Chàng quay lại, giọng lạnh đi ba phần, khẽ hỏi:
“Ai nói với nàng những lời này?”
Vương Dao Dao bị dọa sợ, lắp bắp đáp:
“Là... Là Hạ Trúc...”
Đáy mắt chàng tối lại, dịu giọng hỏi:
“Cô ta nói với nàng những gì?”
Vương Dao Dao thành thật đáp:
“Hạ Trúc nói, ở các phủ khác, khi phu nhân có thai thì phải an bài nha hoàn thông phòng hầu hạ trượng phu. Hạ Trúc là nha hoàn thông phòng của ta, ta thấy cô ấy cũng thông minh lanh lợi, cho nên...”
Lý Quân Ngọc đưa tay xoa xoa trán, bất đắc dĩ hỏi:
“Miên nhi có biết thông phòng là gì không?”
Vương Dao Dao gật đầu lia lịa, đắc ý nói:
“Tất nhiên là biết! Lưu di nương trước kia cũng là thông phòng của cha ta mà. Thông phòng chính là giống như quản gia, có đúng không?”
Lý Quân Ngọc dở khóc dở cười, bảo:
“Ai nói với nàng những lời này vậy? Có quản gia nào lại ngủ cùng phòng với chủ tử chứ?”
Vương Dao Dao gãi gãi đầu, nói:
“Nhưng Lưu di nương cũng không có ngủ cùng phòng với cha ta, mỗi người một viện mà?”
Chẳng trách, nàng ngây ngô không hiểu thông phòng là gì. Lý Quân Ngọc tuy vẫn còn giận thê tử không biết ghen, nhưng cũng thương cho nàng không có mẹ kề cận dạy bảo. Chàng thở dài xoa đầu nàng, ôn nhu nói:
“Miên nhi ngốc, thông phòng cũng như tiểu thiếp, nếu vi phu cưới bọn họ về, sau này phải phân chia thời gian cho bọn họ, sẽ không thể ngày ngày ở bên nàng nữa. Nàng mong muốn như vậy sao?”
Vương Dao Dao nghe vậy, vội níu lấy cánh tay chàng, lắc đầu nguầy nguậy, nói:
“Không muốn, không muốn! Không có chàng, Miên nhi không ngủ được! Vậy chàng không được cưới thêm tiểu thiếp, thông phòng cũng không được!”
Lý Quân Ngọc cong cong khóe môi, tựa cằm vào trán nàng, thì thầm:
“Đời này Nhuận Chi chỉ cần một mình Miên nhi, chưa từng nghĩ tới sẽ cưới thêm một ai khác. Nàng đó, về sau không được nghe người khác nói lung tung nữa, có biết không?”
Vương Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu như giã tỏi.
Chàng khẽ cười, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai nàng một cái, khàn khàn nói:
“Nếu nàng thừa tâm trí đi nghĩ linh tinh, chi bằng hãy cho vi phu thỏa mãn một buổi...”
Tuy rằng hai người đã đến kinh thành, chàng vẫn quen dùng phương ngữ Tô Châu để nói chuyện với nàng, lời nói nhẹ nhàng tao nhã như cầm âm, nghe qua khiến lòng người mê muội. Vương Dao Dao thần kinh thô cũng phải bất giác đỏ mặt, ngăn lại bàn tay đang tác quái trên người mình kia, nói:
“Ngoại tổ mẫu đã dặn, không thể cùng chàng làm chuyện này nữa, sẽ ảnh hưởng đến con đó!”
Biểu ca khẽ cười, bàn tay đã tháo ra thắt lưng của nàng, ngon ngọt dụ dỗ:
“Đã qua bốn tháng, không cần lo lắng nữa. Ngoan, vi phu sẽ nhẹ một chút, cho ta một lần thôi.”
Nói đoạn, rèm trướng buông xuống, xuân sắc khôn cùng.
Thực tế đã chứng minh, lời hứa trên giường của nam nhân không hề đáng tin.
Sáng hôm sau, Vương Dao Dao uể oải bước xuống giường, chân tay chợt bủn rủn, suýt nữa té ngã. Đông Mai lập tức tiến lại đỡ lấy nàng, nói:
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Nàng ngồi lại xuống giường, dùng nước ấm rửa mặt. Sau đó nhìn quanh quất một hồi, nàng thắc mắc:
“Sao hôm nay không thấy Hạ Trúc đâu?”
Thường khi, Hạ Trúc rất thích tranh công, những việc hầu hạ kề cận nàng đều bị cô ấy giành hết, chỉ chừa lại việc nặng nhọc cho Đông Mai. Hôm nay, nàng thức dậy đã lâu mà chưa thấy Hạ Trúc đâu, có phần lấy làm lạ trong bụng.
Đông Mai đáp:
“Bẩm tiểu thư, mẫu thân của Hạ Trúc ở quê nhà bị bệnh, viết thư bảo tỷ ấy lập tức quay về, cô gia đã ưng chuẩn, nhưng vì sự tình cấp bách nên chưa kịp báo cho tiểu thư.”
Nàng gật gật đầu, nói:
“Trong kho còn một ít nhân sâm, linh chi các thứ, ngươi gói lại rồi sai người gửi về quê cho Hạ Trúc.”
Đông Mai “dạ” một tiếng, sau đó lui ra.
...........
Hoài thai đến tháng thứ năm, Vương Dao Dao thật sự cảm thấy buồn chán vô cùng, lại nghe người ta nói phải thường xuyên đi lại thì lúc sinh mới dễ dàng. Vì thế, thi thoảng nàng lại kéo Đông Mai ra phủ dạo một vòng. Biểu ca cũng không cấm cản nàng, chỉ bắt nàng mang theo mấy thị vệ, đề phòng bất trắc.
Hôm đó, nàng đeo lên mạng che mặt, dẫn Đông Mai cùng bốn tên thị vệ ra ngoài. Đi dạo một hồi, nàng trông thấy mấy toán lính lùa một nhóm người quần áo rách rưới đi về hướng ngoại thành. Đám dân nọ nom có vẻ như là đã đói lả, trong đó có nhiều người già và trẻ nhỏ. Vương Dao Dao thấy vậy, nhớ đến lời phụ thân dạy, liền đi theo họ ra khu ngoại thành.
Đông Mai vội nói:
“Tiểu thư, nơi đó là chỗ ở của nạn dân, dơ dáy bẩn thỉu, rồng rắn hỗn tạp, người đừng đi!”
Vương Dao Dao cười bảo:
“Ta chỉ muốn đi xem một chút, sẵn tiện giúp đỡ chút ít cho mấy đứa trẻ kia. Nghĩ đến con của ta sắp chào đời, xem như vì nó tích chút đức cũng tốt. Huống hồ chúng ta có thị vệ theo sau, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau đó, nàng sai người mua mấy bao lương khô, rồi cứ thế đi đến chỗ ở của nạn dân bên ngoài thành.
Đến nơi, Vương Dao Dao sững sờ. Nàng từ nhỏ sống trong gấm vóc lụa là, chưa từng tưởng tượng ra lại có những người khổ sở nhường này. Chỉ thấy trong khu lều trại lụp xụp, cả ngàn người dật dờ như bóng ma, ai nấy đều gầy rộp xanh xao, lớp đứng lớp ngồi, dường như đang chờ đợi cái chết đến cận kề. Cảnh tượng tang thương vô cùng.
Nàng bảo thị vệ mang lương khô đi phân phát. Vừa trông thấy thức ăn, bọn họ đã lao tới, vừa ngấu nghiến ăn, vừa rối rít tạ ơn nàng.
Vương Dao Dao hỏi thăm một bà cụ trong số nạn dân:
“Mọi người từ nơi nào đến? Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Bà cụ vừa ăn vừa đáp:
“Chúng tôi đến từ phía Nam. Năm trước lũ lụt cuốn trôi nhà cửa, sau đó kéo theo dịch bệnh, ruộng nương mất sạch, chúng tôi không còn cách nào, chỉ có thể dắt díu nhau đi nơi khác sinh sống. Nghe nói kinh thành phồn hoa giàu có, chúng tôi đến đây mong tìm được cách mưu sinh, ai ngờ binh lính trong thành sợ chúng tôi mang theo dịch bệnh, lập tức đuổi chúng tôi ra ngoài, không cho vào thành.”
“Trận lụt xảy ra từ năm trước, hơn nữa biểu... Tuần phủ tiền nhiệm đã quyên hết tài sản để cứu tế nạn dân, lẽ nào các ngươi vẫn chưa nhận được?” Vương Dao Dao kinh ngạc hỏi.
Bà cụ thở dài thậm thượt, đáp:
“Phu nhân có điều không rõ, tiền cứu tế từ quan trên đưa xuống thì chờ một năm vẫn chưa có là chuyện thường, thậm chí số tiền đó đến tay thảo dân như chúng ta thì mười đồng chỉ còn một. Thế đạo nay là thế, không thể trông chờ được gì...”
Vương Dao Dao nghe lời nói của bà cụ, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
Đúng lúc này, Lý Quân Ngọc từ xa đi lại, trông thấy nàng, chàng vội tiến đến, nhẹ ôm nàng vào lòng, khẽ trách:
“Tại sao nàng lại đến nơi này? Mau cùng ta trở về, nơi đây đều là nạn dân đến từ vùng thiên tai, rất có thể bị nhiễm bệnh dịch, không thích hợp ở lâu.”
Ánh mắt chàng lướt qua Đông Mai cùng bốn thị vệ kia. Bọn họ lập tức run lên, cúi đầu nhìn xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Vương Dao Dao còn chưa kịp trả lời, đã bị chàng nhấc bổng lên, vội vàng bước đi.
Tối hôm đó, nàng nằm trong lòng biểu ca, bất chợt lên tiếng hỏi:
“Biểu ca, những nạn dân ban sáng chính là nạn dân trong vụ vỡ đê lũ lụt năm trước sao? Tại sao gần một năm rồi, triều đình vẫn chưa an trí tốt cho họ ư?”
Biểu ca thoáng dừng bút. Gác bút lên giá, chàng lau tay, sau đó xoa xoa bụng nàng, khẽ nói:
“Chuyện quan trường phức tạp vô cùng, Miên nhi không cần quan tâm. Nàng chỉ cần dưỡng thai cho thật tốt, mọi chuyện vi phu sẽ tận lực giải quyết.”
Nàng tựa đầu vào lòng chàng, thì thầm hỏi:
“Biểu ca, có phải là Miên nhi rất không hiểu chuyện, khiến chàng khó xử không?”
Biểu ca khẽ lắc đầu, nhéo nhéo chóp mũi nàng, cười nói:
“Nào có chuyện đó, Miên nhi chỉ là đơn thuần như nước trong, không hiểu lòng người hiểm ác. Nhưng mà, có vi phu ở đây, dù nàng đơn thuần cả đời thì đã sao, vi phu sẽ bảo vệ cho nàng. Miên nhi chỉ cần tin tưởng vi phu, mọi chuyện khác, đã có vi phu lo liệu chu toàn.”
Nàng nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên má chàng một cái, nói:
“Miên nhi sẽ mãi mãi tin tưởng chàng.”
Lúc này, ngọn đèn leo lét soi chiếu bóng hai người kề cận nhau, triền miên quấn quýt, chiếc bóng thành đôi.
............
Thời gian lại vùn vụt trôi. Đến tháng thứ bảy hoài thai, Vương Dao Dao đang nhàn nhã nằm phơi nắng trong hậu viện, bất thình lình trông thấy một gã gia đinh lấm lét chạy về phía mình.
Nàng nhìn kỹ lại, thấy rõ dung mạo của kẻ đó, lập tức kinh ngạc hỏi:
“A Phúc, sao ngươi lại ở đây?”
A Phúc sụp quỳ xuống trước mặt nàng, mếu máo nói:
“Quận chúa... Quận chúa... Xin người hãy nghĩ cách cứu Thế tử gia...”
Nàng bật ngồi dậy, vội hỏi:
“Thế tử gia làm sao?”
A Phúc đỏ hoe mắt, đáp:
“Thế tử gia bị người ta vu oan... vu oan cho tội sát hại Lưu nguyên soái... Sau đó còn dàn dựng thêm tội tham ô quân lương, muốn xử trảm ngài ấy...”
A Phúc vừa nói xong, đã thấy thị vệ trong phủ ầm ầm keo tới, bắt lấy hắn.
Vương Dao Dao ngây ngẩn, đánh rơi cây quạt trong tay.
............
@Tác giả: Ở một khía cạnh nào đó, nam chính quả thực là tham quan vô đạo đức. Nhưng ở trong vũng lầy, nếu quá trắng, quá sạch sẽ, thì sẽ bị đào thải. Suy cho cùng là cả bộ máy tham quan mục ruỗng, chứ không chỉ mình anh xấu xa.