Tam Nhật Triền Miên

Chương 22: Chương 22: Có nghi vấn




“Không thể nào, tuy rằng bị đè có chút khoái… thôi được rồi, tương đối khoái, thế nhưng không thể nào chỉ nói một câu mà lão tử đã có phản ứng được.”

“Bà nó, đúng là cả đời làm hòa thượng thì dễ, nửa đời độc thân lắm trái ngang, mi ăn mặn rồi thì đéo ngừng được nữa à.” Lâm Thiên Long bực bội trừng mắt nhìn đũng quần của mình.

“Kệ mẹ nó đi, tên kia chẳng nói trong gia tộc y nam nhân kết hôn với nam nhân là chuyện bình thường còn gì, dẫu sao y cũng là vợ của lão tử rồi, để y khiến lão tử sảng khoái cũng chẳng sai đi đâu được.” Đầu tóc bị vò đến rối bù cả lên, Lâm Thiên Long chậm rãi đứng dậy.

Lòng đã tự chủ được, cơ thể cũng trấn tĩnh lại. Lâm Thiên long quyết định tối nay sẽ cùng Liễu Dịch Trần thảo luận chuyện phòng the giữa đôi phu phu hai người.

Lâm Thiên Long bình tĩnh lại, mặt không biểu tình trở lại nơi mới rồi luyện võ, thì không thấy Liễu Dịch Trần đâu cả, mà lại thấy một bộ khoái đứng đó.

“Lâm đại nhân.” Bộ khoái kia nhanh chóng hành lễ.

Lâm Thiên Long vội lắc đầu: “Ta không phải đại nhân gì cả. Ngươi gọi Lâm Thiên Long là được rồi.”

Bộ khoái lưỡng lự một chút, cười nói: “Tuổi tác chúng ta xấp xỉ nhau, ta mạn phép gọi ngươi một tiếng huynh đệ nhé.”

Lâm Thiên Long vội gật đầu: “Cũng được.”

Bộ khoái nói: “Mới rồi hoa bộ đầu kêu Liễu đại nhân đi rồi, Liễu đại nhân bảo ta chờ ngươi ở đây, khi nào ngươi về thì dẫn thẳng đến hậu đường huyện nha.”

“Đa tạ.” Lâm Thiên Long ôm quyền, quay người đi về hướng…

“Ầy… vị huynh đệ này, cho hỏi hậu đường ở đâu vậy.” Lâm Thiên Long gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười với bộ khoái kia.

“Ha ha, Lâm huynh đệ đi theo ta.” Bộ khoái kia cũng cười, đi trước dẫn đường, đưa Lâm Thiên Long tới hậu đường.

“Thiên Long, ngươi đến rồi.” Lâm Thiên Long vừa bước vào cửa thì ngay thấy tiếng của Liễu Dịch Trần. Ngẩng đầu lên thì thấy, Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần đang ghé đầu lại với nhau, thảo luận việc gì đó, vậy mà y lại ngay lập tức phát hiện ra mình.

Có hơi khó chịu, lại có hơi vui vẻ, Lâm Thiên Long miễn cưỡng đè cảm xúc lạ lùng của mình xuống, hắn cảm thấy mình không thuận mắt việc Hoa Hùng đứng với Liễu Dịch Trần đã là một chuyện lạ, rồi vì Liễu Dịch Trần chào hỏi mình đúng lúc mà thấy vui vẻ lại là chuyện lạ thứ hai.

“Thiên Long, ngươi lại đây coi chút đi.” Liễu Dịch Trần vẫy vẫy Lâm Thiên Long.

Lâm Thiên Long lập tức đi tới, giả bộ vô tình, chen vào giữa Hoa Hùng và Liễu Dịch Trần.

Trên bàn là một tờ giấy, trên giấy viết vài thứ liên quan đến giám định thi thể, Lâm Thiên Long không hiểu về lĩnh vực này cho lắm, may mà cuối trang giấy có ghi kết luận: Nạn nhân bị đánh ngất rồi bỏ lại giữa đám cháy dẫn đến tử vong.

“Đó là Trần Tứ?” Lâm Thiên Long phản ứng rất nhanh, lập tức khẳng định đây là giấy khám nghiệm tử thi của Trần Tứ.

*Chả hiểu nhanh chỗ nào luôn – –

“Phải.” Liễu Dịch Trần gật đầu.

“Vậy gã gác đêm còn lại là nghi phạm lớn nhất rồi.” Suy luận đơn giản này, Lâm Thiên Long đương nhiên rõ ràng.

“Phải.” Liễu Dịch Trần lại gật đầu. “Nhưng chúng ta không có bằng chứng.”

“Vậy chẳng quá dễ sao.” Lâm Thiên Long xem nhẹ nói, “Bắt tiểu tử kia lại, tra khảo một trận, gã nhất định sẽ khai ra.”

“Phì…” Hoa Hùng đứng bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Ngươi cười cái nợ gì.” Lâm Thiên Long thấy hơi tức mình, hắn nhìn thế nào cũng không thuận mắt tên Hoa Hùng này.

“Thiên Long…” Liễu Dịch Trần vỗ vai hắn trấn an, tiện luôn trừng mắt trắng dã với Hoa Hùng. “Chúng ta tuy là bộ khoái nhưng cũng cần coi trọng chứng cứ, nếu lạm dụng hình cũ, rất dễ vu oan giá họa cho ngươi ta.”

“Vậy phải làm sao?” Lâm Thiên Long cau mày hỏi.

“Hoa huynh đã cử các huynh đệ bộ khoái dưới trướng đi điều tra chứng cứ rồi, để xem Trần Tứ và Lưu Bình kia có hận thù gì không. À đúng rồi, Lưu Bình là cái gã gác đêm lao ra từ đám cháy hôm đó đó.”

“Ừm.” Lâm Thiên Long đáp lại một tiếng, sau đó lại phản ứng lại: “Vậy ngươi gọi ta đến làm gì.”

“Ơ…” Liễu Dịch Trần nhất thời cứng họng, lúc đó chỉ vì muốn Lâm Thiên Long ở bên mình thôi, hoàn toàn chưa nghĩ tới phịa ra lý do nào cả.

Hoa Hùng đứng cạnh nhìn ra huynh đệ mình đang khốn đốn, ho hai tiếng nói: “Là như vậy, chúng ta cảm thấy ngoài Lưu Bình ra, thì ông chủ Chu, chủ kho hàng cũng có điểm đáng ngờ, thế nhưng huynh đệ dưới trướng đều điều đi điều tra Lưu Bình rồi, cho nên chỉ đành nhờ cậy Liễu huynh đệ và ngươi đi điều tra một chút thôi.”

“Phải rồi.” Liễu Dịch Trần vội vàng gật đầu.

Lâm Thiên Long nghi ngờ nhìn hai người, cứ cảm thấy có gì đó không đúng…

“Điều tra ông chủ Chu kia, chỉ cần một mình Liễu Dịch Trần đi là được rồi.” Hắn có phần do dự nói.

“Vốn là có thể, thế nhưng ngươi biết đấy, bộ khoái ra ngoài điều tra luôn là một nhóm hai người, để ngộ nhỡ có bất trắc gì…” Hoa Hùng chỉ nói một nửa.

Lâm Thiên Long im lặng, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm đó, Liễu Dịch Trần trúng xuân dược, rồi XXOO hắn, ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện như vậy…

Vừa nghĩ đến Liễu Dịch Trần có thể XXOO người khác, lòng liền thấy rất khó chịu, quên đi, nhỡ đâu tiểu tử này lại trúng xuân dược, cùng lắm thì lão tử hi sinh lần nữa, dẫu sao tiểu tử này cũng đã là vợ mình rồi rồi, cùng vợ ngủ một giấc cũng chẳng sao, lại nói, vừa rồi mình chẳng đang suy xét việc ngủ cùng y sao…

“Được rồi, lão tử đi cùng y một chuyến.” Lâm Thiên Long mạnh mẽ khoát tay.

Liễu Dịch Trần cười tươi, chói lóa đến mức mắt Hoa Hùng co rúm lại.

—-

Hai người không ai nói một lời men ngõ tát nhỏ, Lâm Thiên Long thỉnh thoảng lại lén ngắm Liễu Dịch Trần mấy lần, lần nào cũng thấy môi y mang nụ cười dịu dàng, trong lòng không khỏi đánh giá: Tên này sao cứ cười híp mắt cả ngày không biết.

Liễu Dịch Trần không biết mình đang cười, y vốn luôn mang dáng vẻ nho nhã lễ độ, do vậy khiến người ta có cảm giác thân thiết, thế nhưng niềm vui lộ rõ ra ngoài như hôm nay lại rất hiếm thấy.

Ung ục…

Hai người đang im lặng mà đi, Liễu Dịch Trần còn đang tận hưởng không khí lặng yên êm ái này, thì đột nhiên thứ tiếng chẳng im lặng êm ái gì vang lên bên cạnh. Quay đầu nhìn, Lâm Thiên Long có hơi xấu hổ gãi đầu.

“Đói rồi?” Liễu Dịch Trần cười nói.

Lâm Thiên Long gật đầu, hắn chẳng việc gì phải làm bộ với Liễu Dịch Trần, rốt cuộc, Liễu Dịch Trần giờ đã là “vợ” nhà hắn rồi, việc áo quần, ăn ở, đi lại vốn là việc một người vợ phải quán xuyến.

“Vậy qua quầy vằn thắn đằng kia, chúng ta ăn vằn thắn đi.” Liễu Dịch Trần chỉ về phía quầy hàng nhỏ cách đó không xa.

“Được.” Lâm Thiên Long trả lời một tiếng, chạy về phía quầy vằn thắn kia. Liễu Dịch Trần theo sau nhẹ nhàng mỉm cười.

“Bác gái, cho cháu ba bát vằn thắn nhân thịt lớn.” Lâm Thiên Long lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, hét lên với bác gái chủ quầy.

—–

Vằn thắn đây:3 Bên trong là nhân thịt bằm, ăn nó hơi giống xúc xích. Đây là món duy nhất ta ăn đc đợt ở bên Tàu. Đù, nửa tháng vật vã bên đó, ngày nào tan muộn không có vằn thắn ăn, ngày đó đúng là thảm họa. =_=|| Cơm Tàu như hạch =_=||

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.