“Có những người, đã dùng hết vận may của kiếp này để gặp được nhau, thế nên chẳng còn duyên phận để có thể ở bên nhau đến bạc đầu.”
--- ------_---- -----
Hắn tên là Dương Húc Minh. Húc là ánh sáng khi mặt trời mới mọc, Minh là sáng rõ, sạch trong. Hắn cũng không phụ cái tên đó, tính cách sáng sủa tựa ánh mặt trời, làm người quang minh lỗi lạc, tuy có chút kiêu căng ngạo mạn, nhưng không rắp tâm hãm hại ai, chưa từng thẹn với lòng.
Năm đó hắn cải trang đến Tô Châu du ngoạn, gặp một cô nương thật thú vị.
Thiên hạ truyền rằng, người Tô Châu đều dịu dàng uyển chuyển, nói năng nhẹ nhàng, dáng đi khoan thai, ôn nhu như nước Thái Hồ.
Vị tiểu cô nương này lại hoàn toàn khác hẳn. Nàng trắng trắng tròn tròn, chẳng những không yểu điệu thục nữ giống một tiểu thư khuê các, tính cách lại ương ngạnh khó chiều, nào có chút gì gọi là dịu dàng ôn uyển.
Hôm ấy nàng va vào hắn, làm rơi cái túi tiền trên người. Hắn nhặt được, định bụng mang trả. Nàng trông thấy hắn cầm nó trên tay, lại bảo là hắn ăn trộm. Hắn vốn kiêu căng tự mãn, sao chịu được nỗi nhục bị người ta vu oan như vậy, bèn tức giận, một mực không chịu trả lại nàng.
Hai bên đang giằng co qua lại thì có một vị công tử đi tới, nhẹ nhàng kéo nàng ra sau lưng mình, ý tứ duy hộ rất rõ.
Ngọc thụ lâm phong, ôn kỳ như ngọc.
Đó là những gì hiện lên trong đầu hắn khi trông thấy chàng ta.
Nàng vừa nhìn thấy biểu ca, mắt sáng rực lên, gọi:
“Biểu ca!”
Chàng ta lo lắng nhìn khắp người nàng, hỏi:
“Miên nhi có bị làm sao không?”
Nàng lắc lắc đầu, rồi lại ôm cánh tay của biểu ca, ra vẻ ủy khuất cáo trạng:
“Biểu ca, hắn bắt nạt muội, còn không chịu trả lại túi tiền!”
Tiểu cô nương mới đây còn xù lông lên với hắn, ở trước mặt biểu ca của nàng lại xìu xuống, mềm mại đáng yêu như một cái bánh bao, khiến hắn đột nhiên nảy lên ý muốn đưa tay nhéo nhéo cái gò má trắng nõn kia.
Tất nhiên, ý muốn của hắn không thể thực hiện được.
Biểu ca của nàng dịu dàng xoa đầu dỗ dành nàng, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, sau đó nhìn về phía hắn, mắt nhanh chóng lướt qua ngọc bội treo trên thắt lưng của hắn, lập tức tươi cười tiến lên một bước, cúi người chắp tay, nói:
“Tiểu muội tính tình trẻ con không hiểu chuyện, vô tình đắc tội công tử, tại hạ thay nàng tạ lỗi, xin công tử lượng thứ cho.”
Tiểu cô nương kia nghe vậy, ấm ức nói:
“Biểu ca, tại sao phải xin lỗi hắn... Hắn...”
Vị biểu ca kia xoa xoa đầu nàng, dịu giọng dỗ:
“Ngoan, xin lỗi vị công tử này đi.”
Nàng rõ ràng rất không phục, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của biểu ca, liền hừ một tiếng, cúi đầu lí nhí nói:
“Xin lỗi.”
Hắn buồn bực trong lòng, nghĩ thầm, trước mặt hắn thì hung dữ như hổ, tên này vừa nói một vài câu liền ngoan như mèo, vậy chẳng phải là khinh thường hắn sao?
Hắn vốn muốn mang trả lại túi tiền cho nàng, cuối cùng lại bị cảm giác buồn bực đó quấy phá, cứ thế quay đầu bỏ đi.
“Nè, sao ngươi có thể đi như vậy... Còn túi tiền?”
Tiểu cô nương cuống quýt muốn đuổi theo hắn, lại bị biểu ca của nàng nắm tay giữ lại, nói:
“Miên nhi, không cần đuổi theo.”
“Nhưng đó là tiền biểu ca dùng để mua văn phòng tứ bảo cơ mà!” Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng càng đi càng xa dần của kẻ xấu kia, tức giận nói.
Biểu ca vuốt tóc nàng, ôn tồn bảo:
“Không sao đâu, chúng ta về nhà lấy thêm ngân lượng là được. Người đó thân phận không thầm thường, sau này gặp hắn, muội nhớ tránh xa một chút, đừng gây chuyện với hắn, biết chưa?”
Tiểu cô nương trước giờ luôn nghe theo biểu ca, cũng không hỏi vì sao, liền ngoan ngoãn gật gật đầu.
Biểu ca khẽ lại xoa đầu nàng, nói:
“Ngoan. Tạm thời ấm ức cho Miên nhi.”
Chàng dừng một chút, đoạn chậm rãi nói:
“Rồi sẽ có một ngày, biểu ca khiến người trong thiên hạ gặp muội đều phải cúi đầu.”
Một câu này, chàng nói ra thật nhẹ, nhưng trong mắt lại chứa đựng gió cuốn mây vần.
Người khác nghe thấy chỉ nghĩ chàng là người si nói mộng, tiểu cô nương lại không hề mảy may nghi ngờ, cười thật tươi, nói:
“Ưm, đến lúc đó phải bắt hắn đứng trước mặt muội xin lỗi một trăm lần, không, một ngàn lần!”
Biểu ca bật cười, điểm nhẹ lên trán nàng, đáp:
“Tất cả đều nghe muội.”
Mà lúc này, Dương Húc Minh tuy đã đi được một quãng đường, nhưng hắn vốn có võ công cao, thính lực cũng rất tốt, thế nên hai biểu huynh muội kia nói nói cười cười những gì, hắn đều nghe được rõ ràng.
Hắn nhếch môi cười khinh thường, nghĩ thầm:
“Quả thật là hoang tưởng.”
Một tên thư sinh tay trói gà không chặt, cho dù đỗ đạt công danh thì sao chứ, nhất phẩm Thừa tướng gặp Thế tử gia như hắn cũng phải kính ba phần, khom người chào một tiếng. Dựa vào y mà vọng tưởng bắt hắn cúi đầu?
Nằm mơ ban ngày.
--- ------.--- -------
Lần thứ hai gặp nha đầu kia chính là khi hắn đang bị đám thích khách truy sát trong đêm, cuối cùng bị thương nặng, nấp trong phòng bếp một tòa phủ trạch nào đó.
Lại thật không may, đó là nhà của nàng.
Hắn đã nghĩ, lần này mình chết chắc rồi, nha đầu đó không ghi thù mang hắn ném ra ngoài thì cũng tuyệt sẽ không cứu chữa vết thương cho hắn. Huống hồ, cha nàng lại còn vì cha hắn nên mới bị giáng chức tới đây.
Không ngờ rằng, nàng đã cứu hắn, lại còn giấu hắn ở trong phòng mình để tránh phụ thân biết được.
Ba tháng dưỡng thương ở trong phòng của nàng, hóa ra lại là ba tháng vui vẻ nhất trong đời hắn. Hai người sớm chiều chung đụng, tuy rằng cãi vả khắc khẩu không ngừng, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hắn nhận ra nàng chỉ là con hổ giấy, bề ngoài thì điêu ngoa kiêu kỳ, nội tâm lại đơn giản thiện lương.
Ở một góc độ nào đó mà nói, hai người có nhiều điểm tương đồng. Đều có chút trẻ con, có chút nóng nảy bốc đồng, nhưng đều suy nghĩ đơn thuần, không có tâm cơ thâm sâu, ở bên cạnh nhau cứ như hai đứa trẻ, cãi đó rồi quên đó, giận dỗi đó rồi làm hòa ngay tắp lự.
Hắn nói hắn tên Húc Minh.
Nàng nói:
“Khi mặt trời mới mọc chỉ có gà gáy sáng, ta cứ gọi ngươi là Gà Trống đi!”
“Được, ta là Gà Trống, vậy cô là Bánh Bao.”
Từ đó, câu chuyện của Gà Trống công tử và Bánh Bao cô nương bắt đầu.
Nàng lén mang hắn ra bên ngoài đi chơi. Hắn khác hẳn biểu ca của nàng. Biểu ca luôn quy quy củ củ, tâm tư tỉ mỉ, đi cùng với biểu ca, tuyệt không được ăn những món đường phố mà chàng cho là không sạch sẽ, không tốt cho sức khỏe, cũng không thể ăn quá cay theo ý thích của nàng. Dương Húc Minh thì lại khác, hắn sẽ không quản nhiều như vậy, lại còn hùa theo nàng làm xằng làm bậy, ăn chơi quên trời đất.
Ở cạnh biểu ca như ở cạnh trưởng bối, mọi thứ đều phải quy củ. Ở cạnh A Minh, nàng được tự do tự tại làm chính mình, phóng túng cái tôi của mình.
Biểu ca không cho nàng ăn kẹo hồ lô ở ngoài đường, chàng nói:
“Nếu Miên nhi thích ăn, về nhà biểu ca sẽ làm cho muội.”
A Minh lại mua cho nàng rất nhiều xâu đường hồ lô, còn hứa:
“Sau này đến kinh thành ta sẽ đưa Bánh Bao cô nương đi ăn kẹo hồ lô, ngon hơn ở đây nhiều!”
Kỳ thực, những thức quà vặt ven đường ấy làm sao sánh được với điểm tâm mà biểu ca làm? Nhưng trong tâm trí nàng lúc đó, chúng lại rất rất rất ngon. Đó chính là cái tâm lý không có được mới là tốt nhất, bởi vì nàng không được ăn chúng, thế nên vị ngon của chúng được khuếch trương lên gấp trăm ngàn lần trong đầu nàng, trở thành mỹ thực khó kiếm trong thiên hạ.
Rất nhiều năm sau nghĩ lại, Vương Dao Dao mới phát hiện ra, nàng nhớ mãi không quên A Minh, phải chăng cũng là cùng một lí do như vậy. Nếu năm đó có thể dễ dàng ở bên nhau, liệu có còn khắc cốt ghi tâm đến thế?
--- ----_---- ----
Thời gian vui vẻ ở Tô Châu cũng đi đến kết thúc. Dương Húc Minh phải trở về kinh thành.
Lúc ly biệt, nàng dúi vào tay hắn một cái khăn tay thêu một con gà trống lớn cùng với một cái bánh bao.
Hắn bật cười sằng sặc, nói:
“Xấu chết đi được!”
Nàng tức giận, toan giật lại, bảo:
“Xấu thì trả lại đây!”
Hắn vội vàng giấu khăn tay vào ngực áo, ra vẻ miễn cưỡng nói:
“Dù sao đây cũng là tâm ý của Bánh Bao cô nương, bản thế tử sẽ cố mà nhận lấy vậy.”
Nàng hừ một tiếng, nói:
“Đừng quên lời hứa dẫn ta đi ăn kẹo hồ lô.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Hắn bước lên thuyền, đứng trên mạn thuyền vẫy vẫy tay, nói lớn.
Nàng bật cười, thầm nghĩ, hắn chỉ là một con gà trống thích ra vẻ kiêu ngạo thôi, quân tử gì chứ.
Hôm ấy ly biệt, không ai ngờ rằng, gặp lại chính là lúc ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hắn ở kinh thành, mỏi mắt chờ đợi vẫn không thấy thư nàng gửi tới. Rõ ràng đã hứa rằng sẽ gửi thư cho hắn, tại sao Bánh Bao cô nương lại nuốt lời?
Sau đó nữa, hắn nghe tin phụ thân nàng đã mất.
Hắn một đường lặn lội đến Tô Châu an ủi nàng, lại chỉ nhận được lưỡi kiếm kề lên cổ cùng với ánh mắt oán hận của nàng.
Thời điểm đó, hắn chịu oan ức thấu trời, có miệng mà không thể biện minh. Lý Quân Ngọc thì ở bên giả người tốt, không ngừng thêm dầu vào lửa, khiến nàng càng hận hắn. Khoảng cách giữa cả hai mỗi lúc một xa hơn, xa tựa chân trời góc biển.
Hắn bỗng có linh cảm, kiếp này, có lẽ hắn và nàng thật sự tận duyên rồi.
Có những người, đã dùng hết vận may cả đời để gặp được nhau, thế nên, chẳng còn duyên phận để có thể ở bên nhau đến bạc đầu.
--- ------_---- --------
Dương Húc Minh vẫn luôn chán ghét Lý Quân Ngọc.
Không vì gì cả, chỉ đơn giản là bởi “biểu ca” là từ xuất hiện với tần số cao nhất trong mọi lần nói chuyện với Vương Dao Dao. Nàng ngậm miệng mở miệng đều là “biểu ca”, “biểu ca”, người không biết còn nghĩ đó mới là tình lang trong mộng của nàng.
Nàng ăn điểm tâm bên ngoài, việc đầu tiên chính là bình phẩm:
“Món này không ngon bằng biểu ca ta làm.”
“A, món này gần bằng biểu ca làm rồi, còn kém một chút nữa thôi!” Đây là cách nàng khen ngợi đó!
Quan trọng là, gặp một nam nhân tuấn tú, câu mà nàng thốt ra lại là:
“Không bằng biểu ca của ta, có gì đặc sắc đâu!”
Dương Húc Minh cảm thấy nàng nhất định bị mù rồi, hắn đường đường là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, nếu có so sánh, tất nhiên phải so sánh với hắn, tại sao nàng lại luôn nghĩ đến biểu ca đó đầu tiên? Rõ ràng trong lòng nàng biểu ca kia mới là chuẩn mực lý tưởng nhất! Nàng vô cùng sùng bái biểu ca, quyết không cho hắn nói một câu không tốt về y. Đôi lúc hắn nghĩ, nếu hắn dám mắng biểu ca của nàng, nàng hoàn toàn có thể tuyệt giao với mình.
Vì vậy, hắn đố kỵ.
Bản thân hắn cũng hiểu mình có chút vô lý. Nhưng hắn luôn không tự chủ được mà đố kị với Lý Quân Ngọc. Lý Trác Ngọc cũng là biểu ca của nàng, nhưng hắn chỉ chán ghét một mình Lý Quân Ngọc. Hắn luôn luôn cảm thấy người này giả dối, nham hiểm, ngụy quân tử. Hắn ghen tị với y, vì khoảng ký ức mười năm thanh mai trúc mã ấy, là khoảng không gian riêng thuộc về y và nàng mà hắn không bao giờ có thể chen vào được.
Hoặc giả, đó là do hắn mơ hồ cảm thấy, Lý Quân Ngọc là một kẻ nguy hiểm. Nguy hiểm, không phải chỉ vì y giỏi đến đâu, mà là vì, hắn linh cảm rằng, người mà nàng yêu thật sự, kỳ thực chính là y.
Tuy rằng nàng luôn luôn khẳng định bản thân đối với biểu ca chỉ có tình huynh muội, hắn cũng tin tưởng sự thành thật trong mắt nàng. Nhưng mà, lại không thể thuyết phục mình đánh tan đi cái suy nghĩ kỳ quặc kia.
Hắn từng hỏi:
“Rốt cuộc trong lòng nàng, ai quan trọng hơn? Ta, hay là biểu ca của nàng kia?”
Những lúc như thế, nàng luôn rất bối rối, không hiểu vì sao nhất định phải phân định rạch ròi ai quan trọng hơn ai. Thân tình và ái tình hình như là hai khái niệm không mâu thuẫn nhau mà, đúng không?
Nàng nghĩ là hắn có thành kiến với biểu ca, bèn nói:
“Sao huynh cứ luôn muốn so đo với biểu ca vậy chứ? Biểu ca tính tình tốt, làm người cũng khoan dung rộng lượng, có chỗ nào đắc tội với huynh sao?”
Hắn nghe vậy, càng thêm giận, bảo:
“Đúng đó, biểu ca của nàng tốt như thế, nàng đi tìm hắn mà bảo muốn ăn kẹo hồ lô!”
Cứ như vậy, hắn và nàng nhiều lần tranh cãi, lý do đa phần đều xoay quanh vị biểu ca này.
Hôm đó gặp nhau trước Phượng Hoàng lâu, là hắn cố ý đả kích Lý Quân Ngọc.
Hắn muốn y hiểu rằng, y chỉ là một Giải Nguyên nho nhỏ, không có tư cách so với hắn.
Nhưng hắn không ngờ, phong thủy thay phiên chuyển dời, thế gian vô thường.
Nhiều năm sau đó, khi Lý Quân Ngọc đã là đương triều Thừa tướng, Dương Húc Minh bị khám xét nhà, phát hiện trong mật thất có một trăm vạn lượng, mà vừa vặn quân lương cũng bị tham ô một trăm vạn lượng.
Hắn bị đẩy vào thiên lao chờ xét xử.
Trong mịt mùng bóng tối của phòng giam hôi hám bẩn thỉu, cửa thiên lao chợt mở, một ánh sáng lóa mắt ập vào khiến hắn không thích ứng kịp, phải lấy tay che bớt đi.
Đúng lúc ấy, hắn nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Đã lâu không gặp, Thế tử gia vẫn khỏe chứ?”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Lý Quân Ngọc đứng đó, vầng sáng chói lòa bên ngoài chiếu vào, soi rõ nụ cười mỉm thong dong bên môi y, toàn thân y như khoác lên luồng hào quang sáng rực, y từ trên cao nhìn xuống hắn trong bóng tối, phảng phất Bồ Tát phổ độ chúng sinh lầm than.
Nhưng, hắn hiểu rõ, y hoàn toàn không phải Bồ Tát.
Y là Tu La khoác áo Bồ Tát giả từ bi.
Đột nhiên, Dương Húc Minh chợt nhớ tới, mười năm trước, y chỉ là một Giải Nguyên nho nhỏ phải cúi đầu chào hắn, gọi một tiếng Thế tử gia.
Mười năm sau, đến lượt hắn phải ngẩng đầu nhìn lên, gọi y một tiếng Tướng gia.
Bãi bể nương dâu, chẳng qua chỉ một chớp mắt.
Chợt nghĩ đến lời hứa năm xưa của y với Vương Dao Dao mà hắn từng cho là nằm mộng ban ngày. Hóa ra, cuộc đời vốn chỉ là giấc mộng.
--- -----_---- -----
@Tác giả lảm nhảm: Quyết tâm không hắc nam phụ, thật ra vẫn cảm thấy anh ấy đáng thương.:“( Hình như trong đây biểu ca mới là phản diện.:v