Tẩm Quân

Chương 19: Chương 19: Gặp ở hoa viên.




Mấy ngày tiếp theo, nàng không có chút động tĩnh gì.

Nàng không đi tìm Hách Liên Bá Thiên nữa, nàng biết, có một số việc, không thể quá nóng vội.

Hách Liên Bá Thiên là dạng nam nhân nào, cho dù đang kề cận bên hắn, nàng cũng vô phương đoán được ý nghĩ của hắn, thế nên, nàng phải yên lặng xem xét, tùy vào tình huống đang và sắp diễn ra mới đưa ra biện pháp thích hợp.

Vốn dĩ nàng định đi tìm Chu Uyển Bích, nhưng trong thời gian gần đây, người được Hách Liên Bá Thiên sủng ái chính là cô ta, nếu nàng tìm đến lúc này, có vẻ nàng là kẻ nịnh bợ.

Nàng không thích thế, hơn nữa nàng cũng sợ sẽ gặp phải Hách Liên Bá Thiên, hoặc là gặp phải phi tử thị nữ đưa lễ vật đến.

“Tuyết thị nữ nương nương, nô tỳ bồi ngài đi dạo một chút được không? Thời tiết hôm nay rất đẹp, người cũng nên đi ra ngoài ngắm cảnh hậu cung.” Ngọc cô cô thấy Khinh Tuyết ngồi trầm tĩnh đã một lúc lâu, liền hỏi. Mấy ngày nay, Khinh Tuyết vẫn chưa từng ra khỏi Hải Đường Cung, cũng không có ai đến thăm hay tìm gặp nàng, vì thế bầu không khí nơi này trở nên vô cùng kỳ quái.

Thật sự giống như một cung phi bị cấm túc không được ra khỏi cung.

Cứ tiếp tục thế này không phải chuyện tốt.

Tuy rằng có thể trầm tĩnh là một đức tính tốt, nhưng cứ tiếp tục trầm tĩnh thế này, sẽ chỉ khiến tinh thần sa sút.

Ngọc cô cô không muốn nhìn thấy một nữ tử xinh tươi như hoa cứ tự hủy hoại bản thân như thế.

Khinh Tuyết cười nhẹ, nghĩ nghĩ.

Cũng tốt, ra ngòai đi dạo ngắm cảnh hậu cung, hiểu biết một chút cũng là chuyện nên làm, vì thế gật đầu: “Được, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt!”

“Được, nô tỳ đưa thị nữ đi ngắm ngự hoa viên! Ngự hoa viên không chỉ trăm hoa đua nở, còn trồng các loại hoa quí hiếm, thị nữ cũng là người yêu hoa, đến ngự hoa viên có thể thưởng thức hương hoa, có thể ngắm hoa, có thể nói là một công đôi việc!” Ngọc cô cô tươi cười giới thiệu về Ngự hoa viên.

Xem ra Ngọc cô cô rất thích Ngự hoa viên.

Khinh Tuyết gật gật đầu: “Nếu cô cô đã nói thế, ta cũng muốn đến nhìn một lần.”

* * *

Mới đến Ngự hoa viên, Khinh Tuyết liền bị cảnh đẹp rực rỡ trước mắt làm cho ngây người.

Quả nhiên là một biển hoa.

Mỗi một bồn hoa, đều đang nở rộ.

Nhìn từ xa, đỏ vàng lam lục tím, màu nào cũng có, có loại hoa nàng biết tên, có loại hoa nàng không biết tên, chỉ nhìn thôi cũng khiến Khinh Tuyết thấy khoan khoái.

Đáng ngạc nhiên ở chỗ, rất nhiều hoa cỏ tập trung lại một chỗ, lại không có vẻ gì là sắp xếp không theo ý đồ.

Cung sư đã bố trí các loại hoa theo sơ đồ thiết kế, hơn nữa trong hoa viên còn có tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các, đúng là nhiều mà không ngấy, đẹp lại có linh hồn.

Càng đi về phía hoa viên, nụ cười trên mặt Khinh Tuyết càng thêm tươi tắn, nữ tử đều là yêu hoa, số người không yêu hoa chỉ là số rất ít, Khinh Tuyết cũng không ngoại lệ.

Đi tới một chỗ, nhìn thấy bên tường có dây hoa trắng li ti như tuyết, nở thành từng chùm, tuy không phải cực kỳ diễm lệ, nhưng lại đẹp khiến người ta thương tiếc.

Nàng chậm rãi ngồi xuống, liền ngửi thấy một mùi hương sâu kín, giống ngọc lan lại giống hoa nhài, cũng ngửi càng nhạt bớt, càng ngửi càng nhã…

Khinh Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tiếp cận chùm hoa, say mê không thôi…

“Ngọc cô cô có biết đây là hoa gì không, thật là thơm lắm, khiến cả tinh thần và thể xác đều sảng khoái hơn nhiều… nhưng lâu dài lại khiến người ta trìu mến…”

Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn Ngọc cô cô hỏi, đến khi nhìn thấy đám người đứng sau nàng thì sửng sốt.

Người đang đứng dưới ánh thái dương chói lọi kia, không phải Hách Liên Bá Thiên và Chu Uyển Bích, còn có thể là ai.

Thật là không đúng lúc, đã cố tình tránh mặt bọn họ, không ngờ lại trùng hợp gặp cả hai.

Nhất thời, trong lòng lại có chút khó xử.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Hách Liên Bá Thiên không thay đổi vẻ mặt, không thể nhìn ra là vui hay giận, chỉ thấy hắn nhìn thẳng vào nàng, như muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên người nàng.

Nhưng thật ra Chu Uyển Bích lại lên tiếng trước, thanh âm thanh uyển mang theo vài phần thân thiết: “Khinh Tuyết, ngươi cũng ở chỗ này sao? Thật trùng hợp.”

“Uhm, vừa rồi Ngọc cô cô có nói ngự hoa viên này trồng nhiều hoa đẹp, vì thế liền lại đây!” Nàng trả lời, rồi sau đó nhẹ nhàng thi lễ với Hách Liên Bá Thiên: “Thiếp thân bái kiến Hoàng thượng!”

“Uh.” Hách Liên Bá Thiên cũng không nói gì, chỉ “uh” một tiếng, rồi sau đó lại tiếp tục im lặng.

Trái tim Khinh Tuyết như rơi xuống vực.

Nàng cảm thấy, Hách Liên Bá Thiên đang cố ý xa lánh nàng.

Đã nhiều ngày nay, nàng cố tình không bước chân ra ngoài, miễn gặp phải phiền toái không cần thiết, cũng là tạo điều kiện để hắn điều tra cho rõ ràng, chẳng lẽ hắn vẫn chưa điều tra ra sao?

Xem ra, sự tình không được khả quan cho lắm.

Khinh Tuyết lơ đãng đưa mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái.

Khuôn mặt thanh tú, nụ cười khéo léo dịu dàng. Nữ tử ôn nhu như thế, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào, cũng không giống nội gián.

Nhưng, Khinh Tuyết có thể khẳng định hơn bất kỳ ai, nội gián nhất định là Chu Uyển Bích.

Nhưng người như thế, lại càng đáng sợ, cô ta quả thật đã che dấu bản thân vô cùng tốt, lúc nào cũng có vẻ rất vô tội.

Nhưng Hách Liên Bá Thiên là người cơ trí như thế, thật sự không nhìn ra chút gì sao? Thật sự cho rằng nàng là nội gián sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.