Trong Hải Đường Cung, Khinh Tuyết mặc váy dài bằng lụa màu trắng, mái tóc dài búi hờ hững, từng lọn tóc xõa xuống vai, đẹp đến mị hoặc.
Nàng nở một nụ cười thản nhiên, như hờn như không, bàn tay trắng nõn thành thục nhấc ấm nước sôi.
Phong thái của nàng nhàn tĩnh mà đẹp mắt, như một bức tranh thủy mặc.
Theo như tính toán của nàng, Hách Liên Bá Thiên phải đến rồi mới đúng.
Nước cũng đã sôi, tại sao vẫn chưa thấy người?
Trong lòng Khinh Tuyết kỳ quái, vì thế đưa mắt nhìn Ngọc cô cô.
Ngọc cô cô hiểu ý, vì thế cho người đi tìm hiểu.
Sau đó mới biết, khi lên triều Hoàng Thượng tranh cãi cùng các đại thần, tâm tình không tốt, lúc này đang ở trong ngự thư phòng một mình.
Tuy cung nữ không nói nguyên nhân tranh cãi là gì, nhưng Khinh Tuyết vừa nghe liền hiểu vài phần, mọi chuyện đã rõ ràng như thế, không đoán ra
mới là lạ.
Vì thế đứng lên, buộc gọn mớ tóc dài lại, quay sang nói với Ngọc cô cô: “Dẫn ta đi tìm Hoàng Thượng đi!”
Mặt Ngọc cô cô liền hiện vẻ cổ quái, dường như không hiểu tại sao Khinh
Tuyết lại muốn đi tìm Hoàng Thượng vào thời điểm hắn đang nổi cơn thịnh
nộ.
Trong lòng Khinh Tuyết hiểu ý nghĩ của cô ta, nhưng nàng thấy không cần
phải giải thích rõ ràng: “Ta phải đi xem, Hoàng Thượng đang tức giận như vậy, ta rất lo…”
“Nương nương sao không chờ Hoàng Thượng bớt giận hãy đi, đi lúc này…” Ngọc cô cô thấy nàng nói như vậy, vì thế khuyên nhủ.
Khinh Tuyết lại chỉ nói: “Đi lúc này chứ! Ít nhất cũng phải có cách nào
đó giúp Hoàng thượng dễ chịu hơn.” Kỳ thật, nàng đã kết luận, Hách Liên
Bá Thiên không tức giận thật sự, chẳng qua là thể hiện cho người ngoài
xem mà thôi.
Có như vậy, mới có thể khiến những người còn muốn lời ra tiếng vào phải ngậm miệng.
Hách Liên Bá Thiên là người thế nào chứ, chuyện khiến hắn có thể nối
giận thật sự chắc chắn không nhiều! Huống chi chuyện này, hắn đã sớm
tính toán xong xuôi, làm sao có thể có chuyện người khác vừa chọc vào đã giận.
Bất quá Khinh Tuyết cũng có thể đoán ra, giờ phút này nàng đi tìm hắn,
chắc gì hắn đã muốn thấy nàng, bất quá, việc này, nàng nhất định phải
làm.
Mới tới cửa ngự thư phòng, đã thấy áp lực tràn ngập bầu không khí.
Các thị vệ canh cửa đều đang nghiêm mặt, không dám cười cợt chút nào.
Nhóm công công bình thường vốn nhiều lời, giờ cũng chỉ có thể sợ hãi đứng trước cửa, cúi đầu, câm như hến.
Trong lòng Khinh Tuyết thầm cười, chỉ nhẹ nhàng nói: “Khinh Tuyết muốn
cầu kiến Hoàng Thượng, thỉnh cầu Lưu công công thông bẩm một tiếng.”
“Thì ra là Tuyết Phi nương nương a!” Lưu công công cố nặn ra một nụ cười khó xử méo mó: “Tuyết Phi nương nương, không bằng ngày khác nương nương hãy quay lại, lúc này Hoàng Thượng đang rất buồn bực!”
Khinh Tuyết cười: “Chính là vì nghe nói tâm tình Hoàng Thượng không tốt, thế nên mới muốn nhìn thấy Hoàng Thượng, phiền công công thông bẩm một
tiếng.”
“Chuyện này…” Lưu công công lộ vẻ khó xử, bảo hắn đi vào thông bẩm lúc
này, khác gì muốn lấy cái mạng già của hắn chứ! Vừa nghĩ đến gương mặt
tối đen vì giận của Hoàng Thượng, hắn liền cảm thấy trái tim như đã nhảy lên cổ họng.
“Lưu công công cảm thấy khó xử sao?” Trong lòng Khinh Tuyết hiểu được
Lưu công công đang sợ Hách Liên Bá Thiên giận cá chém thớt, bất quá nàng vẫn làm như không biết, chỉ nghiêm mặt hỏi.
Lưu công công bị nàng hỏi thế, chỉ có thể cười khổ nói: “Nương nương có
điều không biết, Hoàng Thượng lúc này thật sự là tức giận đến dọa người, chúng nô tài không ai dám đến gần nửa bước, chỉ sợ mới bước được 1 bước toàn thân liền cháy thành tro ngay lập tức !”
“Thật vậy sao…” Khinh Tuyết thấy hắn nói thẳng ra, vì thế chỉ cười một tiếng.
Nàng liền đứng thẳng người trước cửa, cất chất giọng trong trẻo nói vọng vào trong: “Thần thiếp Khinh Tuyết cầu kiến Hoàng Thượng!”
Âm thanh tuy không lớn lắm, nhưng nàng tin tưởng Hách Liên Bá Thiên ở bên trong nghe được.
Nhưng một lúc sau vẫn không có hồi âm.
Sự tĩnh lặng đó, dọa Lưu công công sợ phát khóc, mặt hắn tái mét không
còn giọt máu: “Nương nương a! Ngài chớ hô nữa, chọc giận Hoàng Thượng
rồi, chúng nô tài sẽ phải chịu khổ!”
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu công công, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy có
chút thú vị, bất quá mục đích của nàng coi như đã đạt được, nàng đến,
bất quá chỉ muốn cho Hách Liên Bá Thiên biết là nàng rất nhớ hắn, nàng
có đi tìm hắn.
Thế là đủ rồi.
Về phần hắn có gặp hay không, lại là một chuyện khác.
“Nếu Hoàng Thượng đang bận, Khinh Tuyết sẽ không quấy rầy nữa, Khinh
Tuyết về Hải Đường Cung trước.” Khinh Tuyết dịu giọng nói, rồi sau đó
đứng trước cửa hành lễ, rồi sau đó xoay người đi về.
Khoảnh khắc nàng xoay người, còn nở nụ cười ung dung, khiến đám nô tài của ngự thư phòng sợ không ít.
Trên đường trở về, nhớ đến tình cảnh đó, Khinh Tuyết không kiềm chế được một nụ cười, những người này, chung quy là đã đánh giá Hách Liên Bá
Thiên quá thấp.
Tuy rằng hắn thô bạo, nhưng không phải loại người giận cá chém thớt.
Khi rẽ vào đường nhỏ, đã thấy một nam tử cao lớn đang đi thẳng về phía nàng.
Hắn mặc quần áo thị vệ màu xanh đen, khuôn mặt cương nghị vĩnh viễn không nở nụ cười.
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, bỗng nhiên thực sự muốn biết, hắn chưa
từng biết nở nụ cười sao, sao lại có người có thể duy trì vẻ mặt đó ngày này qua tháng khác cơ chứ?
Giống như một tướng sĩ vĩnh viễn mang trên mình bộ khôi giáp.
Hắn cũng nhìn thấy Khinh Tuyết, liền cúi người thi lễ: “Thần bái kiến Tuyết Phi nương nương!”
“Đại nhân miễn lễ!” Khinh Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười như hoa xuân, khuôn mặt khuynh thành đẹp đẽ thuần khiết. Đối với Hách Liên Trường Phong,
nàng luôn có thể cười tự nhiên.
Vì nàng luôn có trực giác, nam nhân này, sẽ không xúc phạm tới mình.
Cảm giác tín nhiệm mà chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái.
Hành lễ xong, hai người lại đường ai nấy đi. Nhưng trong lòng cả hai đều không còn bình thường.
Khoảnh khắc nhìn thấy Khinh Tuyết, trái tim Hách Liên Trường Phong lại
bắt đầu đập loạn nhịp, kỳ thật, hắn đi về hướng này không phải do vô
tình, thật sự là hắn đã an bài.
Không biết vì sao, hắn chỉ muốn nhìn thấy nàng một lần, nhưng ngoài nói
một câu “bái kiến”, hắn còn có thể làm gì khác chứ? Bọn họ, vĩnh viễn là quân thần chi cách, bọn họ, vĩnh viễn không có khả năng tiếp xúc thân
mật hơn.
Nhưng hắn lại không thể kiềm chế ý muốn được gặp nàng… …