Nhưng Khinh Tuyết lại cảm thấy ánh mắt đó rất giả dối, sự dối trá của thế
gian, thái độ đạo đức giả giữa người với người, nàng đã nhận ra từ lâu.
“Khinh Tuyết, chúng ta là con dân Tề Dương Quốc, đi vào Nhật Liệt Quốc,
chung qui vẫn bị người khác xem thường, chỉ có Tề Dương Quốc mới là quê
hương của chúng ta, thế nên, chúng ta phải vì nước làm những việc nên
làm. Chỉ cần tỷ muội chúng ta liên hợp lại, nhất định có thể làm nên
chuyện, đến lúc đó trở về Tề Dương Quốc, chúng ta có thể sống cuộc sống
của riêng mình. Ngay trong hậu cung này, cũng sẽ có nội ứng của chúng ta bảo hộ ngươi, không để ngươi bị thương tổn.” Chu Uyển Bích chu đáo nói
ra mục đích của mình.
Trong lòng Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh.
Nếu chưa từng trải qua kiếp sống tủi cực, nếu nàng vẫn là thiên kim Tể
tướng, sau khi nghe những lời này, có lẽ nàng sẽ nhiệt huyết sôi trào,
nhưng vào giờ phút này.
Nàng nghe thấy những lời đó, chỉ thấy mỉa mai nực cười.
Tề Dương Quốc, đối với nàng mà nói, là địa phương đau thương nhất, là địa phương mà nàng vẫn cật lực muốn quên.
“Ta sẽ suy nghĩ.” Khinh Tuyết chỉ nhẹ nhàng đáp lời.
Nàng sẽ suy nghĩ, nhưng không nhất định là sẽ đồng ý.
Vốn dĩ, nàng có thể giả vờ đồng ý, còn có thể gỡ cái mớ hỗn độn này.
Nhưng nàng cũng có chút sợ hãi, sợ chính mình thân cô thế cô, hơn nữa
lúc này còn phải đối mặt với những nữ nhân khác trong hậu cung của Hách
Liên Bá Thiên, nàng sợ nếu lại phải đối đầu với Chu Uyển Bích, không may vô ý, chỉ sợ sẽ bị dồn đến không còn đường sống.
Thế nên, không thể liên hợp cùng cô ta.
“Những lời ta nói, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi.” Chu Uyển Bích lại cường điệu một câu.
“Uhm.” Khinh Tuyết đáp. Đúng là nàng phải cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem phải đối phó với 2 chuyện đó như thế nào.
Dù sao đi nữa, dù nàng có năng lực, cũng không thể đối phó với nhiều nữ nhân như thế cùng một lúc.
“Kỳ thật chuyện trước kia của ngươi, ta đều đã nghe qua.” Chu Uyển Bích
thản nhiên nói, ánh mắt sáng rực như đuốc nhìn Khinh Tuyết chằm chằm.
“Chuyện trước kia gì?” Khinh Tuyết nhìn cô ta, vẻ mặt thanh thuần vô
tội, từ trước tới nay, nàng đều không muốn để kẻ nào đoán ra tâm tư chân chính của mình, dù sao đi nữa, nếu để Lâu Tể tướng biết những kế hoạch
dự định trong lòng nàng, chỉ sợ sẽ nhẫn tâm hạ độc thủ với nàng ngay.
Từ trước đến giờ, Lâu Tể tướng vẫn là kẻ mất hết tính người, chỉ biết có danh lợi.
“Kỳ thật Lâu Tể tướng cũng rất hối hận chuyện trước kia, nhưng bậc
trưởng bối có ân oán của bậc trưởng bối, trước kia, dù sao cũng là mẫu
thân của ngươi…” Chu Uyển Bích nói nửa chừng thì ngừng, chỉ nhìn chằm
chằm vào biểu tình trên mặt Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết chỉ thấy nhẹ cả lòng, dường như không để tâm đến chuyện
trước kia, chỉ thấy nàng khẽ mở miệng: “Chuyện trước kia, ta cũng không
nhớ rõ, sau này có nghe mấy người hầu lâu năm nhắc đến qua loa. Nhưng
chuyện đó không quan trọng, bởi vì lúc này đã khác xưa, ta chỉ mong có
một cuộc sống tốt, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Nàng làm ra vẻ rằng, bản thân vì quyền vì thế mà chiều chuộng hầu hạ Hách Liên Bá Thiên.
Nhưng vết thương cũ đã bị khơi ra, nỗi đau khiến nàng muốn ngất ngay lập tức, lại nặng nề đè lên nàng, khiến nàng không thở được, cảnh tượng thê thảm kia, lại ào đến như nước lũ…
Nàng vẫn phải gắng gượng nở một nụ cười nhạt nhẽo.
“Hách Liên Bá Thiên, hắn không có khả năng trao cho ngươi thứ ngươi
muốn, chỉ cần ngươi hợp tác cùng ta, chúng ta cùng cố gắng vì Tề Dương
Quốc, đánh bại Nhật Liệt Quốc xong, trở lại Tề Dương Quốc, chúng ta
chính là công thần, khi đó, mới là vinh quang chân chính và vinh hoa phú quý. Ở chỗ này, tuy lúc này người đang nhận được thánh sủng yêu chiều,
nhưng ngươi có thể giữ được thánh sủng đến lúc nào, cho dù hắn không
chán ghét ngươi, nhưng đến khi tuổi cao dung nhan tàn tạ, lại không có
chỗ dựa, xuất thân cống nữ, kết cục sẽ đáng thương đến mức nào chứ!” Chu Uyển Bích nói một tràng dài, lời văn uyển chuyển, giọng điệu sầu não,
đúng như thể đang nhìn thấy tận mắt kết cục thê thảm kia.
Về phần Khinh Tuyết cũng rất phối hợp, khẽ gật gật đầu, như đang xúc động thật sự.
Nhưng khi nàng cúi mặt xuống, thần sắc nàng rất bình tĩnh, không chút dao động, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
Nàng chậm rãi lên tiếng bằng chất giọng sâu kín: “Ta chung quy đã là
người của hắn, đi đến nơi đâu mới có thể không bị người khác khinh bỉ
chứ! Kiếp sống tủi cực thê lương mà ta từng trải qua, ngươi chưa hề nếm
trải, thế nên ngươi sẽ không thể lý giải được những đau khổ đó, hơn nữa, chuyện ngươi nói ta vẫn chưa thể tin tưởng tuyệt đối, chuyện này, cứ để ta suy nghĩ cẩn thận thêm một thời gian đi!”
Chu Uyển Bích nghe thấy thế, trên mặt cũng có chút xúc động, một câu ‘Đã là người của hắn’, khiến trái tim cô ta không có cách nào bình tĩnh
được. Cô ta thật sự đã sơ suất không để ý đến chuyện này.
Khinh Tuyết đưa vấn đề đó ra, khiến cô ta chợt hiểu, khi cô ta trở về Tề Dương Quốc, cũng sẽ phải đối mặt với vấn đề nan giải đó.
Nhưng cô ta đã chọn con đường này, không còn cách nào khác.
Chỉ có thể gạt vấn đề đó qua một bên.
Cô ta nói với vẻ nghiêm túc: “Ngươi cẩn thận nghĩ kĩ đi! Khi nào nghĩ
thông suốt, nói với ta một tiếng là được. Ta cũng muốn đi về trước,
không nên đứng ở đâu lâu, tránh kẻ khác dèm pha.”
“Tỷ tỷ, tạm biệt.” Khinh Tuyết nói nhỏ, khoảnh khắc Chu Uyển Bích xoay người, mới ngẩng mặt lên.
Dưới ánh chiều tà nhu hòa, gương mặt xinh đẹp như hoa vô cùng bình tĩnh, như thể nàng chỉ đang ngắm hoa hải đường…
Lời của Chu Uyển Bích, nàng không thể nghe theo.
Chẳng qua là Lâu Cương Nghị vẫn chưa nói hết sự thật ra, có lẽ mới nói
qua loa với cô ta, dù sao đi nữa, đó cũng là chuyện đáng ghê tởm vào bậc nhất.