Chạng vạng tối.
Rặng mây đỏ chậm rãi bao phủ toàn bộ bầu trời đêm, phủ lên không gian
màu đỏ trong như hồng ngọc, khiến vườn hoa hải đường càng thêm diễm lệ
mê người.
Một nữ tử đứng cạnh cây hoa hải đường hóng gió, như tiên tử vừa hạ chân xuống trần thế.
Diện mạo khuynh thành, đôi mắt đẹp nhìn hoa hải đường chăm chú, bộ xiêm y bằng lụa màu lục càng tôn dáng người thướt tha yêu kiều của nàng, khiến nàng như không dính bụi trần.
Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, đứng đến khi trăng lên, ánh trăng phủ lên người nàng như một lớp sa mỏng thần bí.
Ngọc cô cô cầm một tấm áo choàng, nhẹ nhàng khoác lên người nàng: “Tuyết thị nữ nương nương, sắc trời không còn sớm, không bằng về phòng đi! Bên ngoài gió lạnh.”
“Không có việc gì, ta muốn đứng thêm một lát.” Đưa tay để kéo chặt tấm
áo choàng lại, mới giật mình nhận ra, toàn thân đã hơi lạnh.
“Thị nữ…” Ngọc cô cô đứng ở phía sau, muốn nói lại thôi, thị nữ này
không phải loại nữ nhân chỉ có vẻ bề ngoài quyến rũ, bằng vào con mắt
nhiều năm nhìn người, Ngọc cô cô có thể khẳng định điều đó.
Có lẽ thị nữ này có mục đích gì đó, nhưng quyết không phải loại nữ nhân thích phá cho mọi chuyện nát bét.
“Ngọc cô cô có lời gì muốn nói sao?” Khinh Tuyết quay đầu hỏi.
Ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Nô tỳ nghĩ là Hoàng thượng sẽ không cho gọi thị nữ, vừa rồi nô tỳ có
cho người đi hỏi, Hoàng thượng đã nhìn thấy bông hoa hải đường, cũng đã
biết thị nữ đến tìm Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng không nói muốn thị
nữ đi thị tẩm tối nay.” Ngọc cô cô nói.
“Ồ…” Khinh Tuyết có chút thất vọng, không thể tưởng được, nàng vẫn không nắm được trái tim Hách Liên Bá Thiên.
Xem ra, hắn không phải người đơn giản, lại càng không phải loại người bị sắc đẹp mê hoặc. Nếu vậy, kế hoạch của nàng sẽ khó khăn hơn.
Chẳng qua cũng đúng, nếu hắn là người dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, làm
sao có thể sáng suốt thống trị Nhật Liệt Quốc, khiến Nhật Liệt Quốc trở
thành đứng đầu tứ quốc chỉ trong mấy năm ngắn ngủi? Lại làm sao có thể
khiến Tề Dương Quốc thua đến không còn đường lui chứ?
Nàng khẽ cười.
Là do nàng suy nghĩ quá đơn giản.
“Cám ơn cô cô.” Trái tim nàng thầm cảm thấy thoải mái hơn, quay sang nói lời cảm ơn với Ngọc cô cô, nàng vén lại mái tóc dài: “Chúng ta vào nhà
đi! Đúng là ngoài này lạnh thật.”
“Được.” Ngọc cô cô nói.
Hẳn là nàng nên cảm thấy may mắn, vì gặp được nam nhân như vậy.
Nhận chén trà từ tay Ngọc cô cô, Khinh Tuyết nghĩ nghĩ một chút, rồi sau đó nói: “Cô cô, ngươi giúp ta đi tìm Hoàng thượng lần nữa!”
Nàng kiên quyết.
Tuy nàng không có ý định tìm hiểu chuyện của hậu cung, nhưng nàng vẫn một mực quan sát xung quanh.
Không cố ý tìm hiểu, là vì nàng không muốn Hách Liên Bá Thiên nghĩ nàng dụng tâm kín đáo.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn trở thành người dụng tâm kín đáo nhất trong số sáu cống nữ!
Khinh Tuyết thầm tự giễu cợt chính mình.
Nàng vẫn nghĩ Hách Liên Bá Thiên đối với nàng khác với người bình
thường, vì thế chưa từng quyết tâm tiến vào, trải qua nhiều ngày bị Hách Liên Bá Thiên cố ý xa cách, còn có câu nói kia của Ngọc cô cô, khiến
nàng đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Hách Liên Bá Thiên, quả nhiên là người thông minh.
Hắn không độc sủng bất cứ nữ tử nào, thế nên hậu cung này mới không có
tranh chấp dù có rất nhiều nữ tử. Vì ai cũng chẳng khác nhau là mấy, thế nên không ai cảm thấy ghen tỵ.
Đúng vậy, thứ hắn muốn chính là điều đó.
Thế nên, hắn càng không độc sủng nàng.
Nhưng nàng lại cần sự sủng ái của hắn, càng nhiều càng tốt, vì có thế,
nàng mới có thể đặt nền móng vững chắc nơi hậu cung, mới có thể có một
vị trí trong lòng hắn, mới có thể tiến hành kế hoạch của nàng.
Thế nên, nếu hắn tĩnh!
Nàng nhất định phải động!
Nếu cả hai đều tĩnh, có lẽ tất cả sẽ im lìm.
Đã ngẫm ra điều đấy, nàng phải chủ động tấn công.
Phân tích rõ ràng mọi điều xong, lòng của nàng cũng trở nên thông suốt.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên hai má, để hai má lạnh lẽo có thêm ấm áp, từ màu
trắng bệch chuyển thành trắng hồng, rồi sau đó đi theo Ngọc cô cô.