Tẩm Quân

Chương 1: Chương 1: Hầu gái




Sau thời điểm giữa trưa, trong phòng bếp Tể tướng phủ, mọi người vốn bận rộn không ngừng rốt cục cũng có thể nghỉ một lát, nhóm đầu bếp đã ra ngoài nghỉ tạm từ lâu, trong phòng bếp chỉ còn nhóm tam cô lục bà, đang bàn luận những tin tức nghe ngóng được.

"Có biết không, Nhật Liệt Quốc đang dùng binh gây sức ép, nghe nói rất có thể sẽ đưa quân đánh chiếm nước ta!" Một phụ nhân xắn tay áo rửa bát, nhỏ giọng nói, biểu tình trịnh trọng có vài phần khẩn trương, dù sao đi nữa, lén nghị luận chuyện quốc gia đại sự, cũng là phạm tội.

Một phụ nhân trẻ tuổi khác bất chợt nở nụ cười nói một câu: "Tin này củ quá rồi! Sáng nay ta có nghe nói, năm ngày trước hoàng đế của chúng ta đã cho hoàng đệ mang thư sang cầu hòa, hôm qua khoái mã trở lại, hoàng đế của Nhật Liệt Quốc lên tiếng, có thể cầu hòa, không tấn công Tề Dương Quốc chúng ta nữa, nhưng lại yêu cầu phải tiến cống hàng năm, nghe nói số lượng yêu cầu rất nhiều! Còn có một điều kiện phụ, muốn chọn trong số các tiểu thư chưa xuất giá của các quan viên tam phẩm trở lên của Tề Dương Quốc chúng ta, ít nhất phải dâng lên một người, coi như lễ vật cầu hòa, thì mới đồng ý!"

"Không thể nào! Làm sao có quan viên nào chịu chứ!" Đám người phía sau cảm thán, bát đũa bẩn đã gạt sang một bên, tò mò hỏi.

Chuyện lớn thế này, đủ để bọn họ bàn tán suốt một thời gian dài.

"Cũng không hẳn đâu!" Phụ nhân kia nói tiếp: "Nghe nói hoàng đế Nhật Liệt Quốc trời sinh đã phong lưu hơn nữa còn là một kẻ cực kỳ thô bạo, nhất là ở trên giường, không ít nữ nhân từng hầu hạ hắn bị hắn hung hăng tra tấn đến chết!"

"A! Mất quan viên đó thực sự muốn đem con gái cưng yểu điệu đi tiến cống sao, chỉ sợ các thiên kim tiểu thư đó gặp họa rồi!"

"Thế cũng không sai! Nhưng không có biện pháp khác, nếu không nghe theo, chỉ có thể chờ mất đầu!"

Đột nhiên có một người giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên kinh hô: "Không phải thế chứ, tể tướng phủ chúng ta cũng phải tiến cống một tiểu thư sao?"

Phụ nhân kia vừa nghe thấy thế liền đưa tay bịt mồm người nọ, nheo mắt, hung hăng trừng mắt nhìn người đó: "Người muốn chết à! Nói lớn tiếng như vậy! Chẳng phải là trong số các tiểu thư, chỉ có nữ nhi của đại phu nhân là chưa xuất giá sao, thế nên từ sáng đến giờ đại phu nhân vẫn lo lắng thương lượng với tướng gia!"

***

Trong góc phòng bếp, có một bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi cạnh bếp lửa, vải thô xám xịt che đi vẻ xinh xắn lanh lợi của cô gái.

Không nhìn rõ gương mặt cô gái, vì dính rất nhiều tro bụi.

Chỉ biết là cô gái đó có một đôi mắt trong veo rất đẹp đang chớp, lộ vẻ cơ trí.

Cô gái cầm một quyển sách, cẩn thận nghe tam cô lục bà nói chuyện.

Bất xuất môn dã năng tri thiên hạ sự. (Không cần ra khỏi cửa cũng biết chuyện khắp thiên hạ.)

Ở đây, nói không phải bịa, là nơi thu thập tin tức rất tốt, trong nhà Tể tướng, chuyện gì cũng biết sớm hơn bên ngoài.

Khinh Tuyết cũng không cần cố ý hỏi thăm, vào khoảng thời gian ăn xong bữa trưa, có thể nghe được rất nhiều chuyện mà nàng muốn biết.

Đúng vậy, tiểu cô nương đang thêm củi vào bếp, chính là con gái của thập nhị di thái, cũng chính là con gái của tể tướng - Lâu Khinh Tuyết.

Cơn ác mộng mười một năm trước đã thay đổi cuộc đời nàng.

Đêm hôm đó, nàng giả vờ ngất đi, hôm sau tỉnh lại, cô bé con quên hết chuyện của quá khứ, đại phu đến xem, chỉ nói có thể là bởi vì phải chịu đả kích quá lớn, dẫn đến mất trí nhớ.

Đại phu nhân lại vô cùng mừng rỡ, đưa nàng đến hậu viện làm một tiểu nha hoàn chuyên làm việc nặng, về phần Tể tướng, càng chưa từng để ý đến cô con gái này.

Mà nàng, cũng bởi vì như thế, có thể an toàn sống đến ngày hôm nay.

Mắt nàng hiện lên một tia thống khổ, rồi sau lại lóe lên một tia cứng cỏi!

Đây, có lẽ chính là cơ hội dành cho nàng!

Cơ hội ngàn năm một thuở!

Trong lòng nàng thầm khẳng định.

Rồi sau đó, nàng nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống đống củi, không phải thi từ ca phú, mà là một quyển sách về binh pháp.

Khinh Tuyết mỉm cười ngọt ngào đi tới cạnh chỗ mấy người rửa bát: "Chuyện Lưu mama vừa nói là thật sao!! Nếu thế Ngũ tiểu thư thật đáng thương! Yểu điệu như vậy, nếu phải gả đi, sợ là chỉ có con đường chết! Phu nhân thương nàng như vậy, nhất định là sẽ thương tâm chết mất!"

Dứt lời, tự tát mình một cái: "Ai nha! Nói thật, con gái Tể tướng không nhất định là tốt, cho dù từ nhỏ đến lớn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực thì sao chứ, không gặp nỗi khổ này sẽ gặp nỗi khổ khác! Ha ha, may mắn ta không phải chịu tai họa đó! Lần đầu tiên ta cảm thấy, bản thân chỉ là một tiểu nha hoàn thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc!"

Nói xong, đưa đôi mắt đơn thuần nhìn mọi người một lượt.

Lưu mama nghe thấy thế thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng một cái, rồi sau đó như có điều suy nghĩ, cúi đầu quay lại rửa bát.

Trong lòng Khinh Tuyết thầm cười vui vẻ, hàn huyên thêm vài câu, rồi sau đó quay về phòng.

Nàng biết, trong vòng hôm nay, Tể tướng phu nhân, nhất định sẽ tìm đến nàng.

Lưu mama kia là loại người nào nàng lại không rõ sao, mười một năm trôi qua, mọi người đã quên chuyện nàng cũng là con gái tể tướng từ lâu, nhưng Lưu mama có biết chuyện năm đó, chỉ cần nàng thuận miệng nhắc lại, nhất định sẽ khiến bà ta nhớ ra, nhất định bà ta sẽ nhắc lại với Tể tướng phu nhân, để nhận phần thưởng từ mụ đàn bà ác độc kia.

Mụ đàn bà ác độc kia, nhất định sẽ đưa nàng đi tiến cống thay con gái bà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.