Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 47: Chương 47: Cậu Bé Ma




Nhận thấy nguy hiểm đang gần kề, Quyên nín thở, một tay nhanh chóng bịt mồm Minh lại. Cậu chàng cũng nhận thức được nguy hiểm nên im re.

Tiếng bước chân ngày càng tiến gần chỗ hai người, đột nhiên tiếng nói của người kia vang lên.

“Cậu còn làm gì ở đấy vậy? Phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ!”

“À… vâng…”

Người này quay đầu lại, nhìn vào góc phòng một cách nghi hoặc, cuối cùng vẫn bước ra ngoài cùng người kia.

Cho đến khi hành lang tĩnh mịch không còn một tiếng bước chân nào nữa, hai đứa trẻ mới từ từ chui ra ngoài. Quan sát một lúc, Quyên phát hiện cái cáng dính đầy máu vẫn còn nguyên ở đó, máu chảy tong tỏng xuống nền nhà, và dụng cụ dính máu thì vẫn ở nguyên đấy. Cô suy đoán, chút nữa sẽ có người đến dọn, vì thế phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Con ma nữ kia cũng không thấy xuất hiện nữa. Có lẽ căn phòng này chứa một bí mật nào đó liên quan đến cái chết của cô ta.

“A!”

Minh đột nhiên hét lên một tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Quyên. Cô lập tức quay lại xem có chuyện gì xảy ra thì cũng suýt hét lên vì giật mình. Không phải con ma nữ kia, thay vào đó là một cậu bé tầm 6, 7 tuổi gương mặt nhợt nhạt, nhưng điều kinh dị hơn là bụng cậu bé trống rỗng, hầu như không còn nội tạng gì bên trong nữa.

“Anh chị có thể đưa em về nhà được không ạ?”

Cậu bé nói một cách ngây thơ, có lẽ cậu vẫn chưa nhận thức được bản thân mình mới chết cách đây vài phút. Thật đáng buồn.

“Nhóc… nhóc không phải đã…”

Minh định nói thì bị Quyên chặn lại.

“Ừ, tất nhiên rồi, anh chị sẽ đưa nhóc về. Nhà nhóc ở đâu nhỉ?”

Minh định hỏi gì đó lại thôi.

“Bọn anh sẽ đưa nhóc về an toàn. Đợi một chút nhé!”

Minh kéo Quyên ra hỏi nhỏ.

“Sao thế? Sao không nói thật cho cậu nhóc đó biết?”

“Chưa phải lúc mà! Cứ làm theo những gì tớ nói đã.”

Hai người tìm kiếm xung quanh một hồi, những ngăn tủ kia có lẽ có chứa xác chết bên trong, nhưng hai đứa trẻ thì không thể mở những ngăn tủ đó ra được, huống hồ chúng còn bị khoá. Điều đáng nói là con ma nữ kia không biết đã đi đâu mất rồi, không còn xuất hiện để chỉ dẫn cho bọn cô nữa.

Quyên lần tìm xung quanh căn phòng xem còn gì không, thì bất ngờ phát hiện ra một ngăn tủ bí mật đằng sau những kệ tủ đựng xác chết. Ngăn tủ đó gắn vào tường, và có lẽ trong đó chứa hồ sơ tuyệt mật nào đó. Chỉ có điều, cô không biết cách phá khoá ngăn tủ này. Thôi được rồi, thoát ra khỏi đây cái đã. Không hiểu sao, cô bé có linh cảm rất xấu về chuyến đi lần này, giống như sắp có điều gì đó vô cùng nguy hiểm sẽ xảy ra vậy.

“Đi khỏi đây thôi.”

Quyên kéo tay Minh chạy ra ngoài, tất nhiên là phải cẩn thận nhỡ đâu mấy tên bác sĩ khi nãy sẽ quay lại. Cậu bé ma kia cũng chạy theo.

Tiếng than khóc, ú ớ, gào thét, tiếng lạch cạch phát ra khắp hành lang, một cách rùng rợn. Đến trước cửa thang máy, hai người bước vào trong, câu bé cũng đi theo. Mặc dù trông hơi ghê rợn với cái bụng trống rỗng chảy đầy máu xuống sàn nhà đó, nhưng gương mặt cậu bé cũng chẳng tươi tắn gì cả, gương mặt trắng bệch với đôi mắt u buồn.

Vào trong thang máy, Quyên vẫn luôn thắc mắc một chuyện là làm thế nào có thể lên tầng 13 trong khi không có số 13 trên cột thang máy. Có lẽ nó cũng giống trò chơi “Tầng địa ngục”, người chơi vào thang máy và bấm một dãy số theo thứ tự gì đó là có thể đến được tầng ma. Nhưng, hai bác sĩ khi nãy rõ ràng là người, và họ vẫn có thể di chuyển đến tầng này một cách thuận lợi đó thôi. Nhấn số 1, Quyên và Minh trong khi chờ thang máy xuống tầng trệt thì tranh thủ hỏi han cậu nhóc kia. Nói gì thì nói, việc cậu nhóc bị giết trước mặt mình quả thực là một điều kinh khủng.

“Nè, sao em lại ở đây vậy?”

“Thực ra em bị bệnh từ bé, không thể di chuyển được, nên là lúc nào cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà thôi.”

“Người nhà em đâu, họ không đến thăm em sao?”

“Họ bận lắm, nhưng họ vẫn yêu thương em lắm. Giờ em khỏi rồi này, có thể đi lại rồi này! Họ chắc chắn sẽ vui lắm cho mà xem.”

Hai người không biết phải nói gì để an ủi cậu bé, vì sự thật thì không phải như vậy.

Khi thang máy đi xuống tầng 2, một người bác sĩ đi vào, ông ta có vẻ tứ tuần. Ông ta có một gương mặt phúc hậu, hiền từ nhìn hai đứa.

“Mấy đứa sao lại đi lang thang một mình trong bệnh viện thế này, bố mẹ mấy đứa đâu?”

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Quyên cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.

“Dạ, bọn cháu đến thăm người thân ạ, cô ấy nằm ở tầng 12.”

Sau đó, hai đứa rất bất ngờ khi nghe thấy cậu bé ma nói.

“A, là bác sĩ khi nãy đã chữa khỏi cho em này! Bác ơi, cháu cảm ơn bác nhiều lắm!”

Thế nhưng người bác sĩ này chẳng có vẻ gì là nghe thấy giọng nói của cậu bé cả, cậu bé định nói tiếp thì thang máy đã xuống đến tầng 1. Để không làm lộ mọi chuyện, Quyên lớn tiếng nói.

“Chúng ta nhanh đi thôi. Cháu chào bác ạ.”

Nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như cô đang giục Minh, nhưng thực ra là giục cả cậu bé kia nữa. Người bác sĩ trạc tứ tuần cũng cười chào lại, và đi về hướng trái ngược. Chỉ có điều, ông ta thì thầm không để cho ai nghe thấy.

“Thật kì lạ, tại sao trên người con bé đó lại có mùi đó? Mùi đặc trưng riêng ấy không thể có ở những tầng còn lại của bệnh viện, tại sao lại như thế được nhỉ? Hừm, thật đáng ngờ.”

Trong khi đó, mấy đứa nhóc cuối cùng cũng ra khỏi bệnh viện, và bây giờ đến lượt cậu bé ma chỉ đường về nhà mình. Thực ra, phần lớn thời gian nằm ở bệnh viện nên cậu bé không thể nhớ chính xác 100% đường về nhà mình, chỉ nhớ địa chỉ khu nhà mình đang sống mà thôi.

Địa chỉ nhà của cậu bé là dãy phố thứ 3 khu phố XX, cách một quãng khá xa so với bệnh viện này. Hai đứa thì không mang đủ tiền, cũng không thể gọi cho mấy chú áo đen nhà Minh được, vì chuyện này phải được giữ bí mật hoàn toàn. Vậy thì chỉ còn một cách mà thôi, mặc dù hơi liều lĩnh một chút.

Gần bệnh viện có một sở cảnh sát, đi bộ khoảng 15 phút là tới nơi. Hai đứa bôi một ít bụi bẩn lên mặt mình rồi chạy vào sở cảnh sát khóc tướng lên. Các chú cảnh sát thấy vậy liền chạy lại hỏi. Đúng như kế hoạch, cô vừa nức nở vừa nói rằng chị em cô bị lạc đường mất rồi, nhưng địa chỉ nhà thì vẫn nhớ. Các chú thấy vậy bèn thở dài rồi chở bọn nhóc đến địa chỉ mà chúng nhắc đến, tất nhiên, Quyên ngăn bọn họ gặp bố mẹ mình bằng cách nói rằng họ đã đi du lịch hết rồi nên bây giờ không có ai ở nhà cả. Vậy là mấy đứa nhóc không cần trả tiền đi xe cũng có thể đến được địa điểm cần đến.

Vấn đề là cậu bé kia đã một thời gian rất dài không ở nhà, nên không thể nhớ chính xác nhà mình ở đâu. Nếu như trong nhà có người chết, thì chỉ cần xem nhà nào có đám tang là được. Còn nếu là mất tích, thì hỏi thử người dân bản địa người ta sẽ biết ngay mà.

Một cô bán hàng rong đẩy xe hàng đi qua, Quyên vội vàng chặn lại hỏi.

“Cô ơi, ở đây có một cậu bé bị mất tích đúng không ạ?”

Cô bán hàng ngớ người, sau đó nói lại.

“Không, không có ai mất tích ở đây đâu cháu ạ. À, nói mới nhớ, mất tích thì không có, nhưng hôm nay nhà ông Bằng tổ chức đám tang cho con trai 6 tuổi đấy. Họ không tổ chức tại nhà mà tổ chức ở khu tập thể phố bên kia. Nhưng mà người phụ nữ nhà đó vì đang mang thai nên không thể đến đám tang được.”

“Dạ, nhà ấy ở đâu ạ? À, cháu là bạn cùng trường của cậu bé nên muốn đến chia buồn cùng gia đình ạ.”

Sau khi chỉ địa điểm, cô bán hàng đi mất, để lại mấy đứa nhóc con suy nghĩ.

“Quyên ơi, tớ nghe nói người mang thai không được đến đám tang, vì linh hồn đứa bé rất dễ bị ảnh hưởng bởi sự tiêu cực từ bên ngoài, cho dù đó là lực lượng thế giới khác hay mắt người.”

“Ừ, đúng rồi, ở những đám tang có rất nhiều âm khí không tốt cho trẻ nhỏ.”

Cậu bé ma nãy giừo nghe hai người nói, rồi tò mò.

“Có ai vừa chết ạ?”

“Ừ… người đó rất tội nghiệp. Chúng ta đi tiếp thôi.”

Theo địa chỉ được chỉ dẫn, hai người đến trước một căn hộ hơi nhỏ, nhưng có vẻ rất sạch sẽ. Lấy hết can đảm bấm chuông cửa, từ trong nhà phát ra một tiếng nói của người phụ nữ.

“Ra liền, ra liền đây.”

Sau đó, một người phụ nữ đang mang bầu mở cổng, rồi mời hai người đi vào.

“Các cháu là…?”

“Dạ, bọn cháu là bạn của Trương ạ.”

Thật may là cô vừa kịp hỏi tên cậu bé.

Người phụ nữ ánh mắt buồn bã nói.

“Các cháu đến tìm Trương rủ đi chơi đúng không? Thằng bé vừa mới mất hôm nay.”

Thật may là người phụ nữ này không nhận ra điều gì bất thường. Trương phần lớn ở trong bệnh viện, làm gì có người bạn nào kia chứ?

Hai người đi theo người phụ nữ vào trong nhà, bức ảnh cưới to đùng treo giữa nhà. Có lẽ đây là mẹ Trương, cô ấy còn rất trẻ. Quyên nhìn qua cậu bé đang đứng cạnh mình, nhưng điều kì lạ là cậu bé chẳng có vẻ gì là vui mừng khi gặp lại mẹ mình cả. Điều đó thật sự rất bất thường.

“Em sao thế? Gặp mẹ không vui sao?”

“Đó có phải là mẹ em đâu. Kia mới là mẹ em!”

Trương vừa nói, vừa chỉ lên bức ảnh một người phụ nữ hiền từ trên bàn thờ. Mẹ ruột của Trương đã chết rồi, vậy người phụ nữ này có lẽ là vợ hai của bố Trương.

Cô ấy thấy Quyên đang nói chuyện với không khí thì tò mò.

“Cháu đang nói chuyện với ai vậy?”

“Dạ, cháu nói chuyện với Minh thôi ạ.”

“Ừ, thế vào đây nào các cháu, đợi một chút cô mang bánh ra cho nhé.”

Mấy đứa nhóc ngồi ở phòng khách, rồi Minh nhìn thấy ngày tháng trên bức ảnh cưới.

“Quyên nhìn này, cô chú lấy nhau đã được 5 năm rồi!”

Vậy tức là khi Trương mới được một tuổi thì có mẹ mới rồi. Thế nhưng có một bức ảnh rất kì lạ. Quyên tiến lại gần bàn ăn gần đó, có một bức ảnh bị úp xuống mặt bàn. Cô tò mò lật lên, đây có lẽ là hình ảnh cậu bé Trương khi mới sinh có vài tháng. Nhưng điều bất thường ở đây là khuôn mặt cô gái trong ảnh đã bị cắt nát, đến nỗi không thể nhìn được. Quyên nhìn vào người phụ nữ mang bầu và bắt đầu nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.