Sau khi anh ra cửa, Trình Trì sửa lại tóc mái của mình, cong khóe miệng, lén nở nụ cười, bê máy tính, điều chỉnh âm lượng lên to nhất, chăm chú xem livestream.
Trận này Eric chỉ cần hai mươi phút đã kết thúc trận đấu.
Song không giống như bình thường, tắt livestream, mà lại thay đổi hình ảnh video, thay đổi góc độ của camera, nhắm thẳng vào bản thân.
“Hôm nay, kết thúc nhanh như vậy, thật ra là còn có chuyện khác.”
Khu bình luận phía dưới lập tức ầm ĩ.
【 Chồng à anh muốn ca hát khiêu vũ hả? 】
【666】
【 Đến đây đi quần em đã cởi rồi! 】
Eric nghiêm trang, nghiêm túc nói: “Thật ra hát là sở trường của tôi, nếu không, tôi hát một bài nhé?”
【 Ha ha ha ha, tới tới tới! 】
【 Chờ mong chờ mong! 】
【 Không ngờ có thể nghe được nam thần hát, sống không uổng! 】
“Tôi sẽ hát một bài, bài 《 Bảy người bạn 》đi, có khoảng thời gian một người anh em đã hát bài này giúp tôi ngủ.”
Eric hắng hắng giọng, mở miệng.
“Ai từng quan tâm đến cảm nhận của tôi
Đối với tôi dịu dàng, hôn lên vết thương của tôi
Ai từng đón nhận tôi
Vì tôi cúi đầu, chạm vào tay của tôi”
Mới mở miệng hát câu đầu tiên, đã có một đống người quỳ xuống trước màn hình.
【 Ha ha ha ha ha ha ha ba ba đừng hỏi tôi vì sao lại quỳ bàn phím 】
【 Ồn ào cái gì, chồng tôi hát tốt như vậy! 】
【 Đúng vậy đúng vậy, âm thanh của chồng đúng là âm thanh của tự nhiên, so với bản gốc còn hay hơn nghìn lần 】
【 Chồng à, sao anh không bắt được chút nhịp nào vậy! Ha ha ha ha ha, lỗ tai đã mang thai! 】
Trình Trì thật sự muốn cười đến xỉu, giọng của Eric, quả thật không thể khen ngợi, điểm chết người chính là, fans lại tâng bốc anh ấy, anh ấy không hề nhận ra, bản thân là một người ngũ âm không được đầy đủ.
“Ai lại vì thiên sứ ưu sầu
Lời ngon tiếng ngọt không có, nhưng lại có người bạn tốt này của tôi”
“Mãi đến khi cô ấy, nói cho tôi biết mình được yêu lần nữa
Tôi đã nhìn thấy tương lai của mình lần nữa”
———-
Eric hát đến say mê, phía sau có một người đàn ông hô một tiếng: “Lão đại, anh còn trì hoãn gì nữa, anh Hứa đã chuẩn bị xong rồi! Chỉ chờ mỗi anh thôi đấy!”
Lúc này Eric mới phản ứng lại, lập tức dừng lại: “Xin lỗi, các bạn, vừa rồi nhất thời nổi hứng, suýt chút nữa quên, hôm nay không phải sân khấu của tôi, người anh em tốt nhất của tôi hôm nay cầu hôn, đằng gái là fans của tôi, tôi sẽ nhường lại sân khấu cho anh ấy.”
【 Oa! Thật là lãng mạn! 】
【 Tình địch thật là hạnh phúc! 】
【 Ngược chó! 】
Đầu ngón tay Trình Trì nhanh chóng lướt trên bàn phím, gõ xuống hai chữ “Ngược chó”, chợt nghe thấy Eric gọi tên cô: “Trình Trì, em có đang xem không?”
Anh ấy vẫy vẫy tay: “Anh đoán là em đang xem, anh Hứa nói em chưa từng bỏ lỡ một buổi livestream nào của anh.”
Tay Trình Trì chợt dừng lại, run lên nhè nhẹ, cảm xúc dâng lên cổ họng.
“Eric, em… Em đang xem!”
Eric vẫy tay với cô qua màn hình, cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng: “Anh ấy còn ghen với anh, ha, anh đẹp trai như vậy, anh ấy có thể so sánh sao?”
【 Yêu chồng! 】
【 Bắn tim 】
“Eric, sao anh chiếm đất diễn nhiều như vậy!” Phía sau một người đàn ông mập mạp thò người ra: “Anh Hứa đã sốt ruột chờ bên dưới rồi!”
“Cho anh ấy chờ, gấp gáp cái gì, vợ là người có thể dễ dàng lấy được hả?”
“Được rồi được rồi, anh là đội trưởng, anh quyết định.” Người đàn ông béo ra khỏi cửa.
Eric nhìn camera, tiếp tục nói: “Trình Trì, em còn ở đó không?”
“Em… Em có ở!” Lòng Trình Trì, run rẩy, cả người mơ mơ màng màng, không biết phải làm sao.
“Có chuyện, anh muốn nói với em, anh ấy vô cùng yêu em, cái này em biết, vậy thì anh nói chuyện em không biết, anh từng sống cùng anh ấy một thời gian, mỗi ngày em tới thăm anh ấy, nhưng anh ấy không thấy em.” Eric thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Em đừng trách anh ấy, thật sự, khoảng thời gian đó anh ấy vô cùng không ổn, mỗi buổi chiều, đếm thời gian em sẽ tới, ôm một quyển sách cũ, như người bệnh tâm thần……”
Trình Trì che kín miệng, nước mắt tràn mi.
“Được rồi, anh không nói nữa.” Eric đứng lên, bê máy tính, đi xuống tầng, vừa đi vừa nói chuyện: “Hôm nay là sân khấu của anh Hứa, có lẽ anh không nên giọng khách át giọng chủ.”
【2333 chồng à, cuối cùng anh cũng nhận ra rồi 】
【 Mau để nam chính lên sân khấu đi, chờ mong chờ mong 】
【 Gấp gáp muốn nhìn thấy nam chính! 】
【 Eric anh mau ngừng nói chuyện ha ha ha 】
【 Để cho người ta cầu hôn đi mà 2333】
Eric ôm máy tính vội vàng đi xuống tầng, rất nhanh, màn hình máy tính từ trên người Eric dời đi, chuyển về phía một người đàn ông nào đó ngồi giữa ánh nến lung linh.
Người đàn ông đó mặc một bộ vest chỉnh tề, trong tay cầm một bó hoa hồng, ánh nến lung linh chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của anh, lờ mờ, ánh mắt dịu dàng.
Trình Trì đỏ mắt, che kín miệng, khó tin nhìn anh.
Anh còn hất tóc lên, vuốt gôm, để lộ vầng trán cao và đỉnh mày.
【 a a a! Nam chính thật là đẹp trai! 】
【 Đẹp trai quá đi! 】
【 Liếm màn hình! 】
Hình ảnh run lên, Eric đưa micro cho Hứa Nhận, Hứa Nhận đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn camera, mở miệng nói, nhưng lại không có âm thanh.
“Đợi đã, mic của anh còn chưa cắm dây.” Giọng Eric truyền đến, sau đó màn hình lại run lên.
【2333 Eric anh có thể nghiêm túc một chút không 】
【 ha ha ha cố ý, anh ấy tuyệt đối đang cố ý! 】
【 Đoạt đất diễn chuyên nghiệp 100 năm 】
Eric: “Dây này của anh chưa cắm vào loa!”
Hứa Nhận: “Thế thì tháo đi, cắm vào máy tính.”
Eric: “Không phải anh còn muốn hát ư?”
Hứa Nhận bất mãn: “Vừa rồi anh đã hát rồi, tôi còn hát cái rắm!”
Eric cười một tiếng: “Cũng đúng, không hát, vào thẳng vấn đề đi.”
Màn hình lại run lên, cuối cùng dây cũng được cắm vào, âm thanh bắt đầu rõ ràng.
Máy tính được đặt trên mặt đất, Hứa Nhận lại cầm micro đứng giữa màn hình, anh kéo cà vạt trước ngực, qua màn hình máy tính, đối diện với Trình Trì.
“Tiểu thiên kim.” Anh khẽ mở miệng.
“Tiểu thiên kim.” Khoé miệng anh xuất hiện ý cười, tiếp tục gọi cô: “Tiểu thiên kim.”
“Tiểu thiên kim.”
“Tiểu… Thiên kim.”
Tiếng sau, so với tiếng trước, càng dịu dàng, càng nặng tình, càng lưu luyến.
Ba chữ kia, cô đọng toàn bộ tình yêu của anh.
Trái tim Trình Trì, dần tan chảy, hóa thành một vũng bùn.
“Đã lâu không gọi em như vậy rồi.” Anh nhìn cô: “Gần 6 năm rồi nhỉ.”
“Quay về anh vẫn không gọi em như vậy, bởi vì cảm thấy em đã trưởng thành, đứng trên bục giảng, làm cô giáo Trình.” Anh cúi đầu cười cười: “Nhưng trong lòng anh Nhận, em vẫn luôn là tiểu thiên kim của anh, là người anh yêu thương, nhường nhịn.”
“Anh Nhận phạm phải sai lầm, mất đi tất cả, thời điểm tuyệt vọng nhất, thậm chí từng nghĩ tới cái chết.”
“Cuốn 《 Đồi gió hú 》em đưa cho anh, anh đọc, đọc đi đọc lại, có phải em muốn nói với anh, cho dù anh hai bàn tay trắng, em cũng sẽ không bỏ anh, đúng không?”
“Sau đó lòng anh dần bình tĩnh lại, anh không sợ hãi, thật đấy, sợ cái gì.”
“Thất bại, bắt đầu lại từ đầu là được, anh còn có em, anh không sợ gì cả.”
“Ngày em tốt nghiệp, buổi chiều anh vừa ra khỏi tù, đã tới tìm em, anh nhìn em mặc đồ cử nhân, cùng các bạn chụp ảnh khắp nơi trong trường, vô cùng xinh đẹp. Anh vẫn luôn đi theo em, ngắm nhìn em từ xa, mãi cho đến khi anh nhìn thấy bản thân trên cửa kính, mặc bộ quần áo da cũ từ rất nhiều năm trước, mặt mày xám ngắt, vô cùng chật vật, anh hoảng sợ, người kia, là anh ư? Anh Nhận mà em thích, là anh ư?”
“Anh lùi bước, không dám xuất hiện trước mặt em, anh sợ em không còn thích anh như trước, anh càng sợ em nhìn thấy anh, sẽ thất vọng.”
“Khi đó anh không có gì cả, chỉ có quyết tâm, nhưng có quyết tâm tính là gì, không phải gì cả… Anh rời đi.”
“Sau đó anh biết, em đến vùng núi làm cô giáo, lại nghe nói, bố em muốn bán xe, lúc ấy anh kiếm được chút tiền, mua chiếc xe kia, đó là thứ em thích nhất, anh không nỡ để cho người khác dùng.”
Hứa Nhận còn muốn nói nữa, kết quả trên màn hình, Eric lại xông ra, anh ấy chạy đến trước màn hình máy tính nhìn nhìn, quay đầu lại nói với Hứa Nhận: “Anh nói vào trọng điểm đi! Sắp hết pin rồi.”
【 Đừng mà!! 】
【 Có thể yên ổn một chút hay không, chồng à sao trước đó anh không sạc pin! 】
【 Lệ rơi đầy mặt, mẹ hỏi tôi vì sao xem livestream lại khóc! 】
【 Tôi thật sự bị ngược chết rồi, mau lấy sạc ra sạc đi mà! 】
【 Không còn kịp rồi, trực tiếp cầu hôn đi! 】
Trước máy tính, Trình Trì cầm khăn giấy, từng tờ từng tờ, nức nở, khóc như cún.
“Máy tính không còn pin nữa.” Hứa Nhận bất đắc dĩ nói: “Vậy anh đành……”
Anh buông mico ra, sờ soạng trong túi một lúc, sắc mặt đột nhiên tối sầm, gào một tiếng sang bên cạnh: “Từ Trầm, nhẫn của ông đây đâu!”
“Không phải tôi đã đưa nhẫn cho anh rồi sao?” Eric lại từ bên cạnh ló ra: “Tôi vừa mới thấy đã đưa cho anh rồi mà!”
“Đưa cái rắm, mau trả lại đây!”
“Thật sự không ở chỗ tôi! Này, các cậu có nhìn thấy nhẫn của Hứa Nhận đâu không?”
“Lão đại, vừa rồi anh lấy ra đeo thử, sau đó hình như ném lên bàn máy tính rồi.”
“Đệch! Sao cậu không nói sớm!”
【23333】
【 Ha ha ha ha cười chết bà 】
【Eric anh có dám nói không phải anh cố ý không! 】
【 Còn đeo thử, nhẫn cầu hôn của người ta, Eric anh là tiểu công trúa hả? 】
【 Anh ấy chính là tiểu công trúa! 2333】
———-
“Hứa Nhận!” Trình Trì đứng dưới tầng, gọi anh một tiếng.
Hứa Nhận ngẩng đầu, cô thở hổn hển, đỏ mắt nhìn anh.
Khóe miệng Hứa Nhận cong lên, bất đắc dĩ nói: “Sao em lại…”
Một từ “Khóc” kia còn chưa nói ra, Trình Trì đột nhiên chạy về phía anh, dẫm lên cánh hoa hồng dưới đất, nhảy lên trên người anh, ôm chặt lấy anh: “Em bằng lòng! Hứa Nhận! Em bằng lòng gả cho anh! Em bằng lòng! Bằng lòng một trăm lần!”
Hứa Nhận tiếp đón được cô, hôn lên trán cô, bất đắc dĩ mà cười: “Anh còn chưa cầu mà.”
“Không cần anh cầu, em vẫn gả cho anh! Em phải gả cho anh!” Trình Trì ôm chặt anh: “Em đã sớm chờ đến ngày này! Đã sớm chờ!”
Đúng lúc này, Mao Đậu từ trên tầng lao xuống: “Nhẫn! Nhẫn tới!”
Hứa Nhận nhận lấy chiếc nhẫn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Trình Trì: “Đừng khóc, đang livestream đấy!”
Trình Trì nức nở, từ trên người anh trượt xuống, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh đáng ghét chết đi được, lại làm cái này, vừa rồi Eric bỗng nhiên nhắc tên của em, làm em sợ gần chết, đúng rồi, sao anh lại biết anh ấy, sao anh…”
“Hiện tại không nói cái này, mặc dù em đã rất gấp gáp muốn gả cho anh, nhưng mà…”
Hứa Nhận đột nhiên lùi ra phía sau một bước, sau đó quỳ một gối, mở hộp nhẫn ra.
“Năm ấy trên núi Nga Mi, có một cô bé điếc tên là Trình Trì, vào lúc anh hai bàn tay trắng, cô ấy hái một ngôi sao tặng cho anh, hiện tại, anh Nhận muốn trả lại cô ấy một bầu trời sao hoàn chỉnh nhất.”
Tim Trình Trì rung lên.
Cô ngơ ngác nhìn anh, dường như đang nhớ lại ban đêm đầy sao ấy, ngày đêm đan xen, anh cõng cô, đi trên đường núi yên tĩnh.
Cô nói: “Hứa Nhận, tôi hái được một ngôi sao, cho anh này!”
Hiện tại, anh muốn trả lại cô một bầu trời sao hoàn chỉnh nhất.
“Trình Trì, em có bằng lòng lấy anh không?”
Nước mắt Trình Trì lại tràn mi lần nữa, cô lấy mu bàn tay che miệng, hạnh phúc đến bật khóc.
“Trình Trì nói… Cô ấy bằng lòng, cô ấy nói, bằng lòng chết mất!”
Cô khóc không thành tiếng.
Hứa Nhận đeo nhẫn cho cô, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, nhẫn kim cương lấp lánh, tựa như ngôi sao động lòng người.
Hết chương 78