Tam Quan Bất Chính

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 14

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

“Tháng chín trời cao người bứt rứt.”

Tiếng chuông di động vang lên, Phó Lỗi bực mình nhìn dãy số trên màn hình xong trực tiếp ấn tắt. Trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Đàm Ngạn đứng trước mặt cậu, từ trên cao gật đầu một cái. Chết đến nơi còn kiêu ngạo như thế, lúc người kia muốn đến gần thêm chút nữa, Phó Lỗi đưa chân ra ngáng anh.

“Phòng tắm ở bên trái, tắm trước đi.”

Mặt trời tháng chín vẫn như cũ gay gắt đến chết người, hơi nóng không tiêu tán chút nào. Phó Lỗi thừa lúc người kia tắm rửa, đứng lên đi ra ban công hoạt động gân cốt một tí, cậu không ngờ Đàm Ngạn lại sảng khoái đồng ý như vậy, đàn ông làm chuyện đó với đàn ông… tựa hồ rất tốn sức. Dù sao cậu cũng không sợ, diễn biến trong GV cậu đều đã xem rõ ràng, từ đó suy ra, hẳn là không khác với cùng phụ nữ là mấy, không khác biệt bao nhiêu, không phải chỉ là đồng tính luyến ái thôi sao? Cậu không tin làm không được. Chưa được vài phút, nắng gắt buổi chiều đã khiến cậu nóng đến khó chịu, trong phòng có điều hòa, còn có một người đàn ông đang tắm trong nhà tắm của cậu, có sự bồn chồn nào đó nói không nên lời, không biết nên đổ tội cho thời tiết hay cho cái tên không mời mà đến kia.

Điều hòa đặt ở 22 độ, cởi áo sơmi và âu phục, vừa vặn không nóng không lạnh. Phòng tắm của Phó Lỗi theo kiểu Mỹ vô cùng đơn giản, không có bồn tắm rộng lớn sang trọng, không gian lớn đồ đạc ít, ngược lại rất thích hợp cho hai người cùng nhau… Đàm Ngạn cười, lắc lắc đầu đình chỉ ảo tưởng phim 18+ trong đầu mình. Anh quan sát chai lọ trong phòng tắm, mỗi loại đều cầm lên ngửi thử, bắt đầu phối thử với hương vị của Phó Lỗi hôm tiếp xúc thân mật. Sữa tắm cậu dùng, dầu gội cậu dùng, nước cạo râu cậu dùng, nước hoa cậu dùng… Chỉ nghĩ đến thôi hạ thân đã thấy cứng ngắc. Tùy tiện xối nước lạnh cái ào, bởi vì không ai đưa quần áo để thay, đành phải lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, xong anh cứ như vậy bán *** mở cửa đi ra.

Phó Lỗi đứng trước cửa sổ nghe được động tĩnh, quay người lại đã bị hù nhảy dựng. Cậu luống cuống chân tay nhanh chóng kéo màn, trong phòng tối đi. Nhưng thân thể cường tráng của người kia gần ngay trước mắt vô luận có làm thế nào cũng không xem nhẹ được, cậu cho rằng tiếng nuốt nước miếng của mình chỉ là ảo giác.

“Ai cho anh dùng khăn tắm của tôi?”

Phó Lỗi ghét nhất là xài chung đồ dùng với người khác, sau khi thốt ra câu này mới hối hận không thôi, bởi vì Đàm Ngạn đi chân đất về phía cậu, thứ giữa hai chân tựa hồ đã…

“Ô, cậu không thích à? Vậy bỏ đi là được.”

“Không đúng không đúng, anh đừng…”

“Hay ý cậu là cậu không cứng được với đàn ông? Vậy để trước tiên tôi giúp cậu là được.”

Khăn tắm màu trắng rơi xuống sàn nhà, một chút thanh âm đều không có, nhưng trong đầu Phó Lỗi lại như đã nổ tung, ầm một tiếng, toàn bộ huyết khí xông hết lên mặt, cậu không dám cúi đầu, cho nên Đàm Ngạn trực tiếp đặt tay lên chỗ đó cậu cũng không có biện pháp cự tuyệt.

“Cậu thích làm ở đâu? Huyền quan, nhà bếp, phòng khách, phòng quần áo, hay là…”

Giọng của nam nhân bình thản, không nghe ra phập phồng gì, thật giống như đang hỏi đi đâu ăn cơm. Trước đó bế quan viết báo cáo cấm dục đã gần mười ngày, mà thân thể vừa rồi xem GV đã cảm thấy hơi nóng lên, bỗng nhiên bị trực tiếp vỗ về, Phó Lỗi lập tức hoảng đến loạn hết chiến lược.

“Giường… Lên giường đi.”

Tóc hơi ẩm dính vào bên tai, lộ ra cái trán chắc nịch, Đàm Ngạn khẽ cười một cách quyến rũ, Phó Lỗi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh, Dung Tịnh từng nói qua “Alex đích thực rất tuấn tú”. Nhìn mặt của người kia cư nhiên nhìn đến thất thần, khi lưng đụng đến ga giường mới nhận ra đã bị cởi sạch quần áo, còn Đàm Ngạn đang đặt trên người mình.

“Không phải khoe chứ kỹ thuật của tôi tốt lắm, cam đoan cậu sẽ vừa lòng.”

Mắt thấy môi sắp chạm tới, Phó Lỗi nghiêng đầu sang một bên, nam nhân vừa vặn hôn lên sau tai phải mẫn cảm của cậu, đó là nơi bình thường ngay cả thợ cắt tóc cũng phải cẩn thận xử lý, bị người đụng phải một cái tức thì khó chịu như điện giật.

“A… Chờ đã.”

“Có gì phân phó?”

“Anh… Anh đã làm với Gia Kiệt chưa?”

“Đã làm thì thế nào? Chưa làm thì thế nào?”

“Tôi không cần thứ người khác dùng qua.”

“Nhìn không ra cậu còn có phức cảm “xử nam” đó? Yên tâm đi, cậu nhìn dáng tôi thì biết bình thường tôi đều ở trên rồi, lần đầu tiên cho cậu, thế nào? Cảm động không?”

“Tôi là sợ anh có bệnh!”

“Nhà cậu có “áo mưa” không?”

Phó Lỗi giãy khỏi ôm ấp của Đàm Ngạn, ngồi dậy lấy “áo mưa” chưa dùng từ cái bao đặt đầu giường. Người kia cũng dán sát tới, từ sau lưng ôm lấy Phó Lỗi đang ngồi bên giường, vòng eo quả nhiên mảnh mai như Đàm Ngạn đánh giá, xúc cảm mềm dẻo càng tuyệt vời hơn.

Tuy là lần đầu tiên nhưng Phó Lỗi cứ trơ mắt nhìn cậu em nhỏ của mình bị người cùng giới thuần thục mặc “áo mưa” vào. Một động tác đơn giản lại bị nam nhân chia ra thành bao nhiêu bước dày vò người khác, hai tay của Đàm Ngạn vây quanh hông cậu, hai tay linh hoạt chuyển động trên tính khí của cậu. Lòng bàn tay không mềm mại như phụ nữ, mà ngược lại có chút thô ráp, chụp lớp cao su mỏng manh kia xuống, trong nháy mắt khoái cảm từng có không ngừng cuồn cuộn đánh úp lại. Nụ hôn nóng ẩm tiếp tục cọ xát sau tai phải, cảm giác ngứa ngáy khiến Phó Lỗi không ngừng tránh về phía sau, lại làm cho tiếp xúc giữa cậu và người kia càng ngày càng chặt chẽ, thứ cứng ngắc chọc sau lưng cậu cũng càng ngày càng rõ… Không xong!

“Đã nói rõ… anh là… thụ.”

“Xuỵt, chờ một chút.”

Đàm Ngạn xoay đầu Phó Lỗi lại, khiến cậu dùng một tư thế vặn vẹo cùng mình hôn môi, nụ hôn bao hàm *** nồng đậm không cho phép chống cự, đầu lưỡi đảo qua mỗi một xó xỉnh trong miệng làm cậu không thể nào trốn tránh. Tốc độ khuấy động trên tay cũng dần nhanh hơn, còn tưởng rằng cách một lớp vỏ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, thế nhưng lại cảm giác được vật sống trong tay đột nhiên giựt một chút, đúng là điềm báo Phó Lỗi sắp phóng thích, Đàm Ngạn lộ ra nụ cười đắc ý — vẫn là nhanh như vậy mẫn cảm như vậy.

“Buông ra… Tôi không muốn trước…”

“Như cậu mong muốn, đến đi.”

Bờ ngực nở nang và độ ấm nãy giờ bọc lấy mình bỗng nhiên biến mất, Phó Lỗi xoay người nhìn thấy Đàm Ngạn đang nằm trên giường xòe thành hình chữ “đại” (大), cửa ngõ mở rộng, đầy tư thái mặc chàng nhấm nháp. Xém nữa đã phóng thích, Phó Lỗi hoàn toàn không còn thứ tự, đối mặt với nam nhân không chút chống cự, cậu đã sớm quên sạch trình tự chuẩn bị trong GV, chỉ nhào tới, phí sức nâng lên hai chân rắn chắc của Đàm Ngạn, muốn đâm vào hậu huyệt khép kín lại thủy chung không thể làm được. Càng cấp càng không vào được, gương mặt đỏ bừng của Phó Lỗi phủ một lớp mồ hôi mỏng, *** không thể phát tiết hành hạ cậu cực kỳ khó chịu. Hạ thân cọ loạn xạ giữa hai đùi người kia, kết quả là tính khí của cả hai đều bị Đàm Ngạn cầm lấy, nhiệt độ kinh người của đối phương xuyên thấu qua lớp cao su làm Phó Lỗi cảm giác như mình được cứu chuộc, cậu nhanh chóng phóng thích trong tiết tấu quen thuộc của nam nhân.

“Ư… A…”

Sau cao trào, Phó Lỗi như búp bê phồng bị rút hết khí, cả người ngã lên thân Đàm Ngạn. Thật thoải mái, đệm thịt này thật thoải mái, xúc cảm và độ ấm đều hoàn mỹ không tì vết, Phó Lỗi động một cái cũng không muốn động. Cậu thậm chí không hề chú ý Đàm Ngạn chỉ chảy ra một ít mật dịch ở đỉnh đầu, vẫn còn cứng rắn chống ngay bụng cậu.

“Lại đến.”

“Cái gì?”

Đàm Ngạn đỡ lấy thắt lưng xụi lơ vô lực của Phó Lỗi, đè cậu xuống dưới, nắn nắn tính khí vừa mới phóng thích của cậu như đã tìm được món đồ chơi thú vị.

“Vừa rồi cậu chưa xuyên vào, tôi muốn làm cậu cứng thêm lần nữa.”

Phó Lỗi nghe xong câu này, xấu hổ thiếu mỗi khoan một cái động trên sàn nhà để chui vào đó. Khi Đàm Ngạn lần nữa ngậm lấy cậu thì cậu không kịp né tránh. “Áo mưa” bị bỏ ra, khoang miệng ấm áp làm cho lần thể nghiệm bị xâm chiếm đến không thể chống cự ở văn phòng Đàm Ngạn nháy mắt thức tỉnh.

“Ô… Đừng… Đừng như vậy…”

Tiếng nghẹn ngào làm người kia tạm dừng lại, hai tay chống trên giường, đèn trần làm thân thể của Đàm Ngạn tạo ra một bóng đen thật lớn bao trùm lên cả người Phó Lỗi.

“Cậu sợ tôi?”

“Không phải, đừng… đừng dùng miệng.”

“Tại sao? Có thể làm cậu nhanh cứng lại.”

Đàm Ngạn một lần nữa cúi đầu, ra sức dùng kỹ thuật lấy lòng Phó Lỗi, thứ trong miệng quả nhiên nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí. Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc trộm biểu tình khó nhịn của Phó Lỗi, khóe mắt ướt át đỏ đến khiến người ta yêu thương, thân thể căng thẳng cũng một mảnh ửng hồng.

“Thật giống cua hấp. Cậu đợi…”

Lần này Đàm Ngạn không bức đến cùng đã buông ra, Phó Lỗi đang đắm chìm căn bản không nghe rõ anh nói gì. Một loạt tiếng động lục lọi vang lên, rượu vàng dùng để nấu ăn trong tủ lạnh cư nhiên bị anh tìm được.

“Tôi làm mẫu cho cậu xem trước ha?”

“Gì?”

“Ăn cua hấp rượu.”

“Cậu phải học cho tốt, như vầy… như vầy… còn như vầy…”

Cơ thể bị *** chi phối đã không thể phân biệt Đàm Ngạn đưa mấy ngón tay nhúng rượu vào. Linh hoạt như rắn không ngừng thăm dò nội bộ chưa từng bị khai phá, không thể nói là khó chịu, cũng không muốn phản kháng, chỉ là bứt rứt, không biết rốt cuộc phải thế nào mới xem như được giải thoát.

“Phó Lỗi, tôi muốn bắt đầu. Có thể chứ?”

“Ưm… A… Anh nói… gì?”

“Ăn con cua đại áp đầu tiên của năm.”

Còn chưa kịp suy tư những lời Đàm Ngạn nói có ý gì, cơ thể đã bị đâm xuyên qua. Đau đớn khiến Phó Lỗi lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức bản thân hai chân mở rộng, bị nam nhân gác lên vai, cảnh tượng cậu cảm thấy khó tin trong GV đã thật sự diễn ra, hơn nữa người bị dùng chỗ đó — dĩ nhiên là cậu!

“Anh! A… Cút ra ngoài cho tôi!”

“Tôi làm sao cút đây?”

“A a… Anh, không mang áo?”

“Thứ nhất, hôm nay tôi không mang theo; thứ hai; nhà cậu không có dư; thứ ba; tôi có cân nhắc đến cái cậu vừa dùng, kết quả nhỏ quá tôi dùng không được.”

Thịt nhận thô to của Đàm Ngạn bị bao vây chặt chẽ trong tiểu huyệt khai phá đầy đủ, nhịn không được bắt đầu dùng sức ra vào, mỗi một lần đều đâm Phó Lỗi đến không phát ra tiếng, trong luật động nhanh chậm luân phiên của Đàm Ngạn, tiếng nức nở nho nhỏ chậm rãi biến thành tiếng rên rỉ mang theo nức nở cao thấp dài ngắn. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên, cái tên tuyên bố muốn làm “công” này, thoạt nhìn không có vẻ đã từng công hay từng thụ. Vách trong chật hẹp tựa như xử nữ, khiến Đàm Ngạn hưởng thụ khoái cảm đến tận cùng, động tác không thể khống chế càng ngày càng thô bạo.

“Đàm… Ngạn… Ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi.”

“Phó đại chuyên gia, có phải chỗ này không?”

“Ngươi… A a, nơi đó… FUCK YOU!”

“Cậu thích chửi bậy lúc làm tình à? Bất quá tôi đúng là đang FUCK YOU. Thế nào?”

Đau đớn từ từ biến mất, theo vận động của người kia có khoái cảm xa lạ từ sâu trong thân thể xông lên toàn thân. Không cách nào khống chế thân thể của mình, sắp sửa bị khoái cảm quá khích hoàn toàn nuốt mất, cảm giác sợ hãi đó chân thật tựa như hung khí đang không ngừng xâm phạm trong cơ thể cậu. Cố tình ý thức lại hoàn toàn thanh tỉnh, thật đáng sợ, cậu rõ ràng biết người đàn ông này là ai, đang làm gì, nhưng thân thể lại không thể làm ra phản kháng, tương phản còn theo động tác của người đó một lần nữa cận kề ranh giới bùng nổ, sau đó cùng hắn đạt đến cao trào ngập đầu.

Phó Lỗi hoàn toàn bại. Trong phòng tản ra hương vị hỗn hợp của mồ hôi, rượu vàng và dịch thể, không uống rượu, cũng không xuân dược, cậu không hiểu vì sao rõ ràng là cưỡng ép không như ý lại biến thành phản công và hợp gian. Ờ, mấy từ này cũng là do cô bé trong bang hội nói cậu biết.

“Đừng đau lòng. Kỳ thật phần báo cáo kia tôi đã thương lượng mua xong với Mặc Viễn, thanh toán gấp đôi giá bình thường. Tin tôi, cậu không có lỗ vốn.”

“Ông đây đau lòng cái mông!”

“Hay là cậu vẫn còn thương tiếc đồng trinh của mình?”

“Có tin ông giết ngươi không?!”

“Phó Lỗi, tuy tôi không giống cậu có phức cảm “xử nam”, nhưng tôi thừa nhận cảm giác của “xử nam” thật sự rất tuyệt, chật hẹp như thế nhiệt tình như thế tiêu hồn như thế…”

Một dấu răng thật sâu dừng ngay cổ Đàm Ngạn, anh bị cắn đau đến khẽ hừ, sau đó lại cười.

“Tôi để lại nhiều dấu vết trên người cậu như vậy, cậu trả tôi một cái cũng công bằng.”

Cùng với tiếng chửi rủa, tiếng máy giặt đồ vắt ga giường, tiếng thủy tinh vỡ tan của chai rượu bị Phó Lỗi trút giận khi dọn dẹp hiện trường, Đàm Ngạn nghênh đón lần mặt trời lặn đẹp nhất trong ba mươi năm cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.