Tam Quan Bất Chính

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 20

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Phó Lỗi ghét nhất là mùa đông ẩm thấp ở cái thành phố ven biển phía nam này. Điều hòa ấm áp lúc nào cũng làm cho lỗ mũi mong manh của cậu dễ xuất huyết, yết hầu bị ngứa, nhưng hễ bước ra khỏi cửa thì cậu sẽ không chịu được cơn mưa tuyết như đâm vào xương tủy kia. Còn thêm… cái gã chết tiệt coi nhà cậu như khách sạn, gần đây chẳng thấy ngủ lại nữa. Căn LOFT gần trăm mét vuông trở nên trống trải đến có thể nghe thấy tiếng giết người trong game vang vọng khắp nơi. Đàm Ngạn bận ư? Còn không phải bận đến quắn cả đít. Phó Lỗi vừa nhìn vào một loạt các con số thống kê dùng cho việc viết báo cáo vừa thầm kinh ngạc, biểu hiện gần đây của Tín Đồ Trò Chơi đúng là không phải xuất sắc bình thường. Thời gian này các đề nghị đầu tư do Đàm Ngạn công bố đã khiến cho không ít khách hàng lớn tiến hành mua cổ phiếu Tín Đồ hàng loạt, điều này tương đương với việc thúc đẩy thị trường nâng cao giá cổ phiếu Tín Đồ. Fuck! Nếu ân tình có thể quản lý bằng ngân hàng thì hiện tại cậu đã là chủ nợ lớn nhất của Đàm Ngạn rồi.

Nhưng giờ chỉ cần vừa thấy cổ phiếu số hiệu ZLGM của Tín Đồ, Phó Lỗi sẽ phản xạ có điều kiện mà liên tưởng đến vẻ nửa giả nửa thật của Đàm Ngạn đêm hôm đó và mấy lời điên khùng của anh ta. Mẹ nó ai là người một nhà với hắn? Hắn biết à? Hắn biết một nhà là cái gì à?

Đón Tết xong, Mặc Viễn và Mặc Cận mới vừa trở về từ Mỹ, Phó Lỗi đã cuống quýt đi đặt vé máy bay bay đến Bờ Tây. Hai anh em tự mình tới nhà đưa cho Phó Lỗi một chồng đĩa game mới, nhìn hai người có vẻ đã gương vỡ lại lành.

“Anh là mèo à hay là cậu nguyện ý làm chuột? Thằng nhóc này, cậu trốn anh xong chưa?”

“Xem anh nhiều lời kìa. Cho em xin nghỉ phép nha, mẹ em đang dưỡng bệnh ở Palm Springs, lần này em chuẩn bị đón bà về đây.”

“Chú mày có ngày nào mà không nghỉ phép hở?”

“Sếp Mặc, xin ngài thương xót thành toàn cho đứa con có hiếu này đi.”

Mặc Cận ngồi một bên, nghe đến chữ “có hiếu” thì bò lăn ra cười trên sô pha.

“Dù gì quý 1 cũng là mùa doanh thu thấp, em cam đoan sẽ hoàn thành báo cáo đúng hạn. Anh để em đến nơi ấm áp khôi phục lại một tí sức sống đi.”

“Không cho cậu đi cậu sẽ ngoan ngoãn không đi à? Được rồi, báo cáo quý 1 nhớ kỹ cho anh. Thay anh hỏi thăm sức khỏe cô, khi cô qua đây trị liệu, có gì cần thì cậu cứ nói.”

(mùa doanh thu thấp, tức slow quarter, quý 1 sau Tết âm lịch, ăn Tết xong còn chưa buôn bán nhiều nên doanh thu không bao nhiêu.)

“Ngày mai tôi đi LA.”

“Ờ.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tức chết đi được, Phó Lỗi vốn nghĩ trước khi đi cũng nên nói với Đàm Ngạn một tiếng, kết quả chỉ thu được một tiếng “Ờ”. Mẹ nó, thật muốn đá văng thằng cha này khỏi nhà mình mà. Nhưng điều khiến cho cậu còn nổi điên hơn chính là việc bản thân nổi giận chỉ vì không nhận được lời đáp của thằng cha kia.

Thế là sớm hôm sau, Phó Lỗi bị cơn tức làm cho tỉnh ngủ, xách túi hành lí không nói tiếng nào liền đánh xe đến sân bay. Qua cửa kiểm tra, ngồi ở phòng chờ chờ đăng ký, đi sớm quá, giờ thì chán muốn chết, lại lười mở laptop lên mạng, thế là cứ vậy lăn ra ngủ ở băng ghế dài trong phòng chờ.

“Tỉnh tỉnh, cà phê.”

“Ô… Cái gì? Á!”

Người đàn ông đẹp trai mặc áo gió màu đen, cười tươi như nắng sớm, đứng trước mặt cậu. Đưa tới một ly cà phê vô cùng ấm áp. Mãi đến khi vào cabin, người kia giơ lên tấm vé máy bay, đắc ý ngồi bên cạnh cậu thì Phó Lỗi mới hiểu rõ, hóa ra Đàm Ngạn cũng đi Los Angeles.

“Đồ theo đuôi.”

“Ai quy định chỉ có mình em được đi LA hả?”

“Đàm Ngạn, anh thảm rồi, tôi thấy anh đã yêu chết tôi rồi, không thể chấp nhận một ngày không gặp như cách ba thu.”

Đàm Ngạn không thèm đáp lời cậu, lấy ra một cuốn tạp chí “Nhà kinh tế học” bỏ túi, vừa lật báo vừa nói:

“Nghe Mặc Viễn nói em muốn đi Palm Springs, mấy ngày nữa anh xong việc sẽ qua tìm em.”

“Không dám phiền ngài đây lo lắng.”

“Kỳ thật anh có hai người bạn ở Palm Springs, đã sớm muốn tìm cơ hội giới thiệu với em.”

“Đàm Ngạn anh bớt tự sướng đi, tôi còn lâu mới thèm bạn của anh.”

Mang đồ bịt mắt, kéo thấp ghế ngồi làm bộ ngủ. Phó Lỗi thề cậu tuyệt đối không nói với Đàm Ngạn câu nào nữa. Xuống phi cơ, cậu giành lấy hành lý trước, đi thẳng một mạch ra khỏi sân bay quốc tế Los Angeles.

Năm ngoái mẹ Phó Lỗi từ nhà cũ Boston dọn đến Palm Springs để dưỡng bệnh – từ Los Angeles lái về phía Bắc hơn 200 km, Palm Springs là một thành phố nằm giữa sa mạc. Không giống cái tên của nó, Palm Springs rất ít mưa, một năm 365 ngày thì có 364 ngày trời nắng, mùa đông nhiệt độ trung bình trên hai mươi độ, có không ít suối nước nóng lưu huỳnh, vô cùng thích hợp cho việc điều dưỡng. So với Florida già cỗi thì mẹ Phó Lỗi thích thành phố sa mạc ở Bờ Tây này hơn.

Lần này Phó Lỗi định ở Palm Springs với mẹ mình hết mùa đông, đến tháng ba sẽ đón bà về Trung Quốc. Sao mẹ cứ khăng khăng muốn về Trung Quốc dưỡng bệnh nhỉ, lẽ nào…?

Quan hệ giữa cậu và mẹ, từ nhỏ đã luôn trong tình trạng xa cách. Mẹ cả đời không kết hôn, là một cựu nghị sĩ tiểu bang luôn bận rộn với sự nghiệp, từ lúc Phó Lỗi bắt đầu có ký ức thì trong một năm có một nửa thời gian cậu sống ở nhà hai anh em hàng xóm Mặc Viễn Mặc Cận, nửa thời gian còn lại là trông coi “căn nhà” chỉ có một mình cậu, gia sư tiếng Trung sẽ đến nhà hai lần một tuần kèm cậu học. Lúc nào cũng chờ đợi, chờ được quà Giáng Sinh đắt tiền nhưng không thể chờ được mẹ mình về nhà; có thể ăn bít-tết từ nhà hàng nổi tiếng nhưng không thể ăn bánh donut từ mẹ làm; cậu đã từng cho rằng nếu ở trường học được toàn điểm A thì mẹ sẽ ở nhà thêm vài ngày, nhưng khi cậu chọn bỏ học, mẹ cậu cũng chỉ nói bâng quơ vài câu. Mẹ luôn dung túng cậu bằng thái độ thờ ơ, không gọi nhũ danh cậu nhưng sẽ mua cho cậu tất cả máy game và băng đĩa game cậu thích. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một việc duy nhất mẹ từng dùng thái độ cương quyết buộc cậu phải hứa hẹn.

“Tên của con là Phó Lỗi, quá khứ là vậy, hiện tại là vậy, tương lai cũng vậy.”

Thiếu niên mười tám tuổi đập vỡ ly thủy tinh uống sữa, miểng ly văng đầy trên sàn bếp, một căn bếp gần như chẳng ai vào.

“Hừ, ở bên ngoài bà là một nghị sĩ hô mưa gọi gió, vậy thì sao? Dùng tên của tôi để tưởng nhớ thằng đàn ông bạc bẽo đã vứt bỏ tôi và bà à? Bà không thấy nó buồn cười à?”

Cậu muốn chọc giận bà, kỳ thật cậu cũng chẳng cần dùng tên màu mè hoa lá gì. Từ tiểu học đến đại học, bởi vì gương mặt xen lẫn dòng máu phương Đông này nên chẳng ai nghi ngờ cái tên phương Đông của cậu cả. Mẹ vẫn như cũ dùng ngữ khí bình tĩnh nói:

“Đằng nào thì ta cũng không cho phép con đổi tên, việc khác con muốn thế nào cũng được. Con nghĩ một chút đi, ta có từng yêu cầu con chuyện gì quá đáng chưa? Ta cam đoan chỉ duy nhất việc này thôi, xin con đừng đổi tên.”

“Bà sống thật đáng thương, tôi nguyền rủa gã đàn ông đã vứt bỏ vợ con kia, dùng tên của tôi nguyền rủa hắn!”

Cha là thứ cấm kỵ trong căn nhà này. Vô luận Phó Lỗi có công kích bằng từ ngữ ác độc thế nào đi chăng nữa, mẹ cậu cũng chưa bao giờ nhắc tới cha ruột trước mặt cậu. Có một người mẹ tóc vàng da trắng thế này, vậy cậu nhất định có một người cấp tinh trùng tóc đen da vàng. Trong mắt Phó Lỗi, cha – chẳng qua là người hiến tinh mà thôi.

Đứng trước căn phòng màu trắng xinh đẹp, cửa mở, mẹ cho Phó Lỗi một cái ôm. Cậu biết, bà chính khách từng vang danh một thời này bây giờ chẳng qua là một người phụ nữ trung niên đang chịu sự tra tấn của căn bệnh ung thư. Năm ngoái khi Phó Lỗi về nước ký hợp đồng bảo hiểm thì phẫu thuật cắt bỏ tuyến vú của mẹ cậu được tiến hành rất thành công, nhưng điều này không có nghĩa đã trị dứt hoàn toàn căn bệnh ung thư tuyến vú. Bà vẫn luôn tiếp nhận trị liệu hậu kỳ lâu dài, hơn nữa đời sống chính trị của bà cũng vì trận ốm đau này mà đặt dấu chấm hết vào năm ngoái.

Người phụ nữ này cả đời kiêu ngạo nhưng rốt cuộc lại kết thúc bằng một căn bệnh. Phó Lỗi nghĩ như vậy, chung quy là mềm lòng, không muốn đối nghịch với bà nữa, nói không chừng thật sự có thể làm một đứa con báo hiếu.

“Bà lại bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy? Bác sĩ đã dặn…”

“Đều nghiện thuốc như nhau, con không có tư cách dạy ta.”

“Được rồi, bà đến Trung Quốc thì muốn nghỉ ngơi ở đâu? Có muốn tôi hỗ trợ sắp xếp không?”

“Yên tâm, không ở cùng một chỗ với con đâu.”

“Ở gần một tí, có chuyện gì tôi còn có thể đỡ đần.”

“Phó Lỗi, con coi ta là gì?”

“Phụ nữ, bệnh nhân, người suy nhược.”

“Ta từng nghĩ thử, nếu cho con một gia đình đầy đủ hạnh phúc thì bây giờ con sẽ như thế nào.”

“Buồn cười.”

“Con muốn có gia đình không? Gia đình của riêng mình.”

“Chỉ có đồ ngu mới tin cái gọi là hạnh phúc gia đình. Một gã đàn ông và một người đàn bà vô trách nhiệm, hơn trăm triệu con tinh trùng tranh đoạt một cái trứng, một sinh mệnh vô tội, gia đình cái mẹ nó!”

“Mẹ xin lỗi.”

Tiếng xin lỗi này đến muộn 26 năm. Phó Lỗi vọt vào toilet, hùng hục dùng nước lạnh tát lên mặt. Ở Mỹ, cứ mười gia đình thì có bốn gia đình đơn thân, cậu chẳng có đặc quyền gì để hưởng thụ sự thương hại cả. Mà thật ra cậu cũng chưa bao giờ thấy mình đáng thương, cậu phải chứng minh mình sống rất tốt, tốt hơn cả những đứa trẻ có đầy đủ gia đình: tham gia hướng đạo sinh, học trường đạo cấp hai tốt nhất vùng, thậm chí còn thi đậu đại học hạng nhất. Nhưng bỗng nhiên, cậu lại căm ghét cuộc sống vì người khác như thế này, sa vào game, vắng thi, chủ động bỏ học, mãi đến khi vượt qua biển khơi đi đến Trung Quốc. Thoát khỏi cái đất nước mẹ mình có mặt ở khắp mọi nơi, đến một chân trời không ai quen biết, Phó Lỗi khi ấy mười chín tuổi, mới lần đầu tiên tìm được cảm giác an toàn ở một vùng đất phương Đông xa lạ.

Gia đình, đối với Phó Lỗi mà nói, là trò hề buồn cười nhất thiên hạ.

Buổi sáng đi chợ mua đồ ăn, giữa trưa về nấu cơm, buổi chiều đưa mẹ đi trị liệu, sau cơm chiều cùng nhau tản bộ. Phó Lỗi cảm thấy mấy ngày này thời gian hai người ở chung còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua gộp lại. Có đôi khi cậu thấy bà chẳng phải là mẹ mình mà chỉ là một người phụ nữ quật cường lại thật thê thảm. Cậu vẫn chưa nói toạt ra, mẹ cố ý muốn đến Trung Quốc an dưỡng là đang ôm cái suy nghĩ ngu xuẩn “chết cũng muốn chết bên cạnh người mình yêu” sao?

Gã đàn ông đáng hận, người phụ nữ đáng thương. Buồn cười thật, cậu lại là chứng cớ duy nhất chứng minh bộ phim truyền hình này từng xảy ra.

Sau khi đến Palm Springs, Phó Lỗi vẫn như cũ mở chiếc di động BlackBerry, cam đoan mình sẽ không bỏ lỡ mất cái mail nào, nhưng trừ bỏ vài câu nhảm nhí Mặc Cận gửi tới thì chỉ còn mấy mail rác. Năm ngày sau, cậu mới nhận được điện thoại của Đàm Ngạn. Khi Đàm Ngạn đến, Phó Lỗi đang đeo tạp dề làm sandwich trong nhà bếp. Bị ôm từ phía sau, Đàm Ngạn dựa sát vào hõm vai cậu hít một hơi thật sâu.

“Đàm Ngạn, không mời mà tới đâu phải là tập quán của người Trung Quốc các anh.”

“Em không biết à? Palm Springs là thành phố có tỷ lệ đồng tính cao nhất California này và cao gấp bảy lần so với bình quân cả nước.”

“Thế thì liên quan đéo gì.”

“Hồi xưa khi còn đi học, trừ những lúc thực tập, mỗi khi được nghỉ anh đều đến đây làm thêm. Trong thành phố có chưa đến năm mươi ngàn người này có hơn ba mươi khách sạn tình yêu dành riêng cho đồng tính, vào tháng ba và tháng mười một hằng năm sẽ có cuộc diễu hành đồng tính quy mô lớn và lễ hội âm nhạc đồng tính, mười năm trở lại đây hai kỳ thị trưởng đều là nam đồng chí đã come out…”

“Mẹ nó ngươi có để yên hay không? Ông đây không phải đồng tính luyến ái!”

Nói xong hai người đều ngẩn ra, bà mẹ trong phòng khách nghe thấy động tĩnh bèn đi ra. Hai tay Đàm Ngạn buông lỏng, hơi có vẻ xấu hổ đứng bên cạnh Phó Lỗi.

“Chào cô, cháu là bạn Phó Lỗi.”

“Ở Palm Springs không ai để ý chuyện đồng tính đâu, Phó Lỗi, lẽ ra con nên nói với ta sớm một chút.”

“Bà nhầm rồi.”

“Ta sẽ không phản đối.”

“Không liên can tới bà. Chuyện tôi muốn làm, cho dù bà có phản đối cũng vô dụng; còn chuyện tôi không muốn làm, cho dù bà ủng hộ cũng sẽ không làm.”

Trên bậc thềm của hàng hiên sau nhà, Đàm Ngạn tìm thấy chiếc tạp dề Phó Lỗi ném xuống mười lăm phút trước khi xông ra khỏi phòng, cậu đang hút thuốc lá, hung hăng hút một hơi, động tác nhả khói như đang thở dài. Ngược ánh trời chiều nhìn lại, đó là bên mặt gầy nhom Đàm Ngạn rất quen thuộc; lần đầu tiên Đàm Ngạn cảm thấy, Phó Lỗi là một người cô độc.

“Nếu ngươi dám nói mấy thứ như “đứa nhỏ lớn lên trong gia đình độc thân dễ trở thành đồng tính luyến ái ” thì ông sẽ đánh gãy chân chó của ngươi ngay lập tức, cho ngươi ở cái thủ đô đồng tính này cả đời.”

“Cùng mẹ em hàn huyên vài câu, anh hỏi bà có muốn về nước tìm cha ruột của em thử không, nhưng hình như bà không định như vậy. Bà chuẩn bị đến vùng nông thôn Hoản Nam dưỡng bệnh, nói là thích cụm kiến trúc thời Minh Thanh ở đó.”

“Anh cho anh là ai? Bớt xía vào việc người khác đi, anh biết việc nhà của tôi thì thế nào? Ông không cần ngươi thương hại!”

“Đúng, là gia đình bất hạnh làm cho em trời sanh tính quái gở; so ra, gia đình anh đầy đủ, cha mẹ hòa thuận cho nên tâm lý anh kiện toàn. Anh đích thật là hạnh phúc hơn em, em có dám không? Có dám đối mặt với người như anh không? Có dám đối mặt với tâm ý của em không? Em không dám, bởi vì em ghen tị, em sợ hãi, vừa hâm mộ lại vừa căm hận, sự xuất hiện của anh là ngọn núi em không thể vượt qua, em sợ. Phó Lỗi, em là đồ nhát gan.”

“Ông sợ cái gì chứ! Đồ khốn kiếp!”

Cậu xô ngã con người cứ luyên thuyên không ngừng kia xuống bãi cỏ, Phó Lỗi đánh một quyền vào má trái Đàm Ngạn, ***g ngực cậu cũng nhận lại một cú nặng nề, hai người vật lộn, không ai nhường ai.

“Hô… Phó Lỗi, đoán không ra, em đánh nhau giỏi vậy…”

“Chuyện! Hô… Trước đây ông… đâu phải thiếu niên nhà lành.”

“Anh muốn mang em đi gặp hai người.”

“Ai? Ở đâu?”

Được Đàm Ngạn đưa đến một quán ăn Trung Quốc khá nổi tiếng ở Palm Springs, Phó Lỗi nhìn thấy hai người đàn ông trung niên gần 50 tuổi.

“Alex, thật mừng được gặp lại cậu! Chúng ta đã hơn hai năm không gặp rồi nhỉ?”

“Để em giới thiệu một tí… Cậu ấy vừa tới Palm Springs được vài ngày, chưa biết cặp đôi nổi tiếng đây.”

“Partner cậu mới quen à?”

Phó Lỗi hung ác trừng Đàm Ngạn một cái, nhưng lại không lên tiếng phản bác. Trong lúc nói chuyện cậu đã biết hai người này chính là nhân vật chính của cuộc hôn nhân đồng tính đã chấn động toàn nước Mỹ tháng trước, Đàm Ngạn lấy ra tờ tạp chí “Nhà kinh tế học” anh coi trên máy bay, Phó Lỗi chấn động, ngay cả tạp chí tài chính uy tín như vậy cũng đưa tin về vụ của hai người. Bọn họ không chỉ là trường hợp kết hôn đồng tính đầu tiên được pháp luật thừa nhận trong lịch sử California, mà còn đặt tiền lệ cho phép kết hôn đồng tính liên tiểu bang trong lịch sử nước Mỹ; trong khi bang Massachusetts đã tiên phong thừa nhận hôn nhân đồng tính vào năm 2004, nhưng chỉ cho phép kết hôn đồng tính giữa các công dân của bang.

“25 năm?”

“Đúng vậy, tụi anh sống chung đã 25 năm. Bốn năm trước hai đứa nhận nuôi hai cô nhi, hiện giờ đứa lớn nhất sắp vào tiểu học, hai người cùng làm cha không phải là chuyện dễ dàng.”

“Khi nào thì cử hành hôn lễ?”

“Cuối năm, hôn lễ cuả tụi anh cử hành ở tòa thị chính Palm Springs.”

“Hả? Toà thị chính?”

“Đúng vậy, người dân Palm Springs ai nấy đều ủng hộ tụi anh. Đến lúc đó đứa con chính là hoa đồng của bọn anh, darling, em thấy thế nào?”

Cái không khí gắn bó keo sơn này làm cho Phó Lỗi thấy chói mắt một cách kỳ lạ. Gì mà hôn nhân đồng tính, hai người cha, hai đứa nhỏ, một gia đình, đây chỉ là trường hợp đặc biệt đúng không? Một trăm gia đình chưa chắc có một gia đình hạnh phúc được như vậy.

“Em là Rudy phải không? Bọn anh rất ngạc nhiên, bọn anh quen biết Alex đến nay đã có mười năm, chưa từng thấy nó đưa bất cứ partner nào tới. Nó đó, hồi xưa rất là ăn chơi, ỷ bản thân đẹp trai trẻ tuổi, cho nên cưa được rồi bỏ được đều thần tốc như nhau. Mỗi lần nói nó tìm một người ổn định, cân nhắc đến việc củng cố cuộc sống gia đình thì nó lúc nào cũng nhắm mắt bịt tai. Alex, cậu là người anti chủ nghĩa kết hôn đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng… hôn lễ hai anh em nhất định sẽ đến chúc phúc.”

“Ha ha, cậu không cần vội vã phủi sạch như thế, bọn anh hiểu. Cậu gặp được người định mệnh rồi chứ gì, anh nói đúng không?”

Phó Lỗi nghe cái hiểu cái không, nhịn không được ngắt lời hỏi:

“Tại sao nhất định phải kết hôn? Cùng một chỗ 25 năm rồi, tại sao phải để ý một tờ văn bản pháp luật?”

“Xem ra em và Alex đều là người phản đối hôn nhân. Hôn nhân trong mắt bọn anh là dành cho đối phương một lời thề thần thánh, nhưng bọn anh không bắt buộc người khác cũng phải chấp nhận quan niệm như vậy. Em cho rằng hôn nhân chỉ là một tờ hợp đồng, vậy cũng đúng. Anh hồi xưa là luật sư, tin tưởng rằng con người sinh ra đều bình đẳng. Dị tính có quyền kết hôn, vì sao đồng tính không thể có? Cho dù kết cục đều là ly hôn, đó cũng là lựa chọn cá nhân.”

“Ừ, anh nói rất đúng. Tuy rằng em phản đối hôn nhân, nhưng em ủng hộ quyền kết hôn của hai anh.”

“Alex, em thật sự tìm đúng người rồi đó. Rudy nói những lời giống y đúc em hồi trước.”

“Darling, chúng ta nên đi đón bọn nhỏ thôi.”

“Vậy bọn anh đi trước. Alex, Rudy, hy vọng hai em đều có thể tới tham gia hôn lễ cuả bọn anh.”

Hôm nay đường về nhà, Phó Lỗi đi rất chậm. Ở Palm Springs, căn bản không có ánh nhìn soi mói hay những lời dị nghị bàn tán, đồng tính luyến ái gần như là đặc trưng của nơi đây, cho nên cậu cũng không nghiêm túc cự tuyệt hành động cố ý đan tay của Đàm Ngạn.

“Phó Lỗi, em từng nghĩ tới cuộc sống không chỉ một người chưa?”

“Sao nghe kỳ quặc quá vậy? Có người ngủ ở nhà tôi mấy tháng mà không chịu giao một xu tiền thuê nào, còn bày đặt mặt dày hỏi tôi “cuộc sống không chỉ một người”? Sao trước kia anh không hỏi tôi? Dối trá!”

“Vậy anh có thể tiếp tục ở không?”

“Chờ trở về thanh toán xong hết tiền thuê nhà đã. Phải hỏi giá thị trường căn nhà tôi đang ở là bao nhiêu mới được, tôi còn lâu mới mua bán lỗ vốn!”

“Em đồng ý rồi?”

“Đàm Ngạn, anh muốn tôi lặp lại lần nữa sao?”

“Cái gì?”

“Tôi không phải đồng tính luyến ái.”

Cậu buông tay Đàm Ngạn. Rút một điếu thuốc ra hút, cúi đầu, tiếp tục lái về phía nhà trọ của mẹ mình.

Đàm Ngạn không đuổi theo lên, chỉ đi theo phía sau cậu. Sáng sớm hôm sau đã rời đi, Phó Lỗi biết anh vội vàng về nước tiếp tục công việc, cũng không hỏi nhiều gì. Lái xe đưa Đàm Ngạn đến Los Angeles, khi một mình trở về Palm Springs, con đường thẳng tắp trong sa mạc lại trở nên vô cùng nhạt nhòa, hình như có chất lỏng lướt qua hai má. Cậu vỗ mạnh đầu mình một cái, trên giường thì thôi đi, đàn ông chỉ cần thích là xáp vô; nhưng hai người không tin vào tình yêu, không ủng hộ hôn nhân, mẹ nó thì nói chuyện tình yêu cái nỗi gì?

Một tháng sau, trong nước có lời đồn hội đồng quản trị của Tín Đồ Trò Chơi sắp đuổi việc Đàm Ngạn, mọi người đều đoán là: vì chuyến đi Irvine, California một tháng của Đàm Ngạn đã thất bại trong việc gia hạn hợp đồng đại lý cho trò chơi chủ chốt của Tín Đồ. Tin đồn vô căn cứ, nhưng chưa chắc không có nguyên do. Phó Lỗi lại bắt đầu căm ghét bản thân, căm ghét bản thân vừa nghe thấy lời đồn về Đàm Ngàn đã khó ngủ.

Cậu thức trắng một đêm, gõ xong từ cuối cùng trên laptop, click update. Chưa đến mười mấy tiếng, bên kia bờ đại dương, rất nhiều trang web tiếng Trung đã phiên dịch lại bài viết có chủ đề “Ai hiểu game online hơn?”. Mà lúc này Phó Lỗi đã ngồi trên chuyến bay đến Trung Quốc sớm nhất trong ngày.

“Đàm Ngạn, mẹ nó, nếu là đàn ông thì nhất định phải chống chọi đến khi tôi về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.