Hoa Hùng lại im lặng, mắt dán chặt vào trước ngực Lâm Thiên Long, bởi động tác ban nãy, mà tấm chăn bị tuột xuống, để lộ ra dấu hôn tím xanh to tướng.
Lâm Thiên Long nhìn theo ánh mắt hắn, mặt đỏ lựng cả lên, lập tức kéo lại chăn, vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên:
“Ngươi nhìn cái mẹ gì!”
Hoa Hùng liếc liếc phần ngực bị che khuất của Lâm Thiên Long, nếu không phải biết chắc tên này chẳng thể có hứng thú với mình, thì Lâm Thiên Long đã hét lên câu “bất lịch sự” lâu rồi…
“Ngươi… có gì thì nôn hết ra coi.” Thấy Hoa Hùng cứ trầm ngâm cả ngày chẳng nói câu nào, Lâm Thiên Long thấy mất tự nhiên mà gãi mũi, chết tiệt, ngồi lâu thế này, mông đau quá đi mất, cái thằng cha này sao còn chưa đi.
“Ngươi…” Hoa Hùng do do dự dự định mở lời, vừa nôn ra được một chữ lại im lặng.
“Mẹ cha nhà ngươi, có phải đàn ông không vậy hả, nói chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng.” Lâm Thiên Long điên người, thằng cha xong chưa đây.
“…” Hoa Hùng trầm ngâm, tiếp tục im lặng.
Lâm Thiên Long không chịu nổi nữa.
“Mẹ cha nhà ngươi chứ bị Quan Nhạc Vũ thượng rồi đúng không, vậy thì có làm sao chứ? Nếu ngươi thích y thì triển, không thích làm thịt tên tiểu tử kia, nếu đánh không lại y thì thẳng thắn quên hết mọi chuyện đi, dây dưa lằng nhằng hoài thôi…”
Lâm Thiên Long bĩu môi coi thường, vừa quay đầu lại thì bị sắc mặt của Hoa Hùng dọa thót tim.
Hoa Hùng méo xệch cả mặt, nghiến răng nghiến lợi mãi mới phun ra được vài chữ:
“Tổ sư, ai bảo ta bị Quan Nhạc Vũ thượng hả…”
Lâm Thiên Long ngây người ra, sau đó thì giận tím cả mặt, giận dữ hét lên: “Ngươi không bị đàn ông đè thì đến đây làm cái mẹ gì. Còn ra cái vẻ mặt u oán đấy nữa.”
Sau đó lại cảm thấy không đúng lắm.
“Ngươi bị đàn ông đè hay không thì quan quan mẹ gì đến ta, rốt cuộc ngươi tìm ta làm gì?”
“Ta…” Hoa Hùng định nói lại thôi. Thực ra, hắn cũng chẳng hiểu mình tìm Lâm Thiên Long làm gì nữa, chỉ là mơ hồ cảm thấy Lâm Thiên Long có thể giải thích tâm trạng của mình thôi.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, ấp a ấp úng hoài, không việc gì thì ta đi ngủ đây.” Lâm Thiên Long mất hết kiên nhẫn nói.
“Không có gì… chỉ là muốn tán gẫu với ngươi thôi…” Hoa Hùng chậm chạp trả lời.
“Tán gẫu? Với ta?” Lâm Thiên Long khó hiểu. “Ngươi không phải luôn bất hòa với ta sao? Sao không đâu lại muốn tán gẫu với ta.”
“Ta cũng không biết…” Hoa Hùng hiếm khi nào hồ đồ thế này, không hiểu sao mình lại muốn tán gẫu với Lâm Thiên Long nữa.
“Được rồi, ta thấy coi bộ hôm nay ngươi không tha cho ta đâu. Mau nói đi.” Lâm Thiên Long bất lực ôm trán, coi bộ, tên Hoa Hùng này không nói hết ra thì quyết không đi đâu, tốt nhất cứ để hắn luyên thuyên hết rồi đuổi cổ đi.
Vừa nghe Lâm Thiên Long nói vậy, vẻ mặt Hoa Hùng đã vui vẻ đôi phần, bắt đầu kể lại cho hắn nghe cậu chuyện rối tinh rối mù kia.
Thực lòng mà nói, cũng khó trách hắn khổ não thế này. Từ ngày hiểu chuyện đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của Hoa Hùng chính là cưới một hiền thê, sinh một đàn con, trải qua cuộc đời an an ổn ổn.
Sau này quen được Liễu Dịch Trần qua một vụ án, vô tình trong một lần say rượu, phát hiện được bí mật của Liễu Dịch Trần, ai ngờ rằng bộ dạng Liễu Dịch Trần sau khi say rượu lại hợp cạ với hắn thế chứ, vậy là nhờ ma đưa lối quỷ dẫn đường mà hai người trở thành bạn tốt của nhau.
Đối với gương mặt xinh đẹp của Liễu Dịch Trần, hắn trước giờ chưa từng có chút suy nghĩ kì lạ, cho dù biết Liễu Dịch Trần thích nam nhân, cũng chỉ thầm cảm khái trong lòng rằng, ồ, hóa ra Liễu Dịch Trần thích nam nhân, chỉ vậy thôi.
Sau đó, thấy Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long ở bên nhau, tuy hắn rất buồn bực chuyện bạn thân của mình thích thượng một đại hán tử thô lỗ, thế nhưng đây là chuyện riêng của người ta, hắn trước giờ chưa từng quan tâm, đối với hắn mà nói, dù cho Liễu Dịch Trần có thượng một con lợn, thì y vẫn là bạn tốt của hắn mà thôi.
Hôm đó ở hoa viên, trước mặt Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long, hắn tự dưng bị Quan Nhạc Vũ hôn một cái, giống như một chiếc búa lớn phang mạnh vào đầu hắn vậy, đến mức đầu óc hắn quay cuồng cả lên, mơ mơ hồ hồ suốt hai ngày, bình thường không chú ý tới, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì càng lúc càng kinh hoàng, dường như, tựa như, kiểu như, Quan Nhạc Vũ luôn đối xử rất tốt với mình… tốt một cách vô điều kiện.
Vừa nghĩ tới điều này, Hoa Hùng trở nên sầu não vô cùng, theo lý mà nói thì có một người đối tốt với mình, mình sẽ rất vui, thế những vừa nghĩ tới tình ý ẩn chứa bên trong, hắn lại cảm thấy — mình như một kẻ không có lương tâm, tận hưởng sự quan tâm yêu thương của người khác, mà mình lại chẳng hay biết đến tình cảm của đối phương. Hơn nữa… còn hoàn toàn không muốn nhận tình cảm ấy.
Dựa vào lương tâm mà nói, Quan Nhạc Vũ có dung mạo được lắm, hoàn toàn có thể coi là thanh tú động lòng người, thế nhưng… vấn đề lớn nhất ấy là, cái “cây” treo ở phía dưới… nếu như y mà là nữ nhân, thì với việc y đối tốt với mình, hắn nhất định ngay lập tức cưới y về nhà, thế nhưng…
Bất lực thở dài, lòng Hoa Hùng rất khó chịu, rối như tơ vò, lại vừa hay Liễu Dịch Trần đến tìm mình uống rượu, ôm cái ý nghĩ “nhất túy giải thiên sầu”, Hoa Hùng không chút do dự đi luôn.
Chuyện chẳng ngờ tới được lại xảy ra…
Hắn uống đến chẳng còn hay biết gì nữa, khi tỉnh lại, thì kinh hãi…
Bởi nằm bên cạnh là một cơ thể trắng nõn!!! Mà ngay hắn cũng trần truồng không mặc gì cả!
“Ngươi tỉnh rồi.” Quan Nhạc Vũ phát hiện Hoa Hùng tỉnh giấc, thì biếng nhác duỗi người một cái, nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt của Hoa Hùng lúc đó hoàn toàn có thể dùng hai từ “đặc sắc” để hình dung, một loạt màu sắc đỏ, vàng, xanh, trắng, đen luân phiên nối tiếp nhau hiện lên. Ngây người quấn chăn nằm trên giường, (muốn xuống nhưng không tìm thấy y phục…) Hoa Hùng cố nhớ lại xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc rượu say xong đầu óc cũng chẳng nể mặt, chỉ lưu lại một màn trắng óa, chẳng có chút kí ức nào.
Quan Nhạc Vũ vừa tính đứng dậy, đột nhiên cau mày lại, dường như không thoải mái, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đưa tay xoa xoa eo, mà trên eo còn in hằn một dấu bàn tay xanh tím.
Hoa Hùng chỉ thấy đầu óc mình như nổ ầm một tiếng, dấu vết trên eo Quan Nhạc Vũ, so kích cỡ… rõ ràng là vừa khít tay hắn. Lại thêm hành động chống eo của y nữa, Hoa Hùng dường như không dám tưởng tượng xem tối qua mình rốt cuộc đã làm gì.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Quan Nhạc Vũ mặc ngoại sam lên, nhìn Hoa Hùng ngồi ngây ra trên giường, tựa như bị sét đánh, thì khó hiểu hỏi.
“Không… không…” Hoa Hùng ngây ngô lắc đầu, hắn không biết lúc này nên nói gì mới phải.
Nhìn bộ dạng của Hoa Hùng, Quan Nhạc Vũ ngượng ngùng cười, mặt hơi ửng đỏ, y hệt bộ dáng ngại ngùng của cô vợ nhỏ.
Nhìn Quan Nhạc Vũ như vậy, đầu óc Hoa Hùng ầm ầm lên, càng nghĩ càng cảm thấy tối qua chắc chắn mình đã làm ra cái việc không bằng cầm thú rồi, mà Quan Nhạc Vũ lại luôn có ý với mình, vậy là nước chảy thuyền trôi…