Tam Quan Bất Chính

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 2

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Gặp lại Phó Lỗi, là ở đài truyền hình.

Hôm đó Đàm Ngạn nhận lời mời đi ghi hình một Chương trình phỏng vấn kinh tế tài chính, việc này là do Dung Tịnh lấy thân phận phó quản lí PR tiếp nhận. Đàm Ngạn vốn dĩ muốn thoái thác nhưng Dung Tịnh lại trưng ra thái độ giải quyết việc chung không để ý hiềm khích lúc trước, khách quan theo sau anh giải thích tiết mục này nằm ở kênh kinh tế tài chính phủ sóng cả nước có bao nhiêu sức ảnh hưởng; còn nói anh mới về nước, vô luận là trong ngành hay ngoài giới đều không ai biết, thừa cơ hội này xuất đầu lộ diện, gia tăng tiếng tăm, trăm lợi không hại. Vậy thì đi thôi, lúc Đàm Ngạn còn ở BA Entertainment trụ sở chính bên Mĩ, làm phó giám đốc quản lí ngoại thương hai năm, diễn thuyết thương mại chẳng qua là kiến thức cơ bản. Anh không phải sợ, chẳng qua là anh chưa hoàn toàn nhập vai CEO Tín Đồ Trò Chơi thôi, dù sao cũng nhậm chức mới có hai tháng. Nếu không phải được khuyến khích mười phần, Đàm Ngạn rất ít khi mạo hiểm.

Tòa nhà của đài truyền hình có vài thang máy, nhưng thang máy VIP dành cho khách quý chỉ có một. Vừa may bắt được, Đàm Ngạn trước tiên nhận ra hai người bên cạnh, đều là chuyên gia phân tích kinh tế mạng của ngân hàng đầu tư hàng đầu, hẳn là ở hội nghị báo cáo tài chính qua điện thoại gặp qua rồi, nhưng bọn họ không biết bộ dáng của Đàm Ngạn. Còn một người nữa, điểm giống là cũng mặc âu phục đen sơ mi trắng, cách ăn mặc thương nghiệp vô cùng lịch sự. Khác biệt là người ấn tầng 36 người ấn tầng 37, cửa thang máy khép lại, Đàm Ngạn mới từ mặt gương trong thang máy nhận ra Phó Lỗi. Cậu đang cùng hai chuyên gia phân tích khác trò chuyện vui vẻ, nội dung đều là tin tức trong ngành nhưng giọng điệu lại như đang cùng bạn bè tán gẫu. Nói chuyện thoải mái tỏ rõ quan hệ thân quen, ngữ khí ung dung lộ ra tự tin của chuyên gia phân tích chuyên nghiệp. Điều này hoàn toàn khác hẳn vẻ nịnh nọt lần đầu tiên khi Đàm Ngạn nhìn thấy cậu tán tỉnh Dung Tịnh.

Một Phó Lỗi chuyên nghiệp nghiêm cẩn ngồi ngay ngắn, xuất hiện trong Chương trình chuyên đề kinh tế tài chính Châu Á của CNBC đêm khuya. Đàm Ngạn tắt TV vệ tinh trong nhà, trong đầu hai hình tượng của Phó Lỗi đan xen thành một. Phó Lỗi ở trước ống kính thu lại hết các mánh khóe thủ đoạn, các phân tích tinh xảo về tin tức quan trọng trong ngành cùng xu hướng của ngành làm cho cậu thoạt nhìn là một nam nhân vô cùng hấp dẫn. Đàm Ngạn khinh thường tiểu bạch kiểm nịnh nọt đàn bà, chỉ có ở trước mặt người cùng giới Phó Lỗi mới giống một nam nhân chân chính. Lại nói, chuyên gia phân tích trong nước mà được CNBC mời thực hiện Chương trình tiếng Anh cũng chỉ đếm được trên hai ngón tay.

Mặc dù ấn tượng đầu tiên với chuyên gia phân tích đại danh đỉnh đỉnh này không tốt lắm nhưng Đàm Ngạn cho rằng nổi danh liền tất nhiên có chỗ không giống người thường. Hiện giờ đều là người một ngành, về sau khó tránh khỏi phải giao thiệp.

Nhưng vừa nghĩ tới cậu dù với chuyên gia phân tích của ngân hàng đầu tư hay nữ IR của công ty trò chơi đều quen biết thì Đàm Ngạn thừa nhận mình có chút ghen tị với quan hệ giao thiệp của cậu. Loại ghen tị này, vào lần thứ ba gặp được Phó Lỗi, cùng lúc trước mơ hồ nghe được tin đồn Phó Lỗi là song tính luyến, trùng điệp thành một chỗ. Cuối tuần Đàm Ngạn ngồi ở GAY bar một mình uống rượu, nhìn thấy Phó Lỗi phóng khoáng đi đến, kéo tay một người đàn ông, cười cười nói nói, thân mật khăng khít.

“Sui, tình báo chuẩn xác! Con mồi đang ngồi ở phía trước.”

“Rudy, cậu chơi đủ chưa? GAY bar không dành cho loại người như cậu đến chơi, cậu có việc trực tiếp tìm họ Đàm nói đi, vì sao lại muốn tôi mang cậu đến chỗ này?”

“Cậu nổi giận?”

“Tôi không phải nổi giận, cậu cũng không phải con nít. Đến GAY bar làm gì? Tìm cái lạ, hay là xem quái vật?”

“Sui, hốt thuốc đúng bệnh cậu cũng hiểu chứ?”

“Lại nói lung tung, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bậy.”

“Dù sao cũng là ý đó, hắn ta là GAY, tôi liền từ đột phá khẩu này bắt đầu tiếp cận hắn, nhất định có thể phân tích ra nhược điểm tính cách của hắn. Sau đó suy đoán hắn sẽ ra loại quyết sách nào, đối với thành tích tương lai của Tín Đồ Trò Chơi có ảnh hưởng như thế nào, cuối cùng cho ra xu hướng cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi.”

“Đây là cái loại logic bậy bạ gì vậy? Đột phá khẩu?”

“Đúng vậy, chỗ khác thường giữa hắn và người bình thường.”

“Ý của cậu là, đồng tính luyến ái không phải là người bình thường, tôi không phải là người bình thường? Rudy, ngươi là cái đồ tam quan lệch lạc!” (tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)

Có thể làm cho Tô Dục Tu có phong độ danh tiếng trong giới tài chính nổi giận, ngoại trừ bạn đời đồng tính Lâm Thịnh của hắn ra, có lẽ chỉ còn người bạn đánh bài kiêm gây họa Phó Lỗi – tên tiếng Anh là Rudy thôi. Người biết Phó đại chuyên gia lý trí nghiêm cẩn rất nhiều, nhưng người biết Rudy tùy hứng ham chơi lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Cậu không cần mắng tôi, tôi rất đáng thương. Không tiếp cận làm sao hiểu hắn? Không hiểu hắn làm sao viết báo cáo? Không viết báo cáo làm sao ăn nói với ông chủ?”

“Cậu còn biết cậu có ông chủ à? Tôi đã sớm muốn kêu Mặc Viễn sa thải cậu, cho cậu cút đi. Ở đâu có nhân viên như cậu hả? Không chỉ có 8X5 thời gian công tác không thấy người, hội nghị khách hàng không tham gia, khách hàng phản hồi cũng không tiếp thu, cậu thật sự cho mình là đại bài sao?”

“Tôi vốn cũng chỉ treo tên ở công ty của Mặc Viễn thôi, tôi viết báo cáo, anh ta giúp tôi bán lấy tiền, chúng tôi phân chia. Loại quan hệ này giống như khoai lang và bán khoai lang…”

Thật sự là dở khóc dở cười, Tô Dục Tu đúng là bó tay với tên bạn ăn hại không thông tiếng Trung của mình.

“Vậy cậu còn đáng thương cái rắm! Tự mình qua một bên hóng mát đi, đừng đến phiền tôi.”

“Sui… Không được, cậu còn chưa dạy tôi quyến rũ đàn ông như thế nào. Tôi bình thường chỉ yêu đại meo meo, không có kinh nghiệm với đàn ông. Có phải nên là…”

Thu được ánh mắt có thể giết người của bạn tốt, Phó Lỗi sáng suốt ngậm miệng lại. Cuộc đối thoại hơi điên khùng vừa rồi kỳ thật phần lớn là xuất phát từ vui đùa giữa bạn bè. Cậu biết partner của Tô Dục Tu gần đây xuất ngoại giải quyết công việc nên cố ý gọi hắn ra ngoài chơi. Bình thường hai người là cộng sự chơi bài bridge lão luyện, hôm nay bởi vì hẹn không được một người chơi bài khác, lại nghe được mục tiêu đang nghiên cứu, Đàm Ngạn, thường lui tới GAY bar, nên cậu liền túm lấy Tô Dục Tu tới đây.

Phó Lỗi chưa bao giờ để ý chuyện bằng hữu của mình là đồng tính luyến ái, tựa như cậu không ngại đối tượng nghiên cứu là đồng tính luyến ái. Nói không có kinh nghiệm với đàn ông là thật, nhưng cậu cũng chỉ là giả vờ thuần khiết thôi. Chốn trăng gió với Phó Lỗi là nơi như cá gặp nước, quyến rũ đàn ông và quyến rũ phụ nữ, nếu cần, với cậu mà nói dường như không có gì khác nhau. Tô Dục Tu mắng cậu tam quan lệch lạc cũng không phải không có đạo lý. Để đạt được mục đích không từ thủ đoạn chỉ mới là một góc nổi của tảng băng trong cậu mà thôi.

Giống như lúc này, cậu biết cậu vừa bước vào đã hấp dẫn không ít ánh nhìn chăm chú, cố ý mở khóa kéo của áo jacket bó sát người, lộ ra áo thun màu đen rộng cổ, đương nhiên còn tặng kèm cần cổ trắng như tuyết và xương quai xanh. Tuy rằng không phải đồng tính luyến ái, Phó Lỗi vẫn như cũ vô cùng hưởng thụ cảm giác được người cùng giới ngưỡng mộ. Cho dù ánh mắt này có chứa màu sắc ***, chỉ cần mục tiêu nghiên cứu của cậu cắn câu thì tất cả những cái này cậu đều có thể vui vẻ chịu đựng.

“Rudy, tôi nói lại một lần nữa, cậu tốt nhất đừng đem khuynh hướng *** của người khác ra vui đùa.”

“Sui, chúng ta đánh cược không? Tôi đi qua mời hắn uống rượu, một giờ sau sẽ cầm theo tin tức tôi cần toàn vẹn trở ra.”

“Mặc kệ cậu.”

Phó Lỗi nhìn về hướng Đàm Ngạn ngồi, xác định anh cũng nhìn thấy mình. Cầm lên một ly Scotland Whiskey, tin tưởng mười phần đi tới.

“Chúng ta trước đó hẳn đã gặp qua.”

Đàm Ngạn vì một câu bắt chuyện này mà cho một điểm âm. Thẳng? Cong? Song? Yêu ma quỷ quái gì đó anh đều không cần, muốn chơi thì anh sẽ chơi đến cùng. Kỳ thật anh cũng là mới nghe bạn bè giới thiệu lần đầu tiên tới GAY bar này, nhưng không nghĩ tới lại gặp Phó Lỗi, càng không nghĩ tới sẽ bị chủ động bắt chuyện.

Anh ngẩng đầu híp mắt, đánh giá người đàn ông trẻ tuổi thành công này. Ở trong tình trạng khuất sáng thấy không rõ mặt mũi cậu, nhưng gò má hơi tái nhợt ở ban đêm lại có một sức hấp dẫn trí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.