Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 18: Chương 18: Tin đồn có ma




Khoảng 6h sáng, Quyên lần đầu tiên đến trường bằng xe đạp để trực nhật. Trước kia, không phải cô không đi xe đạp đến trường, mà là thường xuyên đi xe đạp đến trường. Nhưng đó đã chuyện của trước kia, của quá khứ không bao giờ trở lại. Đạp xe trên con đường đong đầy nắng mới với sự ồn ào vốn có, Quyên cảm thấy khoan khoái và tự nhủ sau này mình phải đạp xe thường xuyên hơn nữa.

Gần đến cổng trường, Quyên bất ngờ bị mất thăng bằng, cả người cả xe đều không có dự phòng mà bị ngã xuống lề đường. Mà đương nhiên, nguyên do của sự mất thăng bằng đó là con bé lớp trưởng, à không, chính xác là ô tô riêng nhà con bé cố tình cán qua xe của cô. Chuyện này chẳng hề vui vẻ gì, trong khi cô chẳng gây sự hay bất cứ thù hằn gì với vị tiểu thư đó thì người ta vẫn ghét cô thôi, thậm chí là ghét cay ghét đắng.

Quyên gượng dậy, nhìn cô bé vẻ mặt vênh váo ngồi trên xe, thò đầu ra khỏi cửa ngoảnh lại nhìn cô trêu tức.

“Đúng là đồ nhà quê. Minh sẽ không thích đồ nhà quê không có ô tô đến trường như mày!”

Quyên dám cá con bé đó chưa bao giờ đụng vào xe đạp, thậm chí còn không biết đi xe đạp là như thế nào.

Chiếc ô tô phóng đi, khói bụi mịt mù. Trong khi Quyên đang loay hoay với chiếc xe đạp và cái chân bị kẹt thì trong đám khói đường bị bốc lên, một cậu bé mặc đồng phục trường cô, có vẻ học lớp 3 hay lớp 4 gì đó, chạy đến đỡ xe dậy. Sau đó, cậu bé đó hối hả đỡ Quyên đứng lên.

“Chị có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Em dẫn xe của chị vào trường nhé!”

“À không... Chị tự làm được mà. Em tốt thế. Em ở lớp nào vậy?”

“Em là Phong, lớp 4A, em... em hâm mộ chị từ lâu lắm rồi!”

Vừa nói, cậu bé vừa cầm tay Quyên từ nãy đến giờ cũng không hề bỏ ra.

“...Sao em đến sớm thế? Chị còn phải dắt xe vào trường. Hôm nay chị trực nhật đấy.”

Phong lúng túng bỏ tay người đẹp ra, gãi đầu gãi tai rất dễ thương.

“Em hôm nào cũng đến sớm ạ. Chị... Chị để em dắt xe đạp cho nhé!”

“...Ừm được!”

Cậu bé vừa dắt xe đi bên cạnh Quyên, vừa nói cười vui vẻ. Phong kể chuyện ở lớp, kể chuyện sùng bái Quyên như thế nào khi cô bé bắt được 20 con ma, rồi cuối cùng là kể chuyện ma tin đồn.

“Chị có biết dạo gần đây người ta đồn thổi chuyện có ma xuất hiện trong trường không?”

Hình như từng nghe qua. Chuyện hình đầu lâu màu đỏ tô chằng chịt ở bàn giáo viên.

“Có. Từng nghe qua. Hình như có ai đó cố tình vẽ bậy lên bàn giáo viên để gây sự chú ý?”

“Sao chị lại nghĩ vậy?”

“...Không có lí do. Chị nghĩ trường này có bao nhiêu con ma thì đã bị chị tống cổ đi hết rồi còn đâu.”

Hai người cười phá lên. Lúc này Phong đã dắt xe vào bãi và cùng Quyên đi trên hành lang.

“Nhỡ có ma mới thì chị nghĩ sao?”

“Có ma mới thật thì chị sẽ sẵn sàng nghênh đón nếu nó tìm đến chị.”

Quyên nghĩ chuyện đó sẽ không xảy ra. Đã đến khối lớp 4, hai người tạm biệt và Quyên thong thả đi bộ về lớp. Vẫn còn khá sớm để trực nhật. Lớp lúc này không có ai, vị tiểu thư lớp trưởng đáng kính có lẽ đã đi ăn sáng ở một quán ăn sang trọng nào đó gần trường. Dù sao, con bé vẫn phải tuân theo những quy củ khắc nghiệt mà một tiểu thư nhà giàu phải tuân theo. Chẳng hạn như, dậy lúc mấy giờ, ăn lúc mấy giờ, hay ngủ lúc mấy giờ. Chẳng qua tính cách hơi có phần chua ngoa...

Quyên mở cửa lớp bước vào, đột nhiên thấy thứ gì đó lạ lùng đỏ chót xung quanh lớp học.

Chính là hình đầu lâu màu đỏ tô chằng tô chịt trong lời đồn. Chỉ có điều, lần này hình vẽ màu đỏ máu ấy không chỉ xuất hiện trên bàn giáo viên mà còn xuất hiện ở tất cả bàn ghế trong lớp. Cũng may màu nước này chưa khô, còn có thể lau sạch được, cũng chứng tỏ người vẽ lên nó mới xuất hiện không lâu.

Quyên cầm giẻ vừa lau đi lau lại những vết máu giả trên ghế, vừa suy nghĩ lung tung về tin đồn có ma. Tại sao mọi người lại mê tín như thế nhỉ? Nhìn vệt mực này cũng biết là do có người làm. Mà người nào lại rảnh rỗi như thế. Rộ lên tin đồn có ma thì người ta được ích lợi gì?

Tiếng bước chân vào cửa, tiếng oa kinh ngạc, không cần quay đầu cũng biết là của Minh.

“Quyên, hôm nay cậu trực nhật à? Sao lại có nhiều máu như thế, Minh sợ...”

Minh miệng thì bảo sợ, chân thì không ngừng tiến về phía Quyên đang đứng, tay níu lấy áo cô không buông.

“Giúp một chút.”

Quyên vẫn không ngừng lại công việc của mình, một tay lau, một tay còn lại đưa chiếc giẻ ướt khác cho Minh. Khi hai người đang lau thật lực rồi, Quyên lắp bắp.

“À... Hôm trước... Cảm ơn Minh nhé. Không có Minh, mọi chuyện sẽ không dễ dàng thế.”

Nghe thì có vẻ chuyện đó chả liên quan gì đến Quyên, nhưng rõ ràng ánh mắt Quyên đang tránh đi hướng khác biểu lộ sự ngại ngùng của mình. Minh phì cười, giọng nói vô cùng vui vẻ.

“Vì Quyên, tớ có thể làm bất cứ chuyện gì mà. Đừng nói cái giọng như đó là chuyện lạ thế chứ. Minh không thích đâuu.”

“Đâu... Đâu có...”

“Hôm nay sinh nhật Minh đó nhaa.”

“Cái... Cái đó thì liên quan gì tới Quyên đâu.”

Minh ngó trước ngó sau, khi xác nhận là không có ai nhìn lén hay nghe lén mới lại gần thì thầm vào tai Quyên.

“Tớ mời mỗi mình cậu thôi đấy. Cho nên cậu nhất định phải đến mới được.”

Quyên hơi giật bắn mình vì Minh tiến sát lại gần. Trong thoáng chốc, cô nghĩ về giây phút Minh lao ra ôm lấy cô vào lòng...

“Cái đó... Quyên nhất định sẽ đến... Minh lau nhanh lên không vào lớp bây giờ!”

Vừa nói, Quyên vừa lúng túng đẩy Minh ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc giẻ trên tay vẫn đang lau những đường thẳng trên bàn.

“Hihi.”

Minh không nói gì, chỉ vừa cười vừa lau bàn ghế giùm Quyên.

Các bạn trong lớp dần đông hơn, cũng may là không có ai phát hiện ra điều gì bất thường đã từng xuất hiện trên bàn ghế.

Giờ ra chơi.

Minh quay sang hỏi Quyên một cách vô cùng nghiêm túc.

“Idol, có quà cho tớ không?”

Cô bé chẳng hiểu sao không dám nhìn thẳng vào mắt Minh, bèn cố gắng tỏ ra vẻ mặt chăm chú đọc sách, nhưng vẫn trả lời cậu.

“Có.”

“Tớ mong chờ quà của cậu nhất! Dù cậu tặng tớ cái gì thì tớ cũng sẽ yêu quý nó như yêu quý cậu vậy!”

Minh vô tư cười nói, vô tình khiến cho mặt Quyên dần dần ửng đỏ. Cũng may, tiếng trống báo hiệu giờ học cùng lúc vang lên.

“Minh này, ngày mai đi với tớ một chuyến lên trường.”

Mai là chủ nhật, không có tiết học nào. Thế nhưng Minh không tò mò mà chỉ gật đầu đồng ý. Chỉ cần đi với Quyên là được rồi, không quan trọng là đi đâu.

Trong đầu Quyên vẫn còn nhiều thắc mắc về những hình đầu lâu màu đỏ. Quyên quyết tâm điều tra cho ra nhẽ câu chuyện kì lạ này. Để dập tắt tin đồn không đáng có trong trường. Cũng là để chứng minh cho mọi người thấy, Quyên hoàn toàn không bị nguyền rủa hay ma ám, vì chắc chắn có kẻ giở trò!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.