“Về phòng ngủ đi, đêm lạnh lắm…” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên rất dịu dàng tình cảm, khiến ngực Khinh Tuyết đau nhói.
Nàng ngước đầu nhìn hắn, nhưng mãi vẫn chẳng biết nói gì.
Nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Nàng không biết, rốt cục Hách Liên Bá Thiên muốn thế nào, hắn thế này,
ngữ khí dịu dàng đấy, ánh mắt nồng nàn đấy, trái ngược là nàng lại cảm
thấy thật khó chịu.
Chợt nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói: “Trẫm mặc kệ nàng có phải gian tế của Tề Dương Quốc hay không, trẫm chỉ biết, nàng là Tuyết Phi của trẫm, là của trẫm cả đời! Yên tâm, nàng sẽ không có việc gì.”
Hắn vòng tay bế bổng nàng, đi về phía phòng ngủ.
Câu nói kiên định xuyên qua lồng ngực dày rộng của hắn, tiến sâu vào lòng nàng.
Có lẽ, tin tưởng là rất quan trọng.
Nhưng hắn có thể quyết không đổi ý, nàng không biết, tình yêu này rốt cuộc là đến mức nào.
Vì lẽ gì hắn có thể nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn
bước) che chở bảo vệ nàng, mà lại vì lẽ gì không chịu đặt lòng tin nơi
nàng?
Nàng thở dài, trong một mối quan hệ, khả năng không có tin tưởng, chỉ có yêu không nhiều lắm, nhất lại là mối quan hệ quân vương – phi tần.
Nàng không muốn một ngày kia hai người phải dùng kế để đối phó với đối phương, tình cảnh đó thật quá mức đau khổ.
Lúc này hắn có thể tin tưởng như thế, lòng nàng đã rất cảm động.
Ít nhất giờ phút này, nàng có thể biết, hắn yêu nàng bao nhiêu.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó tự mình lên giường, hành động
rất bình tĩnh, giống nhau tối nay chưa từng phát sinh bất cứ chuyện bất
thường nào.
Nhưng ai cũng hiểu, có một số việc, không phải ngươi làm như không biết thì tức là chuyện đó chưa từng xảy ra.
“Vì sao?” Nàng dè dặt lên tiếng, ngữ khí băn khoăn, cho thấy rõ sự rối
loạn mà ngay chính bản thân nàng cũng không giải thích được.
Vì sao, ở thời điểm nàng quyết định sẽ rời xa hắn, hắn lại dụ dỗ nàng bằng niềm tin không cần căn cứ đấy?
“Vì sao cái gì?” Hắn hỏi.
Hắn hỏi vậy, Khinh Tuyết biết nói tiếp thế nào, nàng đành cười nhẹ:
“Thiếp chỉ muốn hỏi, người đã đồng ý giúp thiếp báo thù, tại sao vẫn che chở cho thiếp như thế?”
“Chẳng lẽ nàng thực sự không nhìn ra” Hắn hỏi, ngữ khí nặng nề, giờ phút này, hắn hiểu hơn bao giờ hết, đối với nàng, hắn không còn chỉ có sự
sủng ái xác thịt ban đầu.
Nàng đã bất tri bất giác tiến vào trái tim hắn.
Tại trái tim hắn, xây một căn phòng của riêng mình, ăn sâu bén rễ, đến mức không phải hắn muốn là có thể gạt đi được.
Hơn nữa, hắn cũng không có ý định gạt đi.
Dù có tạo thành đe dọa với tính mạng hắn cũng không quan tâm.
“Thiếp không biết, dường như thiếp có hiểu, nhưng ngược lại cũng có phần không rõ, thiếp cũng không biết, rốt cục là thế nào.” Khinh Tuyết lắc
lắc đầu nói, chỉ cảm thấy đáy lòng rối như tơ vò, nàng cũng không biết
rốt cục là bản thân đang bị gì.
“Tuyết Nhi, nàng nói cho trẫm nghe, nàng… có yêu trẫm không?” Trong ánh
nến chập chờn, mặt hắn cũng sáng tối liên tục, nhưng đôi mắt nhìn nàng
kiên định thì chưa từng chớp lấy một lần.
Đôi mắt sâu như hồ thu, như muốn nhấn chìm nàng trong đó.
Kỳ thật, lòng hắn rất sợ hãi, hắn sợ phải nghe đáp án mà hắn không muốn nhận.
Nhưng hắn rất hy vọng, hy vọng có thể nghe được một câu trả lời khẳng định, trái tim hắn rối bời, đập loạn dồn dập.
Hắn yên lặng nhìn nàng chăm chú.
Giống như muốn nhìn thẳng vào sâu trong đáy lòng nàng.
Khinh Tuyết nhìn hắn, đôi mắt trong suốt đẹp như ngọc, lấp lánh dưới ánh nến.
Yêu hắn không?
Câu trả lời cho vấn đề đó, có lẽ trước đây nàng không dám trả lời.
Nhưng đến lúc này, nàng đã rõ ràng tim mình nghĩ gì.
Nhưng cũng chính vì đã hiểu, thế nên mới khó xử, thế nên mới khó chịu, thế nên mới không biết làm sao.
Mối quan hệ giữa hai người, không nên dính dáng đến yêu, một khi dính dáng đến yêu, hai người đều phải chịu đau khổ.
Nhưng không có cách nào, cuối cùng vẫn quanh quẩn thành yêu.
“Yêu…” Lúc này, nàng muốn đặt một dấu chấm hết bằng cách nói ra, về sau, vị tất đã có được cơ hội thế này.
Hách Liên Bá Thiên vốn đang rất trấn tĩnh nghe thấy một chữ này, thì như bị sét đánh, sửng sốt, rồi sau đó biểu tình trên mặt trở nên rối rắm.
Lại đột ngột giống như đã hoàn hồn, hắn ôm chặt lấy nàng đầy yêu thương, gọi: “Tuyết nhi…”
Hai tiếng này có rất nhiều ý nghĩa.
Thì ra thân làm đế vương như hắn cũng có lúc sợ hãi, một giây vừa rồi,
hắn thật sự rất sợ hãi, sợ phải nghe thấy một tiếng “không”.
“Ta cũng yêu nàng…” Lúc này, hắn không xưng trẫm, dừng một chữ “ta”, khác biệt chỉ một chữ, thật ra khác nhau rất xa.
Nói lên, hắn đã thật sự yêu nàng.
Yêu nàng đến hết thuốc chữa.
Khinh Tuyết dựa người vào vòng ôm đầy kích động của hắn.
Hắn càng kích động, nàng càng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
“Làm sao vậy?” Rốt cục Hách Liên Bá Thiên cũng cảm thấy người ở trong lòng mình có phần bất thường, liền hỏi.
Khinh Tuyết cười nhạt, lại nhuốm chút buồn bã: “Nếu Hoàng Thượng yêu
thiếp, tại sao không chịu tin tưởng thiếp?” Biết rõ không nên hỏi, nhưng nàng vẫn không chịu được mà hỏi ra lời.
Lời Khinh Tuyết nói, khiến Hách Liên Bá Thiên định thần trong nháy mắt,
hắn chỉ nhìn nàng, nhìn nàng chăm chú, rồi sau đó giống như thở dài, lúc đấy mới nói: “Nàng cũng biết, trẫm là hoàng đế, trẫm không chỉ chịu
trách nhiệm với cuộc đời của trẫm, trẫm còn phải chịu trách nhiệm với
dân chúng Nhật Liệt Quốc, trẫm không thể sơ sẩy dù chỉ một lần.”
Khinh Tuyết nghe thấy thế vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, so với trước chẳng khác là mấy.
Nàng biết, hắn là cửu ngũ chí tôn, thế nên làm gì cũng phải suy xét cẩn thận.
Nhưng chuyện có tin tưởng hay không, vốn dĩ không liên quan với ngai vàng.
Chung quy, là yêu không đủ sâu, chung quy, hắn vẫn không hiểu nàng.
“Chu Uyển Bích mới là gian tế thực sự.” Nàng chậm rãi nói, không phải vì muốn giải thoát cho mình, mà chính là không muốn hắn và Nhật Liệt Quốc
bị thương tổn.
Hơn nữa, chuyện tối nay, tất là Chu Uyển Bích âm mưu, nếu nàng còn để
mặc cô ta tự tung tự tác, không phải để làm trò cười cho cô ta sao.
Nàng không nói khi mới lục được viên sáp, vì biết sự tình đang nóng hổi, nói ra, quá nửa người chứng kiến sẽ cho rằng nàng muốn chối tội trốn
tránh trách nhiệm, chờ chuyện lắng xuống, tìm cơ hội thích hợp bày tỏ,
Hách Liên Bá Thiên cũng thấy tin tưởng hơn mấy phần.
Có lẽ lần này hắn đã tin hoàn toàn.
Nhưng chung quy là lòng tin không còn tác dụng.
Vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm, dù không bị kết tội, cũng sẽ ra đi.
Nhưng lòng vẫn khó tránh níu kéo một tia hy vọng mong manh, có điều đến giờ phút này đã hoàn toàn dứt khoát.
“Là cô ta.” Hách Liên Bá Thiên nói, giọng nói có vài phần kinh ngạc, thoạt nhìn lại giống như yên tâm.
Đúng vậy, hắn cũng không rõ, vì lẽ gì mà giờ phút này nghe được câu vạch trần của Khinh Tuyết, hắn lại cảm thấy rất đáng tin.
Khinh Tuyết gật gật đầu, rồi sau đó hỏi: “Hoàng Thượng tin không?”
“Trẫm tin.” Lúc này, Hách Liên Bá Thiên không có chút do dự nào, kỳ thật chuyện tối nay, chỉ cần là người sáng suốt thì vừa nhìn đã rõ.
Chỉ là do tình huống lúc đấy quá rối loạn, lại thêm dao động nhất thời,
khiến hắn không kịp phân tích chi tiết, lúc này nghĩ lại, chứng cớ kia
có vẻ quá nông cạn.
Chẳng qua là vì Lâu Cương Nghị nói ra trong tình cảnh bất lực nhất, thế
nên không ít người tin là ông ta vì bảo toàn tính mệnh mà phun ra tin cơ mật.
“Trước kia cô ta có đề nghị thiếp cùng hợp tác, nhưng thiếp không đồng
ý, thứ nhất, thiếp không muốn cùng hội cùng phường với cô ta, thứ hai,
người thiếp muốn đối phó là Lâu Cương Nghị, nếu giúp Tề Dương Quốc,
không nghi ngờ gì cũng là giúp ông ta, thiếp không mù quáng mà cho rằng, Quốc chủ Tề Dương Quốc sẽ vì thiếp mà giết Lâu Cương Nghị, ông ta là
Thừa tướng đắc lực của hắn, ai lại đi chém cánh tay phải của mình!”
Khinh Tuyết chậm rãi nói.
Giờ phút này, nàng thầm nghĩ nói hết những điều mình biết ra, để Hách
Liên Bá Thiên có thể mau chóng tra ra chân tướng, để dồn Lâu Cương Nghị
vào chỗ chết nhanh hơn.
“Nhưng người cũng biết, thiếp thân cô thế cô, nếu muốn báo thù, nói dễ
hơn làm, hơn nữa cô ta là do Tề Dương Quốc phái đến, đi theo còn có
nhiều người trợ giúp, vì thế thiếp thỏa thuận với cô ta, cô ta không can thiệp vào chuyện của thiếp, thiếp cũng sẽ không vạch trần cô ta.” Khinh Tuyết kết thúc trong tiếng thở dài.
Nàng vẫn tưởng, khi Hách Liên Bá Thiên nghe được thế sẽ nổi cơn thịnh
nộ, vì nàng biết chuyện gian tế từ lâu mà không nói với hắn.
Chỉ là nàng không dám mạo hiểm thôi.
Ai ngờ Hách Liên Bá Thiên không tức giận chút nào, hắn ôm nàng vào lòng, nói: “Ta hiểu rồi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ báo thù thay nàng, tất
cả những kẻ đã tổn thương nàng, đều không có kết cục tốt!”
Câu cuối cùng hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, khiến nàng cũng cảm nhận được sát khí sắc lạnh.
Khinh Tuyết gật gật đầu, dựa người vào lòng hắn.
Không nói gì thêm.
Đêm… yên tĩnh.
Mặt trăng yên ắng rọi lờ mờ.
Hắn vòng tay ôm nàng: “Ngủ đi! Đêm khuya rồi.”
Nàng gật đầu, vùi đầu vào lòng hắn ngủ.
Nghe tiếng hô hấp đều đặn vững vàng của hắn, nàng trợn tròn mắt, không có cách nào ngủ được.
Chờ ngày này đã lâu, khi ngày đó đến, lại cảm thấy trong lòng hụt hẫng,
giống nhau có một tảng đá vẫn luôn đè nặng trên tim, giờ đột ngột buông
xuống, mới phát hiện, thì ra tim bị đè nặng đã thành quen.
Nàng vươn tay, ôm chặt hắn.
Dường như vào lúc này, chỉ có sự ấm áp của hắn, mới có thể khiến nàng an tâm một chút.
Hách Liên Bá Thiên cảm thấy người trong lòng mình có chút không bình
thường, hắn mở mắt, đã thấy đôi mắt to tròn trong veo đang nhìn hắn.
Nàng nhẹ nhàng thốt ra: “Hôn thiếp….”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đòi hắn hôn, thanh âm đứt quãng, như
ma chú, khiến hắn không còn khả năng khống chế. Cúi đầu, ngậm lấy đôi
môi đỏ mọng chờ mong.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy mờ mịt, mắt hoa đầu váng. Nàng không biết tại
sao lại làm thế, tại sao lòng lại thấy khó chịu, vì sao lại khát khao
hắn, vì sao không đành lòng rời xa hắn.
Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động mà không vì bất cứ một nguyên nhân gì,bất cứ một mục đích gì.
Đôi môi hắn như có ma lực, từng chỗ được hắn hôn không nhịn được mà run rẩy trong vui sướng.
Nàng cảm thấy hưng phấn, lại cũng cảm thấy đau khổ một cách kỳ quái. Vì gạt bỏ chút bất an, nàng càng kề sát vào người hắn.
Hách Liên Bá Thiên giống được cổ vũ, càng thêm mạnh mẽ công chiếm môi
nàng. Hắn dây dưa với lưỡi nàng, khiến đôi môi nàng chuyển màu đỏ tươi,
ngọt ngào mê người.
Trong lúc nàng thở dốc, hắn cuồng nhiệt hôn lên vầng trán mịn màng, dưới sự âu yếm của hắn, làn da bạch ngọc dần hồng lên.
Hách Liên Bá Thiên lần này và lần trước như hai người khác hẳn nhau, hắn không thô bạo, ngược lại lại giống như dùng sự dịu dàng lăng trì nàng,
nhai nàng thành từng miếng nhỏ một.
Hắn muốn mang đến cho nàng những cảm xúc tuyệt vời nhất.
Lúc trước hắn cuồng bạo thô lỗ, là vì ghen tuông đố kỵ, lúc này, hắn muốn bồi thường cho nàng.
Cũng bởi vì, tất cả ngờ vực đã tiêu tan, hắn muốn trao cho nàng những điều tốt nhất.
Khinh Tuyết chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay quấn lấy thân hình rắn
chắc của hắn, đêm nay, nàng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ cảm thấy
liều lĩnh.
Ngay tại đêm nay!
Nàng quấn lấy hắn, như muốn làm dây leo quấn quanh hắn.
Toàn thân nàng như có lửa, cuồng nhiệt khó tả.
Mà chỉ có nàng mới biết lòng mình đang có chủ ý gì
Hách Liên Bá Thiên cảm nhận được sự cuồng nhiệt của nàng, chỉ càng thêm
kích động, đôi môi nóng bỏng của hắn càng thêm làm càn đi xuống, ôm trọn bầu ngực căng tròn đẹp đẽ của nàng.
Ngọn lửa ái ân thiêu đốt bừa bãi, đốt sạch lý trí của nàng, chỉ còn lại khát khao hắn một cách mãnh liệt.
“Bá Thiên… Bá Thiên!” Nàng như kẻ chết đuối, bấu víu lấy hắn. Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như thế mà không cần hắn yêu cầu, hoàn toàn là từ nội tâm thôi thúc.
Thật là liều lĩnh, thật là điên cuồng.
Hách Liên Bá Thiên ngậm lấy vành tai nàng, thầm thì mê hoặc: “Nói đi, nói là nàng muốn ta!”
Thanh âm hắn đã trở nên đứt quãng, lửa dục đã khiến hắn gần như không
còn khả năng khống chế, nhưng hắn lại muốn nghe những lời đó của nàng.
Khinh Tuyết không chịu nổi sự tấn công như dời non lấp bể, rốt cục run
rẩy nói: “Thiếp… Thiếp muốn chàng… Thiếp chỉ muốn chàng… Bá Thiên…”
Không chút ngượng ngùng, không chút lúng túng.
Đây chính là sự hòa hợp cả về tâm hồn lẫn thể xác.
“Tuyết Nhi…..” Hách Liên Bá Thiên âu yếm gọi tên nàng, nồng nàn tình cảm, cùng lúc đó, tấn công vào tường thành trong nàng.
Khinh Tuyết run rẩy, cảm thấy như bị đẩy đến giới hạn, nước mắt không kiềm chế được lã chã tuôn rơi.
Hắn nhìn thấy nàng trào nước mắt, dù có muôn vàn xúc động, cũng ngừng lại, nhìn nàng, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Khinh Tuyết lắc đầu, mỉm cười như hoa: “Không có…..”
Dứt lời, hai cánh tay nõn nà bò lên cổ hắn, nói: “Đừng dừng lại…..”
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, nâng đầu nàng lên, tỉ mỉ hôn từng
giọt nước mắt của nàng; sau đó hắn bằng tốc độ thương tiếc dịu dàng,
điên cuồng kết hợp cùng nàng.
Một đêm này.
Nàng, và hắn, hoàn toàn gạt bỏ tất cả vướng mắc, hoàn toàn liều lĩnh.
Hắn không rõ tâm ý của nàng, nàng thì đã lên kế hoạch từ lâu.
* * *
Sáng sớm, Khinh Tuyết bủn rủn đứng lên, đưa mắt nhìn quanh, Hách Liên Bá Thiên đã lên triều.
Mặc kệ thế nào hắn cũng không trễ nải việc lên triều, mặc kệ thế nào, hắn cũng là một hoàng đế tốt.
Nhưng… hoàng đế tốt nhất định là khó lòng mà trở thành một phu quân tốt.
Mà nàng … lại muốn một phu quân tốt, chứ không phải một hoàng đế tốt.
Đẩy cửa ra, hương hoa quế ngào ngạt đưa tới, cả người, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nàng cũng không biết, đêm qua bản thân bị sao mà lại điên cuồng thế, dường như muốn đốt cháy tất cả.
Là vì sắp ra đi, vẫn không đành lòng chăng?
Nàng cắn môi, đến khi đôi môi chuyển màu trắng bệch mới nhẹ nhàng buông ra.
Chỉ thấy Hách Liên Trường Phong đi tới, mặc trường bào xanh đen, thoạt
nhìn, vẫn sáng ngời có thần như trước kia, nhìn kỹ mới phát hiện, sắc
mặt hắn có phần không tốt.
“Nàng có khỏe không?” Hắn hỏi.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nụ cười thản nhiên, nhưng thật ra lòng nàng thấy ấm áp hơn rất nhiều, hắn luôn như thế, luôn khiến nàng thấy ấm lòng
hơn.
Chỉ tiếc, nàng không thể mang lại cho hắn bất cứ điều gì.
“Ta ổn lắm.” Nàng nhẹ nhàng đáp.
Rồi sau đó, không gian chìm trong yên tĩnh.
Hai người, một đứng một ngồi, một người đứng ở hành lang, một người ngồi trong vườn, tuy cách không xa, nhưng thủy chung không thể chung lối.
Cuối cùng Hách Liên Trường Phong cũng mở miệng: “Nàng định làm gì bây giờ?”
Tuy hắn không biết Hoàng Thượng sẽ xử lý nàng thế nào, nhưng hắn biết,
nàng sẽ không có việc gì, tối qua biết Hoàng thượng ngủ lại Hải Đường
Cung, hắn liền hiểu điều đó.
Hắn nhìn ra được, Hoàng Thượng cũng thật lòng yêu nàng.
Thế nên, mới có thể sau khi hạ lệnh giam lỏng, vẫn không kiềm chế được mà đến với nàng.
Hắn biết, thông minh như nàng, sẽ không để đêm này trôi qua trong vô ích.
Nếu Hách Liên Bá Thiên không ở lại, nàng có khả năng nguy hiểm, nhưng Hách Liên Bá Thiên đã ở lại, nói lên, nàng an toàn.
Hắn rất hiểu nàng, nàng là một người thông minh. Hơn nữa công cuộc báo
thù kia đã ám ảnh nàng quá nửa đời người, nàng sẽ không để tuột cơ hội
quý báu thế này.
“Chờ Hoàng Thượng xử lý Lâu Cương Nghị xong rồi nói!” Khinh Tuyết chậm
rãi nói, tuy Hách Liên Trường Phong không hỏi gì, nhưng nàng biết, hắn
biết mọi chuyện.
Ánh mắt hắn, đã nói hết với nàng.
Hơn nữa, hắn là người duy nhất mà nàng không muốn giấu diếm.
Hắn hiểu nàng, cũng biết tất cả về nàng.
Ngẩng đầu, nàng nhìn hắn: “Ngươi còn nhớ ta từng nhờ ngươi một việc
không? Ta nói rồi, xong chuyện này, có lẽ ta sẽ làm thế, mà quả thật, ta cũng đang có ý định làm vậy.”
Nàng không nói hết, nhưng nàng biết Hách Liên Trường Phong vẫn nhớ.
Chuyện này nàng cũng không thể nói quá lộ liễu, trong cung không thiếu
gì tai vách mạch rừng, làm gì cũng phải cẩn thận, hơn nữa nếu để Hách
Liên Bá Thiên phát hiện phong phanh, nàng có mọc cánh cũng không đi
được.
Người đàn ông kia, hắn quá hùng mạnh.
Nàng từng nói với Hách Liên Trường Phong, nếu có thể, nàng hy vọng sau
khi báo thù sẽ rời khỏi hậu cung. Lúc ấy, nàng từng nói cần sự hỗ trợ
của hắn.
Quả nhiên, chỉ một câu, Hách Liên Trường Phong liền hiểu: “Nàng thật sự quyết định làm thế?”
“Ta đã quyết định rồi.” Nàng nhẹ nhàng đáp, không chút do dự.
Thay bằng đau lòng lúc này, chi bằng đừng để tương lai phải hối hận.
“Ta sẽ giúp nàng.” Hắn đáp.
Chỉ cần là yêu cầu do nàng đưa ra, hắn đều giúp nàng, cả đời này, hắn
chưa từng làm những chuyện ích kỷ cá nhân, nhưng lúc này, hắn lại muốn
tự làm gì đó cho bản thân.
Vì chính mình, vì giúp nàng.
Nữ tử này nhìn như kiên cường, kỳ thực rất yếu đuối.
Có lẽ con người nàng giả dối, có lẽ con người nàng lắm âm mưu, nhưng nàng lại khiến người khác phải đau lòng.
“Cám ơn ngươi…” Khinh Tuyết nhìn hắn, mỉm cười.
“Ta nói rồi, không cần nói ‘cám ơn’ ta.” Hắn nói, thái độ dịu dàng thâm tình.
“Nhưng ta cũng từng nói, ngoại trừ một câu ‘cám ơn’, ta không biết ta
còn có thể nói gì khác.” Kiếp này hắn và nàng nhất định vô duyên, nàng
nợ hắn rất nhiều, khi nào có thể trả, nàng cũng không biết.