Buổi sáng hôm sau, không trung âm u, không khí vô cùng oi bức, không lâu sau, mưa to ào ào rơi xuống, Lộc Sơn bị sương mù bao phủ, thỉnh thoảng có tia chớp loé lên chiếu sáng toàn bộ phòng học.
Khi Trình Trì đang dạy, Bạch Du liên tục gọi đến, rốt cuộc không chịu nổi, sau khi cô xin lỗi học sinh, cầm điện thoại ra ngoài hành lang.
“Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại!”
“Bạch đại tiểu thư, tớ đang đi dạy đấy! Cậu có thể ngừng lại hay không!”
“Trình Trì, lần này thật sự cấp bách!”
Bạch Du không phải người dễ kích động, không phải chuyện quan trọng thì sẽ không gọi liên tục mười mấy cuộc đến đây.
Trình Trì nhìn phòng học phía sau, lại ngó văn phòng chủ nhiệm cuối hành lang: “Vậy cậu nói ngắn gọn đi, nếu tớ bị bắt được đang dạy học mà nghe điện thoại, tớ sẽ phải cuốn gói đi đấy.”
“Sáng nay tớ đi tìm bác sĩ, anh ấy không ở phòng, tớ đành đến văn phòng chờ anh ấy…”
“Cậu nói vào trọng điểm đi.”
Một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó là tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.
Đầu bên kia điện thoại Bạch Du nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Bây giờ tớ còn ở bệnh viện, trốn trong WC gọi điện thoại cho cậu.”
“Bạch tiểu thư, cậu còn như vậy, tớ cúp thật đấy.”
“Đừng mà!” Bạch Du cuống quít gọi lại: “Tớ ngồi trong văn phòng Thẩm Hoài một lát, liếc thấy trên bàn anh ấy có tập tài liệu, tớ tập trung nhìn vào.”
“Ừ?”
“Trình Trì cậu phải chịu đựng!”
“Mẹ nó!” Trình Trì đang định cúp điện thoại, lại nghe thấy Bạch Du nói: “Là một bản hợp đồng hiến thận, ban đầu tớ không quá để ý, kết quả nhìn xuống, thấy phần chữ ký ghi hai chữ.”
Tay cầm điện thoại của Trình Trì, cứng đờ, cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
Bạch Du dừng lại một chút, nghe thấy Trình Trì im lặng, cô ấy nói: “Nếu không, tớ chờ cậu dạy xong rồi gọi lại……”
“Hứa Nhận?” Cô cắt ngang phần do dự của Bạch Du.
Là Hứa Nhận đúng không?
Đúng vậy.
Một tia chớp rạch ngang chân trời, nháy mắt, trời đất u ám.
“Trình Trì, cậu phải chịu đựng đấy, tớ đi tìm Thẩm Hoài, tớ sẽ hỏi anh ấy cho rõ ràng!”
Cô đã không thể nghe thấy tiếng của Bạch Du, phía xa có xe lửa, rầm rầm ù ù chạy qua, lỗ tai cô ù ù ù, tất cả đều là âm thanh của anh, trong mưa rền gió dữ, không ngừng vang vọng.
“Chỉ cần tính mạng anh Nhận còn, anh sẽ thương em đến chết.”
“Khi mẹ anh chết, anh cũng chưa từng khóc.”
“Anh vô cùng muốn có một mái nhà với em.”
……
Lòng Trình Trì, giống như bị mưa rào cuốn trôi, chìm trong trời thu mát mẻ và ẩm ướt vô tận, cô chống tay lên tường, run rẩy đi vào lớp, trở lại bục giảng lần nữa, cơ thể như bị đè nặng nghìn cân, nhưng dưới chân lại nhẹ tênh, tựa như giẫm lên bùn đất, vô số bàn tay dưới đầm lầy, túm cô xuống.
Cả cơ thể cô đều đau đớn, mỗi một tấc da, như bị xé rách, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Trình Trì chống lên bảng, đứng thật lâu, ngay cả học sinh ngồi cuối chơi điện thoại cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trình Trì cầm sách giáo khoa, run rẩy mở ra: “Chúng ta… Chúng ta học tiếp nhé, vừa rồi cô giảng đến đâu nhỉ?”
Dưới bục giảng, các bạn học sinh không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Thật lâu sau, một bạn học nữ cách bục giảng gần nhất, khẽ khàng an ủi: “Cô ơi, cô… Đừng khóc.”
Đừng khóc.
Cô khóc ư?
Một giọt nước mắt rơi xuống, “Tách” một tiếng, rơi xuống trang sách giáo khoa, làm nhoè mực ghi chú trên đấy.
Trình Trì run run giơ tay sờ lên mặt mình, trên mặt ướt đẫm, cô dùng mu bàn tay, dùng sức lau nước mắt trên khóe mắt.
“Ừ… Cô xin lỗi.” Cô hoảng loạn nói xin lỗi, há miệng hít thở, đề nén nỗi chua xót trào lên trong lồng ngực, che miệng lại nghẹn ngào nói: “Cô không thể… Tiết này các con tự học nhé.”
Cô dứt lời, lảo đảo chạy ra khỏi phòng học, trốn một mình trong văn phòng, ngoài cửa sổ chớp loé lên từng tia từng tia, chiếu sáng văn phòng, sấm rền ầm ầm ầm bên tai, Trình Trì dựa lưng vào tường, cả người mềm nhũn ngồi xuống, run bần bật.
Đúng lúc này, Bạch Du gọi đến, Trình Trì nhấc máy, cố gắng bình tĩnh lại, để giọng mình không run rẩy.
“Bạch Du.”
“Thẩm Hoài đang ở trong phòng phẫu thuật, có lẽ chưa xong ngay được, tớ vừa mới lại vào văn phòng anh ấy xem, người được hiến trong bản hợp đồng hiến thận kia, cậu đoán là ai?”
“Tớ đoán là ai à… Tớ đoán…” Cô máy móc lặp lại lời cô ấy nói, trong đầu trống rỗng.
Bạch Du nói to: “Là Lâm Giản, học sinh giỏi bên cạnh lớp chúng mình đấy, không ngờ lại là cậu ấy!”
“À! Lâm Giản.”
“Trình Trì, cậu có ổn không?”
“Tớ có ổn không?”
“Trình Trì, tớ lo cho cậu lắm, bây giờ cậu đang ở trường hả? Tớ đến tìm cậu.”
“Không cần, Bạch Du, không cần.” Trình Trì dùng sức lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh: “Tớ không sao.”
“Thật không?”
“Thật, chuyện này, cậu đừng đi hỏi bác sĩ.”
“Tớ nghe cậu.” Bạch Du thẳng thắn đồng ý: “Nhưng cậu đừng quá lo lắng, Hứa Nhận anh ấy… Trông có vẻ không có vấn đề gì.”
Cúp điện thoại, Trình Trì đứng lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó khóa cửa văn phòng lại, tay run rẩy lấy hộp thuốc, rút một điếu thuốc từ bên trong ra, lại lấy bật lửa, ngọn lửa bùng lên, châm thuốc lá, cô hít sâu một ngụm, bình phục lại tâm trạng, sau đó ném bật lửa lên bàn, đi đến bên cửa sổ, một tia chớp rạch ngang phía chân trời, chiếu sáng gò má cô, gió thổi qua, cô nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Rất nhanh, hút xong một điếu thuốc, Trình Trì lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Khi Dương Tĩnh nhận được điện thoại của Trình Trì, vừa mới từ phòng họp đi ra, anh ấy đưa túi tài liệu cho trợ lý, trực tiếp đi vào văn phòng của mình.
“Trình đại tiểu thư, cậu với Hứa Nhận đã giải hòa rồi, khi nào mới tớ đến uống rượu mừng hả?” Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng, có vẻ tâm trạng đang tốt.
“Dương Tĩnh, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu phải thành thật trả lời tớ.”
“Nghiêm túc thế, nói tớ nghe xem nào.” Dương Tĩnh gác chân lên bàn làm việc.
“Công ty của Hứa Nhận, có liên quan đến Lâm gia hay không?”
“Lâm gia, Lâm gia nào?”
“Lâm Giản, bạn học bên cạnh lớp chúng ta, học sinh giỏi đó.”
“À! À!” Dương Tĩnh vỗ đầu, nghĩ ra: “Cậu nói tên ma ốm kia á!”
“Đúng vậy, là cậu ấy, tớ nhớ trước đây cậu từng nhắc, khi Hứa Nhận bắt đầu gây dựng sự nghiệp, có người từng giúp anh ấy.” Trình Trì vội vàng hỏi: “Người kia là ai? Là Lâm Giản à?”
“Chuyện này tớ thật sự không rõ lắm, Hứa Nhận không nói những việc này với tớ, nhưng tớ có thể tra, công ty tớ hợp tác với công ty anh ấy, tra không khó.”
“Làm phiền cậu quá.”
“Nói gì đấy, cúp trước nhé, tớ đi hỏi giúp cậu một chút, có kết quả tớ sẽ gọi cho cậu.”
“Cảm ơn.”
———-
Buổi tối, Hứa Nhận lái xe đến đón Trình Trì, mở cửa xe ra, anh mở một cái ô đen, chậm rãi đi về phía tòa nhà dạy học, Trình Trì vội vàng ra đón, dùng ống tay áo lau nước mưa trên mặt anh: “Mưa lớn như vậy, sao anh không về thẳng biệt thự, em đã nói không phải đến đón em rồi mà.”
“Ngày mưa không dễ bắt xe, huống chi.” Hứa Nhận cười khẽ một tiếng: “Em là bùa hộ mệnh của anh mà.”
“Bố em cũng sẽ không ăn anh.” Trình Trì buồn rầu nói một tiếng, lúc này Hứa Nhận đột nhiên duỗi tay, sờ mặt cô, bụng ngón tay thô ráp, vuốt ve khóe mắt cô, hơi nhíu mày: “Em đã khóc à?”
Trình Trì đã dùng nước lạnh rửa mặt nhiều lần trong phòng vệ sinh, không ngờ vẫn bị nhìn ra.
Cô bịa lí do: “Lúc giảng bài, có mấy học sinh nghịch ngợm, làm em tức phát khóc.”
Hứa Nhận lấy lòng bàn tay xoa xoa khóe mắt cô, nhướng mày cười nói: “Em là cô giáo, thế mà lại để học sinh chọc tức đến phát khóc hả.”
Trình Trì chu miệng, làm vẻ mặt tủi thân, sau đó vùi đầu vào ngực Hứa Nhận.
Hứa Nhận vỗ về lưng cô: “Mấy đứa nhóc kia còn ở đây không, anh giúp em dạy dỗ.”
“Được rồi.” Trình Trì cười cười: “Đi thôi, về nhà, muộn quá bố lại nói đấy.”
Hứa Nhận mở cái ô đen ra, che chắn cho Trình Trì đi vào trong mưa to, lên xe, lần này Trình Trì không ngồi ghế phó lái, mà ngồi phía sau.
Xe vừa mới đi không lâu, Dương Tĩnh gọi đến, Trình Trì liếc Hứa Nhận đang lái xe ở phía trước một cái, đầu ngón tay ngập ngừng một chút, cuối cùng nhận điện thoại.
“Dương Tĩnh.”
“Trình Trì, tớ tra được rồi, công ty Hứa Nhận, không liên quan gì đến Lâm Giản, nhưng cổ đông lớn nhất công ty, họ Dương, tên là Dương Trừng Nguyệt, thế thì lợi hại, bà ta là người thừa kế tập đoàn tài phiệt Dương thị lớn nhất Lộc Châu, hơn nữa còn là mẹ Lâm Giản.”
Trái tim Trình Trì, như bị ném từ trên cao xuống vực sâu không đáy.
Lời nói tiếp theo của Dương Tĩnh, cô đã không thể nghe rõ, cô nhìn gương chiếu hậu, nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của anh, bình tĩnh, trong như ngọc bích.
Quả nhiên.
Quả nhiên là như vậy.
Anh dùng thân thể của mình, đổi lấy danh và lợi mà cả đời anh theo đuổi.
Đúng là tiền đồ rộng lớn!
Trình Trì chậm rãi nhắm hai mắt lại, kìm nén xao động trong lòng, nuốt xuống nỗi chua xót trong cổ họng.
Hứa Nhận nhìn cô qua gương chiếu hậu, lẩm bẩm hỏi: “Em sao vậy?”
“Không sao ạ.” Trình Trì bình thản mở bừng mắt, liếc anh: “Lúc trước em có nhờ Dương Tĩnh kiểm tra giúp em một số thứ, vừa rồi có kết quả.”
Hứa Nhận gật đầu, cô không muốn nói, anh cũng không hỏi.
———-
“Anh đang mặc bộ Armani mà bố em tặng cho anh hả?” Lúc xuống xe, Trình Trì hỏi anh.
“Em nhìn ra được à?”
Trình Trì đi tới, sửa sang lại cổ áo cho anh, ánh mắt nhìn vào vạt áo anh, lẩm bẩm, không khỏi đau lòng nói: “Gầy quá.”
6 năm trước, khi còn học đại học, là lúc cơ thể anh khỏe mạnh nhất, mặc gì, cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy cơ bắp, cao ráo thẳng tắp.
“Anh không có thời gian, ít tập luyện.”
Hứa Nhận lấy quà sau cốp xe, nắm tay cô, cùng cô vào nhà.
“Anh còn mang quà đến nữa hả?” Trình Trì nhìn túi quà trên tay anh.
Từ xưa đến nay Hứa Nhận luôn là người cư xử rất lễ độ.
“Gặp mặt bố vợ, làm sao dám đi tay không.”
Trình Trì tò mò hỏi: “Anh mua gì thế?”
“Đông trùng hạ thảo bạn anh mang về từ phía Tây Tứ Xuyên.”
“Thân thể bố em rất tốt.” Trình Trì nói: “Anh giữ lại cho mình……”
Cô còn chưa dứt lời, chợt dừng lại, đúng lúc này, Trình Chính Niên từ trên tầng đi xuống, đứng trên cao nhìn Hứa Nhận một cái, mặt không biểu cảm: “Tới rồi à?”
“Cháu chào chú Trình.” Hứa Nhận đưa túi quà cho dì Đào, cúi người chào Trình Chính Niên.
Trình Chính Niên đi xuống, ngồi trên sô pha, phân phó dì Đào: “Sâm Mỹ mà lần trước tôi mang về, bà pha một cốc cho Hứa Nhận, mang ra đây.”
“Vâng, lão gia.” Dì Đào cất túi quà đi, ra tủ lấy sâm Mỹ pha nước.
Trình Chính Niên quay đầu lại nhìn hai người, nói: “Đứng ở cửa làm gì, lại đây ngồi.”
Trình Trì đẩy Hứa Nhận một cái, hai người ngồi xuống sô pha, đối mặt với Trình Chính Niên.
Trình Chính Niên gõ tẩu thuốc lên gạt tàn, bâng quơ hỏi: “Gần đây công ty cháu thế nào?”
“Tất cả vẫn tốt ạ, cảm ơn chú đã quan tâm.”
“Bố, con nghe nói công ty nhà mình muốn thiết kế đồng phục mùa đông cho nhân viên? Thế thì tốt quá, có thể hợp tác với công ty Hứa Nhận!” Trình Trì gấp gáp nói.
Trình Chính Niên nhìn cô một cái, hừ lạnh: “Con lo liệu cho thằng bé chu đáo đấy, ngay cả chuyện công ty muốn làm đồng phục cho nhân viên cũng biết?”
Trình Trì cười hì hì: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà bố.”
Tập đoàn nhà họ Trình có hơn một nghìn nhân viên, việc này coi như là một cuộc làm ăn lớn.
“Nếu chú Trình có ý định này, cháu có thể cho chú mức giá ưu đãi.” Hứa Nhận vội vàng nói với ông: “Cháu có thể bảo đảm.”
“Như thế không được!” Trình Trì vội vàng nói: “Bố, công ty Hứa Nhận vừa mới phát triển, chúng ta không nên chèn ép!”
Trình Chính Niên cười một tiếng, nhìn Trình Trì, ra vẻ nghiêm khắc, giọng điệu lại chua lòm: “Con gái còn chưa gả ra ngoài, cánh tay đã với ra ngoài rồi.”
“Nào có.”
Trình Chính Niên nhìn về phía Hứa Nhận: “Việc này có thể hợp tác, chú làm cho cháu một bản hợp đồng, chọn ngày mang đến cho cháu, nếu A Trì đã mở miệng, chắc chắn sẽ không có hại với cháu, nhưng chất lượng, cháu phải đảm bảo tốt cho chú.”
“Điều đấy là tất nhiên ạ, cháu cảm ơn chú Trình.”
“Còn có bộ vest này của cháu…” Trình Chính Niên nhận ra, đây là bộ âu phục anh tặng cho anh vào 6 năm trước, nhất thời giật mình, vô cùng bùi ngùi.
“Kiểu dáng bộ vest này… Đã cũ rồi.” Giọng ông run run: “Cháu còn mặc hả?”
“Còn mặc ạ.”
“Chờ khi nào rảnh, chú gọi người lại làm cho cháu một bộ theo yêu cầu, nhưng…” Trình Chính Niên nhìn Hứa Nhận: “Cháu gầy đi rồi, chỉ sợ số đo trước đây không dùng được, lát nữa để dì Đào đo lại kích thước cho cháu một lần nữa.”
“Cảm ơn chú Trình…” Hứa Nhận còn chưa dứt lời, Trình Trì lại dùng khuỷu tay chọc chọc anh, khẽ nói: “Gọi bố.”
Tim Hứa Nhận đột nhiên run lên, nhìn về phía Trình Chính Niên, ông không tỏ thái độ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
“Cảm ơn… Bố.” Hứa Nhận đỏ mặt, giọng hơi run.
Khóe miệng Trình Chính Niên cong lên nở nụ cười cay đắng, hừ một tiếng: “Tên nhóc thối.” Ông vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi lại đây.”
Hứa Nhận ngẩn người, Trình Trì đẩy anh một cái: “Anh sang ngồi đi!”
Anh đứng dậy, vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên người Trình Chính Niên, Trình Trì cũng sang theo, ngồi xuống bên còn lại cạnh Trình Chính Niên, khoác tay ông.
Cuối cùng trên mặt Trình Chính Niên mới có nụ cười thật sự, ông cầm tay Trình Trì, lại cầm tay Hứa Nhận, đặt lên nhau: “Tên nhóc thối, hời cho con quá.”
“Vâng, là con nhặt được của hời lớn.” Hứa Nhận mỉm cười nhìn Trình Trì, Trình Trì nhướng mày, mím môi cười.
Hết chương 74