Tâm Nhận

Chương 81: Chương 81: Cả đời yêu thương (Kết)




Mấy tháng mang thai, Hứa Nhận trực tiếp vứt chuyện công ty ra sau đầu, cả ngày ở nhà chế biến đủ loại món ăn cho Trình Trì, việc tay chân cũng do một mình anh ôm đồm, ngay cả khi Trình Trì cầm cốc uống ngụm nước, anh cũng sợ cô cầm quá nặng.

Dương Tĩnh nói: “Nào có ai chiều vợ như anh, vợ tôi mang thai, cũng không cẩn thận như vậy.”

Hứa Nhận lắc đầu, nói: “Cậu có mời bảo mẫu không?”

Dương Tĩnh nói: “Không, mời người về nhưng không hài lòng, mẹ cô ấy đến chăm sóc cho cô ấy.”

“Ừ, còn tôi phải tự tay làm lấy.”

Dương Tĩnh giật mình hiểu ra.

Trình Trì không có mẹ, Hứa Nhận muốn tự tay chăm sóc cho cô.

Hứa Nhận thương cô.

———-

Ba ngày trước ngày dự tính sinh, bên Thượng Hải có chút việc gấp, Trình Chính Niên bảo Hứa Nhận đưa Trình Trì về biệt thự, buổi tối xuống máy bay rồi đến đón cô, dù sao lúc nào trong nhà cũng có người, có thể hỗ trợ chăm sóc.

Trình Trì ôm bụng to trở về, dì Đào vội vàng ra đỡ cô.

Vào phòng, chợt nghe thấy tiếng Cello độc tấu như mưa rền gió dữ.

Cô thoáng hoảng hốt, nhìn về phía dì Đào: “Em cháu về rồi à?”

“Đúng vậy.” Dì Đào gật đầu: “Nhị tiểu thư biết cháu chuẩn bị sinh, cố ý ngồi máy bay từ nước ngoài trở về đấy.”

Đúng lúc này, tiếng đàn Cello độc tấu đột nhiên im bặt, Trình Gia từ trên ban công đi vào, nhìn Trình Trì từ trên cao, cô ta mặc một cái váy dài tối màu, trông tối tăm rợn người.

“Chị.” Trình Gia nhàn nhạt chào cô một tiếng.

“Em về từ bao giờ thế?” Trình Trì ngồi xuống sô pha.

“Mới hôm qua ạ.”

“Có bị lệch múi giờ không?”

“Em không sao đâu chị, hôm nay em ngủ cả ngày, có khi đến tối lại không ngủ được.”

Trình Gia từ trên tầng đi xuống, ngồi bên cạnh Trình Trì, duỗi tay xoa bụng cô, nở nụ cười: “Bé cưng à!”

“Đúng vậy.” Trình Trì cười vô cùng hạnh phúc.

“Thật tốt quá, là bé trai hay bé gái hả chị?”

“Hứa Nhận muốn con gái.”

“Chị bây giờ thật là hạnh phúc.” Trình Gia ôm chặt eo Trình Trì, dán mặt vào bụng cô, lẩm bẩm nói với cái bụng của cô: “Bé cưng à, chào con nhé!”

“Dì là dì nhỏ đây!”

“Sau này dì dạy con kéo đàn Cello được không?”

Trình Gia ôm chặt bụng Trình Trì, Trình Trì cảm thấy có phần không thoải mái, cô biết tính tình Trình Gia cực đoan, có lẽ biểu đạt tình cảm cũng rất cực đoan, cô không nhịn được đẩy đẩy cô ta: “Em gái, chị muốn nghỉ ngơi.”

Trình Gia vẫn ôm chặt lấy cô, Trình Trì cảm thấy hơi khó thở.

“Trình Gia.” Cô gắng sức đẩy cô ta ra.

Lúc này Trình Gia mới buông tay: “Chị, em thật sự vô cùng vui vẻ!”

Trình Trì đứng dậy nói: “Chị về phòng ngủ đây.”

“Em kéo đàn Cello có ảnh hưởng đến chị không?” Trình Gia hỏi.

Trình Trì lắc đầu, cô chỉ muốn mau chóng về phòng, Trình Gia làm cô cảm thấy không thoải mái.

Dì Đào đến đỡ cô, Trình Trì hỏi: “Bố cháu đâu rồi ạ?”

“Trình tiên sinh đang ở công ty, chắc ông ấy sắp về rồi.”

Trình Trì gật đầu, trở về phòng, đóng cửa lại.

Phút chốc, ngoài cửa truyền đến tiếng Cello.

Trình Trì khẽ nhíu mày, tuy rằng mấy năm nay quan hệ giữa cô với Trình Gia đã bình thường trở lại, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cùng với tiếng đàn Cello độc tấu của Trình Gia, Trình Trì dần dần ngủ say.

Khi Hứa Nhận xuống máy bay, đã là 10 giờ tối, anh sợ Trình Trì đã ngủ, cho nên không gọi điện thoại cho cô, mà gọi vào điện thoại bàn trong biệt thự, người nhấc máy là Trình Gia.

“À, chị em hả, chị ấy ngủ rồi!”

“Anh Hứa Nhận không phải lo lắng, chị ở nhà sẽ không sao đâu, ngày mai anh Hứa Nhận đến đón chị ấy cũng được.”

Đúng lúc Hứa Nhận chuẩn bị cúp điện thoại, Trình Gia đột nhiên bật cười: “Anh Hứa Nhận, anh còn nhớ kế hoạch ba năm của em không?”

Hứa Nhận nhớ tới, thời còn học cấp ba, cô ta có kể với anh về kế hoạch ba năm, kế hoạch là trong vòng ba năm sẽ giết chết Trình Trì.

“Thật ra, không phải kế hoạch ba năm đâu, là…” Trình Gia khàn giọng nói: “Thật ra là kế hoạch mười năm đấy!”. Ủng hộ chính chủ vào ngay || T R Ù M T R U Y Ệ N . O RG ||

Trong lòng Hứa Nhận đột nhiên trầm xuống, đầu bên kia điện thoại, Trình Gia cười khanh khách: “Em đùa anh Hứa thôi! Ngủ ngon nhé!”

Cúp điện thoại, bóng đêm trong mắt Hứa Nhận càng ngày càng sâu, dây cung trong lòng chợt đứt, anh bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng với tài xế: “Đi đến biệt thự nhà họ Trình! Mau!”

———-

Buổi tối hôm đó, biệt thự Trình gia bốc lên một ngọn lửa.

Mọi người xung quanh chạy ra vây xem, trừ tiếng còi xe cứu hỏa và còi cảnh sát, bọn họ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Cello độc tấu trong vụ cháy lớn, giống như đang tiếp sức cho ngọn lửa thiêu rụi.

Khi xe Hứa Nhận đuổi đến cổng, cả căn biệt thự đã hoàn toàn biến thành một biển lửa!

Có vài chiếc xe cứu hỏa đỗ trước cổng biệt thự, đội cứu hỏa ôm vòi nước ra ra vào vào, xung quanh chắn đầy dải phân cách.

“Trong nhà còn có người!”

“Tiểu thư còn ở bên trong!” Dì Đào nằm trên cáng khóc to: “Mau cứu tiểu thư! Tiểu thư còn ở bên trong!”

Tim Hứa Nhận chìm vào vực sâu, giống như cả thế giới của anh đều bị ngọn lửa lớn này nuốt hết, đốt thành tro bụi.

Anh lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, bất chấp tất cả, chạy đến bên cạnh xe, cởi áo vest ra, ôm vòi nước phun một lúc, đồng thời cũng dội nước lên người mình, cầm cái áo ướt đẫm, trực tiếp xông vào toà biệt thự hừng hực lửa!

“Tiên sinh anh không thể đi vào, quá nguy hiểm!” Nhân viên cứu hoả ngăn Hứa Nhận lại.

Hứa Nhận sớm đã điên rồi, căn bản không ai ngăn được anh.

“Vợ của tôi đang ở bên trong! Tôi muốn cứu cô ấy!”

Đôi mắt anh đỏ bừng, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.

Hứa Nhận lập tức xông vào đám cháy.

Nhân vien cứu hoả còn không có kịp ngăn Hứa Nhận lại, lại có một người đàn ông cũng xông vào trong ngọn lửa, hiện trường vô cùng lộn xộn.

“Em gái!” Trình Lệ Minh điên cuồng hét to, theo Hứa Nhận lao vào toà biệt thự đang cháy.

Trong nhà dày đặc khói đen, anh dùng áo che mũi lại, trực tiếp đi lên tầng.

Tiếng đàn Cello bên tai chợt trở nên dồn dập, giống như vô số linh hồn chết oan đang kêu gào, đang cười vui.

Hứa Nhận đá văng cửa phòng Trình Trì, trong phòng cũng dày đặc khói và lửa, Trình Trì mặc váy ngủ dài, chân để trần, đứng bên cửa sổ, một tay chống lên tường, một cái tay khác ôm chặt lấy bụng mình, vừa thấy Hứa Nhận đến, cô gần như sụp đổ, khóc lóc gào to: “Hứa Nhận! Sao anh lại tới đây!”

“Không phải sợ, anh Nhận cứu em ra ngoài!” Hứa Nhận đi đến, ôm ngang Trình Trì lên, đồng thời nhét cái áo ướt vào trong lòng ngực: “Em che mũi lại đi.”

Mặt Trình Trì đầy nước mắt: “Anh Nhận, em sợ.”

“Không sợ, mạng anh Nhận còn, mạng em cũng sẽ còn.”

Trình Trì cắn răng, che kín bụng mình.

Hứa Nhận ôm Trình Trì vướng phải một xà nhà cháy ở phía trước, xà nhà cháy nghiêng sang, hoàn toàn ngăn cản đường đi của anh.

Hứa Nhận bị bất ngờ, đột nhiên lùi lại ra sau mấy bước.

“Hứa Nhận, anh không nên tới.” Trình Trì cắn môi dưới, cố gắng không khóc: “Chúng ta không ra được.”

Khói đặc hun làm Hứa Nhận không mở được mắt, anh dựa vào tường, dùng sức ho khan, đồng thời hạ thấp Trình Trì, tránh cho khói đặc hun đến cô.

“Đừng sợ.” Hứa Nhận cúi đầu khẽ an ủi cô: “Không phải sợ.”

Trình Trì ôm lấy cổ anh, dán mặt vào ngực anh, cảm nhận làn da nóng bỏng của anh, nghe nhịp tim đập điên cuồng của anh.

“Em không sợ, anh ở đâu, em sẽ ở đó, cho dù chết, chúng ta cũng không xa rời!”

Hứa Nhận cắn răng, nặng nề hôn lên trán cô: “Không chết được!”

Nhưng mà đúng lúc này, Hứa Nhận nghe thấy tiếng nói hoảng loạn của Trình Lệ Minh từ phòng khách truyền đến: “Trình Trì! Em đang ở đâu!”

Hứa Nhận hô to một tiếng: “Trình Lệ Minh, ở đây!”

Trình Lệ Minh nghe thấy tiếng nói, cuống quít lên tầng.

Trong làn khói đặc, Hứa Nhận thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng anh ta.

“Trình Trì thế nào rồi?” Trình Lệ Minh hoảng loạn hỏi.

“Anh, em ở đây.” Trình Trì vừa ho khan vừa đáp lại anh ta.

Nghe thấy tiếng cô, dây thần kinh đang căng lên của Trình Lệ Minh cuối cùng cũng thả lỏng.

Hứa Nhận ôm Trình Trì, hô to với anh ta: “Trình Lệ Minh, tôi không ra được!”

Trình Lệ Minh cởi quần áo xông lên tầng, thấy có một cái xà nhà chắn giữa lối đi, anh ta không hề nghĩ ngợi, chạy tới trực tiếp dùng tay nâng cái xà ngang kia lên.

“Á!” Cánh tay anh ta bị lửa đốt bỏng rát, hét lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Trình Trì tê tâm liệt phế hét lên một tiếng: “Anh trai!”

“Hứa Nhận, đây là ông đây nợ cậu! Ông đây trả lại toàn bộ cho cậu! Sau này…” Trình Lệ Minh hét khản cả giọng: “Sau này, chúng ta không ai nợ ai!”

Cái xà cháy trước mặt Hứa Nhận thật sự được anh ta bê đi, cánh tay và quần áo của Trình Lệ Minh đều bị thiêu rụi, giống như năm đó, anh ta hủy hoại cánh tay trái của anh, anh ta nợ anh, hiện tại trả lại toàn bộ cho anh!

“Đi mau!”

Hứa Nhận ôm Trình Trì, lảo đảo đi xuống tầng, quay đầu lại, Trình Lệ Minh không đi theo.

Hứa Nhận ho khan, vội vàng hô to với anh ta: “Trình Lệ Minh, đi mau!”

“Trình Gia còn ở trên tầng, tôi đi cứu con bé! Hai người đi trước đi!” Trình Lệ Minh nói xong, lập tức sải bước lên tầng.

Hứa Nhận nhìn Trình Trì đang thở thoi thóp trong lòng ngực, cắn chặt răng, lao ra ngoài cửa.

———-

Trình Lệ Minh thất tha thất thểu chạy lên tầng ba, một chân đá văng cửa sân thượng.

Trong làn khói dày đặc, Trình Gia ngồi trên ghế, hai đầu gối mở rộng, ở giữa là đàn Cello, cô ta điên cuồng mà đắc ý, độc tấu giai điệu vô cùng cuồng loạn.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, đó là trang phục cô ta mặc trong lần đầu tiên bước lên sân khấu Vienna, tựa như bóng đêm chết chóc.

“Trình Gia! Đừng con mẹ nó kéo đàn nữa, đi với anh!” Trình Lệ Minh chạy tới, định kéo cô ta đi.

“Anh đừng tới đây!” Trình Gia gào to một tiếng, đột nhiên mở mắt, một hàng nước mắt theo khuôn mặt gầy gò của cô ta chảy xuống.

“Anh tới cứu chị hả, chị ấy ở trong phòng, anh đi cứu chị ấy đi!”

“Trình Gia, đừng ầm ĩ nữa.” Trình Lệ Minh đi lên trước vài bước: “Nghe lời, cùng anh đi xuống nào.”

Trình Gia đứng lên lùi về phía sau vài bước, ôm đàn Cello đứng trên sân thượng.

“Chỉ cần đi lên trước một bước, em có thể được giải thoát rồi!” Cô ta chảy nước mắt, tuyệt vọng nhìn Trình Lệ Minh.

“Anh trai, anh biết không, em thật sự, thật sự hâm mộ hai người!”

“Từ nhỏ đến lớn, người em hâm mộ nhất, chính là anh và chị, hai người luôn chơi cùng nhau, nhưng lại không chơi với em, bởi vì em phải luyện đàn.”

“Em mất thật nhiều thật nhiều thời gian mới luyện tốt được một khúc, mới có thể được bố khen ngợi, mà hai người, chỉ cần không làm chuyện xấu, không nghịch ngợm gây sự, bố sẽ khen hai người thật lâu; em hâm mộ các anh tự do tự tại, thích làm gì thì làm, mà em thì sao, em bị trói buộc với cái đàn Cello kồng kềnh này, không được làm gì, không được đi đâu, cái nhà này, giống như nhà tù, giống như ngôi mộ!”

Cô ta kéo cổ áo của mình, lảo đảo lùi ra sau một bước, Trình Lệ Minh nhìn mà kinh hồn bạt vía.

“Em gái, em đừng xúc động, em xuống dưới trước đã!”

“Trình Gia nhìn đàn Cello trong ngực, cắn răng: “Nó là người bạn duy nhất của em, nhưng rõ ràng, thứ em ghét nhất chính là nó!”

“Mấy năm nay ở nước ngoài, em tham gia rất nhiều buổi vũ hội, party, rất nhiều rất nhiều đàn ông ngưỡng mộ em, bọn họ nói em là Angel trong đêm, quyến rũ như vậy, xinh đẹp như vậy.” Trình Gia trào phúng cười lạnh một tiếng: “Em điên cuồng làm tình với bọn họ, so với đàn ông, thật ra em thích làm với phụ nữ hơn, các cô ấy rất săn sóc, rất chiều em, rất thương em, không giống anh với chị đâu.”

Trình Gia cười, nước mắt lại rơi.

“Trình Gia, em đừng nói nữa, đi với anh, em không thích cuộc sống hiện tại, sau này, sau này chúng ta không đi đâu nữa, chỉ ở trong nhà, anh ở bên em, được không!” Giọng Trình Lệ Minh run lên: “Đàn Cello, không thích thì bỏ đi!”

“Bỏ đi.” Trình Gia chảy nước mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, không thích, không cần thì tốt rồi!”

Đàn Cello trong tay Trình Gia bị cô ta ném xuống tầng, rơi xuống mặt đất cứng rắn, truyền đến một tiếng vang nặng nề, tựa như hoàn toàn kết thúc sinh mạng.

“Đúng, không thích thì bỏ đi, lại đây, cùng anh…”

Anh ta còn chưa dứt lời, khoé miệng Trình Gia bỗng nhiên cong lên: “Trình Gia cũng không thích mình như vậy, không thích mình từng đe dọ la chị gái và anh Hứa Nhận, không thích mình ghen ghét, không thích mình điên cuồng căm ghét thế giới này.”

“Không thích, ném xuống thì tốt rồi.” Cô ta nhìn Trình Lệ Minh, cười yếu ớt: “Anh trai, vĩnh biệt.”

“Không!!”

Trình Gia nở nụ cười hồn nhiên như một đứa trẻ, thả người nhảy xuống, nháy mắt biến mất trước mặt Trình Lệ Minh.

Trình Lệ Minh lao ra, tuyệt vọng muốn giữ chặt cô ta lại.

Trên cỏ, là cơ thể vặn vẹo của Trình Gia, cô ta ngửa mặt nằm trên mặt đất, mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn thế giới này, máu tươi dần dần từ dưới thân cô ta lan ra…

Đêm đó, lửa lớn đã thiêu cháy hoàn toàn căn biệt thự.

———-

Hứa Nhận ngồi cô đơn trên ghế ở khoa sản, tay ôm đầu, tuyệt vọng chờ đợi.

Ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai chiếu xuống, bóng đêm dần dần tan biến.

Trình Gia nhảy lầu tự tử, Trình Chính Niên nghe được tin này đã hôn mê bất tỉnh, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, mà cánh tay của Trình Lệ Minh bị bỏng nghiêm trọng, cũng chưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Bên cạnh Trình Trì, chỉ có Hứa Nhận ở cùng.

Ngẩng đầu, hàng chữ “Phòng phẫu thuật” màu đỏ, làm cay đôi mắt anh.

Không biết đợi bao lâu, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá từ bên trong đi ra, Hứa Nhận vội vàng tiếp đón: “Bác sĩ…”

Anh còn chưa dứt lời, y tá đã nói: “Người nhà sản phụ đâu rồi? Tại sao chỉ có mình anh?”

“Tôi chính là…” Hứa Nhận vội nói: “Tôi là chồng của cô ấy! Cô ấy thế nào! Có việc gì không?”

“Sản phụ rất kiên cường, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể chịu đựng được, cô ấy ổn, đứa bé không sao, nhưng vẫn chưa sinh được, sản phụ đã kiệt sức, cô ấy vẫn luôn gọi chồng mình, anh đi thay đồ tiệt trùng rồi vào với cô ấy đi, cổ vũ cho cô ấy một chút!”

Hứa Nhận đi theo y tá vào phòng phẫu thuật, luống cuống tay chân thay đồ tiệt trùng, mùi máu tươi tràn ngập phòng sinh xộc vào mũi, Trình Trì nằm trên bàn phẫu thuật, sớm đã không còn sức lực, hơi thở thoi thóp.

“Hứa Nhận…” Dường như cô đã nhìn thấy anh, hơi thở mong manh, vô lực gọi tên của anh: “Hứa Nhận…”

“Anh ở đây…” Hứa Nhận gục bên người cô, nắm chặt tay cô, tay cô tràn đầy mồ hôi, dính dính nhơm nhớp.

“Hứa Nhận…” Nước mắt Trình Trì rớt xuống, vẻ mặt rất đau đớn, khẽ nức nở: “Em sợ em sắp không chịu được nữa rồi.”

Hứa Nhận nâng tay Trình Trì đến bên môi, dùng sức hôn, duỗi tay lau mồ hôi trên mặt cô: “Trình Trì, em nghe này, nhất định phải chịu đựng, đứa bé có thể không cần, nhưng em nhất định phải chịu đựng!”

Trình Trì chảy nước mắt lắc đầu: “Đứa nhỏ này, nhất định phải cần, Hứa Nhận, con bé là con của em và anh, em phải sinh cho anh.”

Hứa Nhận cúi người, dùng sức hôn lên đôi mắt của Trình Trì.

Cảm giác như trở lại mười mấy năm trước, anh cưỡi xe motor chạy băng băng trên đường núi, xuống sườn núi để gặp cô lần đầu tiên.

“Trình Trì, thật sự xin lỗi.” Hứa Nhận hôn lên mặt cô, mũi cô, trên má cô mặn vị mồ hôi, anh trầm giọng nói: “Lần đầu gặp, anh đến muộn, thật sự xin lỗi.”

Trình Trì vô lực nở nụ cười, duỗi tay xoa mặt Hứa Nhận: “Hứa Nhận, cuối cùng anh cũng chịu… Xin lỗi em rồi.”

Cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô, anh chậm rãi nhắm mắt, dùng mặt cọ cọ tay cô.

“Hứa Nhận, anh biết không?” Trình Trì nói đứt quãng: “Năm ấy, anh đi xuống tìm em, dẫn em lên núi xem mặt trời mọc, em đau chân, anh cõng em lên, giây phút đó, ngay cả tên con gái của chúng mình em cũng đã nghĩ xong rồi.”

Một giây sau, một tiếng khóc lanh lảnh vang lên, chia cắt sự đan xen giữa ngày và đêm, ánh sáng mặt trời dần dần đâm thủng bóng tối.

“Tòa nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời.” Trình Trì nắm chặt tay Hứa Nhận: “Con bé tên là Hứa Tinh Thần.”

Hứa Nhận nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên vầng trấn lấm tấm mồ hôi của Trình Trì: “Được, tên là Hứa Tinh Thần.”

————- Toàn văn hoàn —————-

Phiên ngoại nhỏ:

Y tá cắt cuống rốn, tắm sạch cho bé con, ôm tới trước mặt hai người: “Chúc mừng, là một bé trai!”

Trình Trì: “Con trai?”

Hứa Nhận: “Con trai?!!!”

Trình Trì: “Xin hỏi………. Có thể trả hàng hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.