nhưng trong lòng y cũng đang như bị lửa thiêu, lo lắng một dự cảm không lành sẽ xảy đến với nhi tử mới sinh của y.

Lão giả đau lòng nhìn nhi tử và con dâu của mình, ánh mắt của ông lại chuyển rời lên khuôn mặt của Tiểu Phàm, nói:

- Đó là bởi Đạo Kiếm tông! Các con hẳn cũng biết mỗi khi Lâm gia ta có một hài tử mới ra đời, bọn chúng đều không biết bằng cách nào mà nắm được thông tin, rồi ngay sau đó liền cử người đến xét nghiệm tư chất của nó. Nếu đứa nhỏ tư chất tầm thường thì không sao, nhưng nếu nó chỉ có đôi chút tiềm năng thôi thì cũng sẽ bị chúng mang đi ngay, chúng ta muốn cản cũng không nổi. Chỉ trách Lâm gia đã quá lụi tàn rồi. Ài… còn đâu thời kì hưng thịnh xưa kia nữa… Chính vì thế, Tiểu Phàm sẽ được đi ngay tối nay!

Lâm Tần và Linh Nhi đều trầm mặc. Họ vốn cũng biết việc này nên khi Tiểu Phàm mới hạ sinh, bên cạnh sự mừng vui khôn tả, thì cả hai đôi lúc lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Có điều, một phần là vì niềm vui quá lớn khiến cho nỗi lo tạm thời bị quên đi, thứ hai là từ trước đến giờ việc lén đưa hài tử mới sinh đi để trốn khỏi Đạo Kiếm tông là chưa hề có tiền lệ; cho nên, đến giờ khi nghe ý định của phụ thân, họ thực sự bị kích động đến mức kinh hãi.

- Hu… hu… hu…

Trần Linh Nhi bất ngờ úp mặt vào lòng phu quân mà nức nở bật khóc. Nàng sao có thể không đau lòng cho được? Hài tử của nàng vừa mới hạ sinh nhưng nàng đã phải rời xa nó rồi. Thậm chí dù chỉ một đêm nàng cũng không thể được ngủ cùng hài tử của mình. Lão Thiên thật trêu ngươi! (Ông trời thật trêu người!)

Người ta thường nói “Nam nhi chỉ đổ máu, quyết không rơi lệ”, nhưng từ trong đôi mắt Lâm Tần bây giờ là gì đây? Đó phải chăng là nước mắt? Hay là niềm thương của người nam nhân khi trở thành phụ thân giành cho đứa hài nhi bé bỏng của mình đã hóa thành dòng lệ nóng hổi.

Bạch Phát lão giả nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt chỉ biết ngậm ngùi nói nhỏ với điệt nhi của mình:

- Phàm nhi à Phàm nhi… con số khổ, phải xa gia đình từ khi mới ra đời nhưng phụ mẫu con và gia gia cũng rất đau lòng. Sau này khi lớn rồi, phải biết thương yêu phụ mẫu nha. Mong rằng sau này con sẽ lớn khôn. Gia gia không mong con có thể hùng mạnh, chỉ mong rằng con có thể bình thường mà sống vui vẻ một đời… Hiểu không, Phàm nhi?

Nhìn ánh mắt thương yêu của gia gia giành cho mình, Tiểu Phàm cảm thấy trong lòng nặng trĩu...

-Hức… hức…

Tiểu Phàm khóc!

Lão giả kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, sau liền vội nói:

- Xem này! Tiểu Phàm khóc… nó khóc đó!

Phu phụ Lâm Tần kinh ngạc ngơ ngác nhìn nhi tử của mình.

Lão giả lại tiếp:

-Xem ra muốn nó tầm thường thật không thể rồi! Linh tính thật quá mức không tưởng. Sức mạnh linh hồn hẳn là vô cùng mạnh. Tương lai sau này ắt sẽ rất rộng mở. Tiểu Phàm nhưng lại thật bất phàm. Tiểu tử này… phải đưa đi!

Lâm Tần, Linh Nhi hai người tuy trong lòng buồn lo tới tám phần, nhưng giờ lại đã có hai phần mừng vui vì tư chất hơn người của nhi tử mình. Ai cũng sẽ như vậy, đã là phụ mẫu thì đều sẽ vui mừng, tự hào vì sự hơn người của nhi tử mình.

Lão giả cười cười, đưa lại Tiểu Phàm cho Lâm Tần bế, rồi nói:

- Con hãy coi như là đưa Tiểu Phàm đi học nghệ đi; rồi sau này khi nó trở về, gia tộc sẽ được phục hưng… Thôi hãy để Tiểu Phàm với Linh Nhi ở lại nghỉ ngơi đi. Còn Tần nhi, con theo ta ra ngoài, ta có chuyện cần nói với con.

Lâm Tần đặt Tiểu Phàm xuống bên cạnh thê tử, nhẹ nhàng nói:

- Nàng nghỉ ngơi đi…

Nói rồi, khép cửa đi ra ngoài.

Tiểu Phàm tuy có tâm trí và ký ức của kiếp trước nhưng dẫu sao cơ thể vẫn là một hài tử nên bây giờ hắn thực sự thấy rất buồn ngủ. Oáp…, hắn ngáp dài một cái rồi từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

-HẾT CHƯƠNG 3-

*Chú thích:

1) Thập tam Điện chủ: mười ba điện chủ. Theo quan niệm của người Á Đông, Âm Phủ được trưởng quản bởi mười ba điện, tối cao quản lý của chúng chính là mười ba vị điện chủ hùng mạnh.

2) Phán Quan: vị quan phán xét. Tên cũng như ý nghĩa: họ là nhân vật trong truyền thuyết, chuyên phụ giúp các vị điện chủ trong việc phán xét tội lỗi của các vong hồn. Có mười bốn vị Phán Quan. Mười ba người làm việc tại Thập tam Điện. Còn một vị là Tổng Phán Quan có một phủ riêng, quyền lực gần như ngang với Thập tam Điện chủ. Mười ba vị điện chủ cũng phải nể ông ta tới 3 phần.

3) Mạnh Bà: nhân vật không thể thiếu trong Âm Phủ. Theo truyền thuyết thì trước khi vong hồn đầu thai sẽ phải uống canh Mạnh Bà để quên đi tất cả ký ức của kiếp trước. Đây là một nhân vật rất quyền lực, chỉ kém mười ba Điện chủ và các vị Phán Quan mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.