Edit:Ninh Hinh
“Trần Chiêu!!” Trần Chiêu canh Kinh Nguyện không chú ý liền cầm lấy hộp bút của cô, trong đó còn có bức thư thổ lộ mà cô đang cố giấu...... Cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cái tên gia hỏa này thấy được!
“Bắt được tôi liền cho cậu.” Trần Chiêu ỷ vào bản thân cao hơn Kinh Nguyện,anh cầm hộp bút cao đến mức Kinh Nguyện nhất định không thể với tới.
Náo loạn hai ba phút, Kinh Nguyện bắt đầu từ bỏ, chấp nhận việc hộp bút bị anh cứ vậy mà lấy đi.
Trần Chiêu thấy cô không nhúc nhích,anh cũng không đùa nữa.
“Được rồi được rồi, không đùa với cậu nữa, đây, trả lại cậu.” Trần Chiêu trả lại hộp bút chì cho cô.
Kinh Nguyện nhìn thấy hộp bút chì đã trở lại tay cô, rốt cuộc cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Được rồi, nể tình cậu thành thật, bổn tiểu thư quyết định tha thứ đấy.”
Trần Chiêu cũng cười: “Cảm ơn đại tiểu thư đã chịu tha thứ cho tiểu nhân ~”
Hai người bọn họ cứ nháo như vậy, một cái nghỉ trưa liền đi qua.
Họ cùng nhau đi dạo gần sân thể dục của trường, đó là thói quen của họ sau khi họ ở cùng nhau.
“Này, Trần Chiêu, để tớ nói cho cậu biết một chuyện” Kinh Nguyện kéo một chiếc lá xanh xuống, chiếc lá xanh tươi nảy mầm vào đầu mùa xuân, trông thật rực rỡ, cũng đại diện cho những người trẻ thuộc thế hệ của họ, những người tương lai sẽ vì đất nước mà cống hiến hết thanh xuân.
Cũng giống như một người như Trần Chiêu trong tương lai.
Cô nhẹ nhàng thổi đi nó: “Tớ đã có người trong lòng rồi đấy.”
Trần Chiêu dừng lại nhìn cô.
Sau đó cô thấy anh cẩn thận hỏi: “Là ai?”
Cô đạp mấy viên đá bên đường, ngẩng đầu nhìn trời trả lời: “Anh ấy đặc biệt đặc biệt tốt.”
“Mà tớ cũng không biết vì sao lại thích anh ấy nữa.”
Suy nghĩ cô bất tri bất giác đi về phương xa, ánh mắt cùng ngữ khí đều trở nên ôn nhu.
“Kể từ khi thích anh ấy, tớ đều trở nên trông khá ngốc nghếch. Sẽ cố ý làm những chuyện hấp dẫn ánh mắt anh ấy, sẽ ở trước mặt anh ấy giả vờ trông đáng thương, sau đó tan học tớ còn trộm nhìn anh ấy.”
“Có một lần tớ lén nhìn anh ấy bị bắt gặp, anh ấy còn trêu tớ nữa.”
Trần Chiêu có thể đã sững sờ, hoàn toàn không nhận ra người Kinh Nguyện đang nói là chính anh.
“Cậu thật sự rất thích anh ấy à?” Trần Chiêu nói.
“Đương nhiên rồi.” Khi cô nói,trong mắt cô dường như có cả một biển sao.
Kinh Nguyện xoay người, chỉ vào tay Trần Chiêu, ý bảo anh xoè ra.
Trần Chiêu không rõ nguyên do, nhưng cũng làm theo ý cô.
Sau đó cô nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay anh rồi bỏ chạy.
Trần Chiêu nắm chặt tờ giấy trong tay, anh nhăn mày khó hiểu nhìn người đang đi đi xa bỗng nhiên quay lại.
Kinh Nguyện chạy trở về, cô nhìn anh chớp mắt mấy cái rồi thè lưỡi tinh nghịch: “Về nhà mới được xem nha, ngày mai, sau khi nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, ngày mai gặp lại!”
Đương nhiên, Trần Chiêu sẽ không đợi khi về nhà mới mở nó ra, ngay khi cô gái nhỏ vừa rời đi, anh đã mở nó ra.
“Trần Chiêu, em thích anh, làm bạn trai em nhé!”
Nét chữ của cô gái nhỏ gọn gàng, xinh đẹp nhưng lại không quên nét xanh tươi đặc trưng của tuổi mới lớn.
Chỉ vài lời này thôi đã chứa đựng tất cả sự ngưỡng mộ và yêu mến của cô ấy.
Không chút suy nghĩ, Trần Chiêu đã quyết định Kinh Nguyện sẽ là người mà anh nguyện ý ở bên suốt đời.
Cả anh và Kinh Nguyện đều không phải là những người qua loa, lần này Kinh Nguyện quyết định thổ lộ, khẳng định là đem cả đời này phó thác cho anh. Nếu đó là bước đầu tiên của cô con gái nhỏ, thì anh sẽ là người thực hiện chín mươi chín bước còn lại.
Cho nên, 99 bước đó, anh thật sự đã thực hiện được.
Bất quá khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài, chỉ vọn vẹn hai năm.
Họ ở bên nhau nửa năm cấp 3.
Khoảng thời gian đó vô cùng ngọt ngào, ít nhất sự ngọt ngào này là thứ mà Trần Chiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng có được.
Họ chưa từng chia tay một lần nào, gần một năm sau, cuối cùng Kinh Nguyện cũng đưa Trần Chiêu về gặp bố mẹ.
Trần Chiêu luôn đối xử chân thành với mọi người, lớn lên cũng xinh đẹp, tóm lại mẹ Kinh vừa nhìn liền thích.
Cái gì Trần Chiêu là con rể đủ tiêu chuẩn của bà, đời này chỉ nhận anh làm con rể,... Lời nào cũng nói ra được.
Khi đó Kinh Nguyện còn rất bất lực, hiện tại ngẫm lại, cái đó thật đúng là hy vọng xa vời.
Công việc trong tay của Kinh Nguyện hiện tại cũng giống như vậy, hiện tại nếu cô có thời gian rảnh là sẽ đi câu cá.
Hôm nay, cô mang đến “Khu vườn bí mật” mà cô đã luôn muốn xem nhưng không vẫn luôn không có thời gian.
Tác giả là Francis Hodgson Burnett, cuốn sách được bạn bè cô giới thiệu.
Hôm nay, khi cô mở ra và nhìn nó, nó trông khá thoải mái.
“Ngay khi Mary chào đời, cô ấy đã được chăm sóc bởi một người giúp việc Ấn Độ bởi vì cha mẹ cô ấy bận rộn với công việc.”
“Dưới sự chăm sóc của một người giúp việc Ấn Độ, vóc dáng cô trông nhỏ bé và vô cùng yếu ớt.”
“Những điều không thể đoán trước đã xảy ra, và những điều tồi tệ hơn đã xảy ra.”
“Cha mẹ của Mary chết vì bệnh tả, Mary trở thành cô nhi.”
“Sau đó, cô được gửi đến nhà bác Craven.”
“Khi bà Medlock, quản gia đi đón Mary bé bỏng, bà ấy đã nói với cô bé rằng: con sắp đến một nơi kỳ quái.”
Trang viên nằm gần đầm lầy và được xây dựng cách đây hơn 600 năm. Trong đó có gần trăm phòng, hầu hết đều trống trơn và khóa chặt. Chủ sở hữu là Craven, khi còn trẻ tuy rằng khá giàu có nhưng luôn tỏ ra phiền muộn.”
Cho đến khi Kinh Nguyện đọc: Khi vợ ông bất ngờ qua đời, ông thở dài nói:' thế sự vô thường. '
Và khi Kinh Nguyện đọc đến Mary cùng bạn của cô ấy đi khám phá bí mật khu rừng, thì có người gọi tên cô: “Kinh Nguyện, đi họp thôi!”
Không còn cách nào khác, cô phải đặt sách xuống và đi vào phòng họp.
Còn sau đó Mary có khám phá được bí mật khu rừng đó không, Kinh Nguyện không biết.
Bất quá, khám phá bí mật hoa viên loại chuyện này, đại khái cũng chỉ có trong cổ tích.
Còn bí mật của cô, có lẽ mãi mãi sẽ được giấu kín và không ai đến khám phá nó?
Dù nói là như thế, cuộc sống mà, ít nhất cũng phải có một hy vọng, vạn nhất một ngày nào đó, nó thật sự thành thực hiện thì sao?