Edit:Ninh Hinh
" Ơ, tiểu Nguyện, đi mua đồ sao?" Dì Lý cách vách xách giỏ rau, nhìn bộ dáng Kinh Nguyện hoang mang lo sợ, có chút lo lắng.
Dì Lý là một người có trái tim ấm áp và luôn đối xử tốt với tất cả mọi người.
Kinh Nguyện ngẩng đầu, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Vâng, mẹ cháu bảo."
Dì Lý bước tới kiểm tra nhiệt độ cho cô, cảm thấy cô không có vấn đề gì lúc này mới yên tâm: "Vậy thì con đi đi. Thôi, dì đi trước đây."
Cô gật gật đầu, sau đó sải bước đi về phía trước.
Vào sáng hôm nay, cô nhận được tin nhắn từ Đội chống ma túy của Cục Công an Giang Thành, nói rằng họ cần cô đến Cục Công an để ký một cái gì đó.
Bởi vì trên cột người nhà Trần Chiêu, anh chỉ điền mỗi tên cô một người.
Bây giờ cô phải đến đồn cảnh sát, và cô không muốn nói với ai về điều này cả.
Nếu cô nhận được tin tức về cái chết của Trần Chiêu... nếu đó là một tin buồn... thì cô có thể làm gì?
Kinh Nguyện liên tục nghĩ ngợi lung tung và cuối cùng nhận được câu trả lời: Cô ấy không thể làm được bất kì điều gì cả.
Không lâu sau, chiếc xe buýt số 1311 dừng trước Cục Công an Giang Thành.
Kinh Nguyện nói vài câu, sau đó đi vào bên trong.
Người tiếp cô là một cảnh sát mới vừa tiền nhiệm không lâu, nghiệp vụ cũng không quá thuần thục. Nhưng cũng may là đối xử với người khác cũng không hàm hồ, ít nhất Kinh Nguyện không cảm thấy khó chịu.
"Xin chào, tôi tên là Đoan Chính." Người cũng như tên, tên đoan chính, người cũng đoan chính. Kinh Nguyện nghĩ tới đây thì mỉm cười.
Đoan Chính không rõ nguyên do, tiếp tục nói: "Cô Nguyện, chúng tôi cần cô kí vào khoản bảo hiểm này."
Kinh Nguyện không muốn ngắt lời anh, nhưng từ "bảo hiểm" thật sự không giống lời cảnh sát nên nói ra, cô khó hiểu hỏi: "Bảo hiểm sao?"
Đoan Chính cũng nhìn cô, lúc này anh mới nhận ra lời mình nói có chút không đúng: "Ý của tôi là, tôi sợ cô nghe không hiểu nên mới nói như vậy."
"Vâng." Cô đáp.
Sau đó, Đoan Chính mang một thứ tương tự như hợp đồng đưa qua cho cô.
Kinh Nguyện cầm lấy thứ anh giao cho, mở ra, đại khái nhìn lướt qua.
Nội dung có lẽ là trợ cấp trước và sau khi chết.
"Trần Chiêu anh ấy......"
"Anh ấy không có." Đoan Chính giành trả lời trước: "Đây là sự đảm bảo của nhà nước đối với mọi cảnh sát ở tuyến đầu tham gia phòng chống ma túy."
"Bởi vì thân phận của cảnh sát Trần bây giờ khá đặc thù, cho nên cục trưởng đã phê duyệt cho anh ấy thêm một phần trợ cấp. Và hiện tại anh ấy không có ở đây, không nào thể ký tên, cho nên chúng tôi buộc phải tìm đến người nhà của anh ấy, cũng chính là cô Nguyện, tới đây xử lý một chút."
"Tôi......"
Thành thật mà nói, Kinh Nguyện không muốn thay Trần Chiêu làm quyết định. Chưa kể hiện tại cô và anh không có bất kì ràng buộc nào trên pháp luật, cứ cho nó chỉ là một tờ thoả thuận, căn bản không tính là cái gì. Và người được lợi lớn nhất trong này hiển nhiên là cô ấy.
Ngay cả khi cô sẵn sàng giao tiền cho mẹ Trần, mẹ Trần phỏng chừng cũng không muốn nhận.
Kinh Nguyện lấy hết can đảm, cô nói: "Tôi nghĩ anh hẳn là biết, tôi và anh ấy không có bất kì quan hệ gì trên pháp luật. Nhưng người thụ hưởng hợp đồng này rõ ràng là tôi."
"Đây không phải là quyết định hoàn hảo nhất. Tôi nghĩ, mọi người nên liên hệ với gia đình anh ấy, thay anh ấy quyết định thì sẽ tốt hơn." Cô tiếp tục nói.
Đoan Chính cười cười, anh nghĩ trên đời này chỉ có cô gái này là có suy nghĩ bất đồng mà thôi.
Nếu đổi lại là người khác, đặt trước mặt một số tiền lớn như vậy, nhất định sẽ không chút do dự mà nhận lấy.
"Tất cả chúng tôi đều biết." Anh ta đánh giá Kinh Nguyện: "Nhưng, thời điểm cảnh sát Trần điền báo cáo chỉ điền có một mình cô Nguyện mà thôi, đây là chuyện mà chúng tôi cũng không thể ngờ tới. Tôi nghĩ, nếu cảnh sát Trần đã điền như thế, ắt hẳn là anh ấy đã rất tin tưởng cô cho nên mới có thể làm như vậy."
" Mọi cảnh sát ma túy đều biết rằng sẽ có một khoản trợ cấp khổng lồ đang chờ đợi anh ta và gia đình anh ta, cảnh sát Trần đã chọn cô Nguyện, có lẽ anh ấy đã hy vọng cô sẽ chấp nhận nó. Vì vậy... "Anh ta không tiếp tục, nhưng Kinh Nguyện đã hiểu.
Trần Chiêu tin cô, cho nên trong phần người nhà anh chỉ điền tên cô.
Hơn nữa, nếu anh điền mẹ Trần, chắc chắn ba của anh sẽ mang tất cả số tiền đó đổ vào cờ bạc.
Kinh Nguyện hít sâu một hơi: "Tôi có thể nhận tiền, nhưng..." Cô dừng lại
Đoan Chính khó hiểu, hỏi: "Nhưng sao?"
"Tôi có thể biết anh ấy bây giờ thế nào không?" Cô ngập ngừng hỏi.
"Cô hẳn là biết...... Đây là chuyện cơ......" Đoan Chính vừa định cự tuyệt.
Cô đã cắt ngang những lời tiếp theo của anh: "Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi đã chờ anh ấy tám năm rồi, tám năm đó, tôi chưa từng nhận được bất kì tin tức gì của anh ấy cả...... Tôi sợ tôi sắp không kiên trì nổi nữa......"
Kinh Nguyện đưa tay lên lau nước mắt đọng ở khóe mắt, cố gắng nói chuyện một cách bình thường nhất.
Đoan Chính chớp mắt một cái liền hiểu.
Cô gái đang đứng trước mặt anh ta, một người đợi một người tám năm,dù không biết người đó hiện giờ sống chết ra sao, cũng không hề có chút tin tức nào nhưng vẫn nguyện chờ đợi.
Đợi tám năm.
Không dài cũng không quá ngắn nhưng đó lại là tất cả thanh xuân của một cô gái.
Anh ta thở dài một tiếng, và vì mềm lòng, anh tiết lộ với cô một số thông tin mà người ngoài không biết: "Ngày 4 tháng trước, đại đội truyền đến tin tức, nói tất cả mọi người đều ổn. Chỉ là mấy năm gần đây ở Vân Nam xảy ra một số vấn đề, cho nên đến nay mới trả về một chút tin tức."
Đoan Chính nói xong, lén lút trộm liếc nhìn Kinh Nguyện.
Cô cực kỳ bình tĩnh và không biến thành một người cuồng loạn như anh ta đã tưởng tượng.
Kinh Nguyện trước tiên kí vào bản thoả thuận trước, sau đó ở bên cạnh viết một chuỗi con số: "Cảm ơn anh đã làm trái với quy định nói cho tôi biết điều này, tôi thật sự rất biết ơn vì điều đó." Sau đó cô chỉ vào miếng note dán bên cạnh "Đây là số điện thoại của tôi, nó cũng được đồng bộ với WeChat. Nếu lần sau có việc cần,anh có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Không cần phải gửi tin nhắn nữa, vì nó trông khá kì quái."
Cô đứng dậy cúi đầu nói cảm ơn, sau đó thì bước ra ngoài cánh cửa.
Đoan Chính nhìn bóng lưng Kinh Nguyện đi càng ngày càng xa, anh không khỏi thở dài.
Một cô gái đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất cuộc đời, như thế nào lại si tình một người như thế, còn là đợi một người tám năm, rốt cuộc là đáng giá hay không đáng giá đây?
Trên thực tế, không cần biết người ngoài nghĩ thế nào, chỉ cần Kinh Nguyện cho là xứng đáng, vậy thì nó sẽ xứng đáng.
Kinh Nguyện lại bắt xe buýt số 1311 trở về, sau khi lên xe, cô tìm được một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Cô dựa vào cửa sổ, nước mắt rơi trong vô thức.
Trần Chiêu, không biết từ khi nào thì bắt đầu?
Anh trông như thế nào, em đều đã sớm quên mất, anh nói xem em phải làm sao bây giờ đây?
Nếu anh vẫn cứ không trở về, có lẽ em sẽ tìm người khác.
Bất quá, người khác đó đều không thể nào tốt bằng anh.
Cô dồn nén cảm xúc và khi về đến nhà, đúng như dự đoán của cô, cả con phố lúc này đang đốt pháo ăn mừng.
Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, vì là ngày đoàn viên, theo phong tục địa phương, hàng xóm phải nhường nhịn nhau, ai nhiều tiền thì treo đèn, đốt pháo.
Con trai của dì Lý đã trở về và đang ở nhà cô. Khi Kinh Nguyện mới bước vào cửa, cô đã choáng váng khi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Và phải mất một lúc sau cô mới nhận ra rằng đây có thể là một buổi gặp mặt do mẹ cô sắp đặt.
Mấy năm nay,mẹ cô rất quan tâm đến vấn đề này, một năm sau khi Trần Chiêu rời đi, mẹ cô nhận ra có điều gì đó không ổn,sau đó bà bắt đầu lên kế hoạch giới thiệu cô với nhiều người đàn ông khác nhau.
Khác với sự mong mỏi của mẹ, mỗi lần cô nhìn thấy những người đàn ông đó đều cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cô nhớ người này hình như tên là Lý Dương, mấy năm trước anh ấy từng đi nghĩa vụ quân sự, nghe nói là đến tận Tân Cương tham gia nhiệm vụ đặc biệt nào đó, 4-5 năm cũng chưa từng gọi điện thoại về nhà.
Lúc đầu Kinh Nguyện cảm thấy người này quá không hiếu thuận, nhưng chờ khi Trần Chiêu rời đi không lâu, cô mới dần dần hiểu ra.
Này có lẽ cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Lý Dương gật đầu với cô, khi còn bé anh ấy từng chơi với cô gái nhỏ này, tổng cảm thấy cô khá là đáng yêu, nhưng bây giờ cũng không giống như ngày nhỏ, đa phần thân thiết thì ít nhưng khách sáo với nhau là nhiều.
Anh ấy từ lâu cũng có ý muốn theo đuổi Kinh Nguyện, nhưng sau khi nghe nói cô chờ bạn trai tám năm cũng chưa từng có ý định từ bỏ, lúc này anh ấy mới thôi bỏ ý định theo đuổi cô.
Tám năm, dù là người xuất thân từ lính đặc chủng, anh cũng không làm được.
Trước khi suy nghĩ của cô trôi đi xa, cô đã bị mẹ mình kéo lại, mẹ Kinh kéo cô đến chỗ ngồi bên cạnh Lý Dương ân cần nói: "Đây là Lý Dương, con còn nhớ thằng bé chứ? Bây giờ thằng bé đã giải ngũ khỏi bộ đội đặc chủng,đã lâu vậy rồi vẫn còn rất đẹp trai."
Kinh Nguyện dùng ánh mắt ý bảo với mẹ Kinh rằng như vậy là đủ rồi.
Nhưng mẹ Kinh không hề nhận ra, bà kéo dì Lý cùng nhau tác hợp: "Bà nhìn hai đứa đó xem, có phải rất xứng đôi không."
Dì Lý: "Đúng, đúng. Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Mà hai người trẻ tuổi này lại không hề hứng thú chút nào, chỉ chuyên tâm lo ăn cơm, còn cái chuyện kia cũng không hề có ý tứ gì.
Cuối cùng cũng vượt qua cái tết Nguyên Tiêu.
Kinh Nguyện trở về phòng, mở điện thoại lên, tìm thấy số cô đã nhắn tin trước đó với Trần Chiêu.
Vào thời điểm đó, WeChat đã trở nên phổ biến, nhưng anh lại một mực nói muốn gửi tin nhắn cho cô thay vì dùng ứng dụng mạng xã hội.
Bất quá, nếu anh thích, cô sẽ chiều theo anh.
Cô chưa bao giờ thích một ai đó nhiều như vậy, và cô cũng chưa bao giờ dành tình cảm cho một ai đó nhiều đến thế này.
Trần Chiêu, Kinh Nguyện rất thích anh, anh có cảm thấy mình rất lời không. Kinh Nguyện nghĩ.
Nhưng mà, Kinh Nguyện em cũng không phải là cái người thích làm ăn thua lỗ, chờ anh trở về, nhất định anh phải trả cho em gấp trăm ngàn lần. Có nghe được không? Kinh Nguyện lại nghĩ.
Sau đó, cô mang tất cả điều ngọt ngào đó chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Trong mơ, cô thật sự đã thấy Trần Chiêu trở về.
Anh vẫn ôm cô như mọi lần và nói rằng em vất vả rồi.
Cuối cùng cô không kìm được nước mắt, nhìn thấy người mình yêu trở lại hoàn hảo không hề bị thương tổn gì,so với mọi thứ, chuyện này còn tốt hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Cô trách anh, trách anh có phải đã quên mất rằng ở đây vẫn còn có người đợi anh rồi không?
Anh nói, anh luôn nhớ rõ, bởi vì nhớ rõ, nên anh mới an toàn trở về.
"Xin chào, tôi là Trần Chiêu - Nhĩ Đông Trần,ngày thường mọi người hay gọi tôi là A Chiêu." Hình ảnh chuyển tiếp, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.
"Tôi là Kinh Nguyện."
"Từ nay chúng ta sẽ ngồi chung bàn."
"Đi đi, Trần Chiêu." Kinh Nguyện nhặt một chiếc lá rơi trên mặt đất, nước mắt cô chảy dài trên má, cô chậm rãi nói: "Tình cảm nam nữ trước trách nhiệm Quốc gia không đáng một đồng, đất nước cần anh, em ở đây chờ anh trở về."
" Em sẽ ở đây chờ anh trở về" Cô vẫy tay.
Nhất định phải trở về.
Nhất định phải như vậy.
Giấc mơ đã đưa cô đến cảnh họ lại chia tay.
"Nguyện Nguyện! Nguyện Nguyện!"
Kinh Nguyện đột nhiên bừng tỉnh, giữa mơ và thực luôn tương phản với nhau như vậy, không ai biết cô đã khó chịu và thất vọng đến mức nào.
"Sao con ngủ lâu như vậy?" Mẹ Kinh mở rèm cửa, ánh nắng chiếu vào đâm thẳng vào mắt cô.
"Con biết mấy giờ rồi không? Đã mười hai giờ." Bà ngồi xuống bên cạnh Kinh Nguyện nói: "Tiểu Dương là một chàng trai rất tốt."
Sau lại thở dài một hơi: "Quên đi, nhiều năm như vậy,nói điều này cũng có ích gì đâu chứ" lại nói: "Mau rời giường nào, đến giờ dùng bữa rồi."
Sau khi cô dần thích ứng với ánh nắng trong phòng, mẹ Kinh đã bước ra khỏi phòng ngủ của cô.
Cô hiểu nỗi khổ tâm của mẹ Kinh nhưng có đôi khi cô cảm thấy bà quá mức cực đoan.
Bà luôn sợ thanh xuân của cô qua rồi,sau này có cầu cũng không ai muốn. Cũng sợ cuộc sống sau này cô vất vả cho nên mới sốt ruột nóng lòng gả cô đi.
Nhưng cô có tín ngưỡng của riêng mình.
Cô không thể làm cho cha mẹ hiểu được suy nghĩ của cô, vì vậy tốt nhất cô không nên nói bất cứ điều gì.
Kinh Nguyện sẵn sàng đầu hàng trước tín ngưỡng của mình, ngay cả khi cô phải đánh đổi bằng cả mạng sống của mình.
Hoặc cũng có thể qua vài năm nữa, nghĩ kỹ rồi, không thể đợi được nữa thì từ bỏ. Tìm một người có điều kiện tốt một chút, cũng nghiêm túc với cô, lúc đó cô sẽ đồng ý gả cho người đó.
Nhưng bất quá......
Haiz.
Quên đi, thật sự không muốn nghĩ đến đó.