Khiển trách những kẻ liên quan xong, Hách Liên Bá Thiên quay về phòng trong.
Khinh Tuyết nằm trên giường, cuộn người trốn trong góc giường, ngay cả
đầu cũng che kín, vì nàng sợ hãi run rẩy nên chăn cũng rung rung theo.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn hiện vẻ đau lòng, hắn đi nhẹ bước hơn, nhẹ nhàng tiến về phía giường.
Ngồi xuống cạnh nàng.
Khinh Tuyết càng run rẩy hơn, thậm chí còn phát ra âm thanh sợ hãi mơ
hồ: “Không cần… Không nên… Van cầu các ngươi… Van cầu các ngươi…”
Thanh âm kia, khiến sâu trong đáy mắt hắn, chợt lóe lên sự phẫn hận.
Ai cũng biết hắn thống hận nhất là những phi tử thích dùng thủ đoạn minh tranh ám đấu, nay đã tổn thương đến Khinh Tuyết, hắn sẽ không dễ dàng
như thế nữa.
“Khinh Tuyết…” Sợ dọa đến nàng, ngữ khí của hắn rất dịu dàng nhỏ nhẹ,
như gió xuân lướt trên mặt nước, gợi ra những gợn sóng nhỏ.Tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về: “Là trẫm, chớ có sợ…”
Khinh Tuyết thấy thế mới kéo chăn ra, đôi mắt long lanh như ngọc giờ
lóng lánh lệ quang, lệ tràn khóe mi, như hoa lê sau mưa, thoạt nhìn rất
yếu ớt, khiến ai nấy đều đau lòng.
Nàng sợ hãi nhìn bốn phía.
Vừa thấy là Hách Liên Bá Thiên, nàng dùng sức nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… Ngài đừng rời khỏi thiếp được
không? Thiếp thật sự rất sợ…”
“Chớ sợ chớ sợ, trẫm sẽ không khỏi nàng, mọi chuyện qua rồi, không cần
sợ hãi nữa… Yên tâm, trẫm nhất định sẽ bắt được kẻ chủ mưu, trả lại cho
nàng một công đạo.” Hách Liên Bá Thiên kiên định nói, nét mặt lạnh băng
cứng rắn, cho thấy hắn tuyệt đối không tha thứ.
“Thiếp không sợ, chỉ cần Hoàng Thượng ở bên cạnh, thiếp sẽ không sợ.”
Khinh Tuyết thấp giọng nói, thanh âm của nàng vốn dĩ mềm mại nhẹ nhàng,
bây giờ lại được nói với ngữ khí êm ái hơn, càng khiến người nghe như
say như mê.
Hách Liên Bá Thiên càng cảm thấy đau lòng hơn.
Tuy nàng nói không sợ, nhưng càng lúc càng ôm chặt lấy hắn.
Đích thực là nàng không sợ.
Chỉ cần không chết, vậy thì còn gì đáng sợ nữa chứ.
Nhưng nàng không thể biểu hiện là không có việc gì, nàng biết, nàng càng sợ, càng có thể thúc đẩy Hách Liên Bá Thiên tra ra chân tướng.
Chỉ có như thế, mới có thể trừ bỏ kẻ chủ mưu, mới có thể cho bản thân thêm một chút an toàn.
Cũng là để cho kẻ khác biết, trong lòng Hách Liên Bá Thiên, nàng không
phải là không có địa vị, có thế mới không có ai dám tùy tiện h.ã.m hại
nàng.
Nàng không phải kẻ ác, nhưng lại càng không phải người lương thiện.
Vì sinh tồn, nàng phải như thế… Dùng hết thủ đoạn.
Hách Liên Bá Thiên nghe hai tiếng “không sợ” nhu nhược của nàng, ôm càng chặt hơn, nhất thời chỉ thấy đau lòng, nữ tử này, rõ ràng là rất sợ còn cố nói là không sợ.
“Thân thể nàng còn chỗ nào không khỏe không? Để Thái y bắt mạch cho nàng đi.” Hắn nhẹ giọng nói, dịu dàng đến mức bản thân hắn cũng thấy ngoài ý muốn.
Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nhưng chưa từng có ai có thể khiến hắn lo lắng như thế.
Nhưng hắn cảm thấy, làm thế vì nàng là rất đúng.
Khinh Tuyết ngẩng gương mặt vẫn ướt lệ, nhẹ nhàng quay sang nhìn Trương
Thái y, sau đó cắn răng một cái, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, có chút
sợ hãi: “Vâng.”
Hách Liên Bá Thiên kéo tay trái của nàng, đặt lên miếng đệm: “Trương Thái y, nhanh đến đây chẩn mạch đi.”
“A… Dạ dạ, Hoàng Thượng.” Trương Thái y sửng sốt, lần đầu tiên thấy dáng vẻ dịu dàng chu đáo của Hoàng thượng, nhất thời kinh ngạc quá, không
hoàn hồn được.
Từ trước đến giờ, Hoàng Thượng vẫn luôn lãnh lệ vô tình mà cuồng bạo.
Hôm nay lại nhu tình thế này!
Xem ra, nữ tử này, thật sự đã có được trái tim Hoàng Thượng.
Bất quá đây không phải chuyện mà một Thái y nho nhỏ có thể quản.
Trương thái y không nói gì, nhanh chóng đi đến, nhẹ nhàng kéo tay Khinh
Tuyết, cẩn thận chẩn mạch, rồi sau đó ngẩng đầu, hỏi: “Tuyết Phi nương
nương, ngài có cảm thấy thân thể có chỗ nào không khỏe không?”
Khinh Tuyết chỉ dè dặt nhìn Trương thái y, không nói tiếng nào, nhãn thần đầy vẻ đề phòng.
Vì thế Hách Liên Bá Thiên cúi đầu, hỏi: “Nói cho trẫm, thân thể nàng có chỗ nào không khỏe không?”
Khinh Tuyết nghe thế mới nhẹ nhàng đáp: “Chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, thỉnh thoảng khó thở, ngực có chút nóng rát khó chịu…”
Nàng nói xong, nhìn Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên đã quay sang hỏi Trương Thái y: “Đây là chuyện gì?”
Trương Thái y nghe xong đáp: “Hồi Hoàng Thượng, nương nương chìm trong
nước quá lâu, chỉ sợ là phổi đã bị thương, tốt nhất là điều dưỡng thật
cẩn thận, quyết không thể để nhiễm phong hàn, nếu bằng không, sẽ thành
bệnh mãn tính, cả đời không khỏe.”
Hách Liên Bá Thiên nghe xong liền lạnh mặt, ôm Khinh Tuyết chặt hơn, nói với Trương Thái y: “Còn không nhanh đi bốc thuốc! Nhất định phải chữa
khỏi cho Tuyết Phi nương nương!”
Ngữ khí mạnh mẽ của hắn, khiến Trương thái y sợ quá quì sụp xuống: “Thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực chữa khỏi cho Tuyết Phi nương nương!”
“Lui ra đi!” Hách Liên Bá Thiên xua xua tay, ý bảo Trương thái y lui ra.