Ấm nước sôi lục bục, một luồng hơi trắng bốc lên.
Chắn giữa nàng và Chu Uyển Bích, cũng chắn đi tâm tư hai người.
Trà Quân Sơn mao tiêm, không nên dùng nước sôi để pha chế, phải để nước
sôi rồi nhấc ra, chờ hai phút cho nước nguội bớt, lúc đó pha mới có mùi
vị ngon nhất.
Khinh Tuyết thấy nước đã sôi, cầm khăn nhỏ lót tay, nhẹ nhàng nhấc ấm
nước sôi lên, đặt xuống một bên, mở nắp ấm rồi lắc lắc vài cái.
Để hơi còn bốc ra cho nước nguội bớt.
Sau đó chậm rãi đổ nước sôi vào ấm đã có trà, lá trà gặp nước, trôi nổi lờ lững, lá trà hút nước dần giãn ra.
Nhất thời, một mùi hương nhàn nhạt sâu kín tỏa ra, vờn quanh đình viện.
Xua đi bầu không khí ảm đạm khi nãy.
Chu Uyển Bích ngửi mùi thơm, sau đó khen: “Thơm lắm!”
Dứt lời nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhắm mắt tinh tế thưởng thức, rồi sau
đó cười nói: “Nếu nói ngươi chỉ vừa học thì thật khó tin, tuy nói trà
này vốn là trà tốt, hiếm có khó tìm, nhưng nếu muốn pha ra được thế này, không phải là điều mà bất kỳ ai cũng làm được, muội muội quả nhiên là
thông minh khéo tay!”
“Tỷ tỷ khích lệ, Khinh Tuyết sao sánh bằng tỷ tỷ chứ!” Khinh Tuyết lạnh
nhạt cười, đôi mắt thông lóe sáng, nhìn Chu Uyển Bích chăm chú.
“Muội muội khiêm tốn …” Chu Uyển Bích che tay áo lên cười, vô cùng ôn hòa.
“Tỷ tỷ trường tụ thiện yểm, cũng không phải là điều mà người bình thường nào cũng làm được, Khinh Tuyết dù có học cả đời cũng chưa chắc đã học
được!” Khinh Tuyết không muốn nói chuyện kiểu vờ vịt này nữa, trong hai
người, nhất định phải có một người vạch trần mục đích thật của cuộc nói
chuyện này ra.
“Trường tụ thiện yểm? Muội muội nói lời này thật sự khiến ta khó hiểu,
ta mới chỉ nghe trường tụ thiện vũ, nhưng ta cũng không phải người
trường tụ thiện vũ, ngươi cũng biết từ trước đến nay ta vốn thích yên
lặng …” Chu Uyển Bích cũng cười, thái độ bình tĩnh, nhìn Khinh Tuyết.
Cầm chén trà, Khinh Tuyết cũng bình tĩnh cười, rồi từ từ nói tiếp: “Tỷ
tỷ biết ta nói gì mà, kỳ thật có một số việc, không thể nói rõ, nhưng
trong lòng ai nấy đều hiểu, hôm nay tỷ tỷ đến, chẳng lẽ không phải vì
mục đích đấy sao?”
“Muội muội thật thẳng thắn.” Chu Uyển Bích không ngờ Khinh Tuyết dĩ
nhiên vạch trần sự thật, vẫn cười rất thản nhiên: “Xác thực có một số
việc không thể nói rõ, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng.”
“Ngươi cho rằng ta rất ngây thơ sao, không ngờ vực chút nào sao…” Khinh
Tuyết nói, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chu Uyển Bích, khiến cô ta không thể không đón nhận ánh mắt đó.
“Mỗi người một khác, ai có mục đích của người nấy, ta không thể nói gì,
vốn dĩ, ta không ngờ hai ta sẽ bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng nếu việc đã đến nước này, ta chỉ muốn phối hợp ăn ý một chút, coi như
đôi bên cùng có lợi.” Chu Uyển Bích lại nói một cách ôn hòa, bình tĩnh
không nóng không lạnh.
“Nhưng hình như hơi bất công với ta, vốn dĩ ta không cần dính đến việc
của ngươi, nếu ta vẫn tiếp tục giữ im lặng, chẳng lẽ không phải để bản
thân chịu oan sao!” Khinh Tuyết cười nhạt, gương mặt khuynh thành trở
nên lạnh lùng.
“Ngươi cũng không phải là không thể giữ im lặng, mặc dù ta không biết
ngươi có mục đích gì, nhưng ta nghĩ, ngươi lẻ loi một mình, muốn chứng
minh điều gì cũng không phải chuyện dễ, nhưng ta thì khác…” Chu Uyển
Bích nói được nửa chừng thì ngừng lại, nhìn Khinh Tuyết.
Nhưng Khinh Tuyết hiểu, cô ta đến, là được hoàng đế Tề Dương Quốc an
bài, chắc chắn có kẻ đứng trong tối âm thầm tương trợ cô ta, cô ta không thể tác chiến đơn độc.
Nhưng Khinh Tuyết không giống cô ta, mặc kệ là mục đích gì, nàng cũng chỉ hành sự đơn độc.
Ý của cô ta là, mặc kệ Khinh Tuyết có đồng ý giữ im lặng hay không, nàng đều không thể cự tuyệt.
Khinh Tuyết vừa nghe, liền cười “ha ha”, tiếng cười lảnh lót như tiếng
chim hoàng anh hót: “Nếu ta không muốn giữ im lặng, tỷ tỷ ngươi định làm gì ta?”
Nàng nói xong, đưa chén trà lên ngang mũi ngửi, tư thế uyển chuyển tao
nhã: “Kỳ thật tỷ tỷ cũng biết, có những thời điểm, không thể xem thường
thủ đoạn của nữ nhân. Nếu tỷ tỷ thực sự không ngờ vực ta như lời ngươi
nói, hôm nay tỷ tỷ cũng sẽ không vội vàng đến đây!”
Khinh Tuyết chỉ cười uyển chuyển, nhưng câu đó của nàng thực sự đã khiến Chu Uyển Bích phải suy nghĩ.
Nàng muốn cho Chu Uyển Bích biết, thứ nàng có, không chỉ có bề ngoài
xinh đẹp, nàng được sủng ái, là nhờ tài trí của nàng, nàng cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào khinh thường nàng.
Chu Uyển Bích nghe Khinh Tuyết nói xong, rốt cục cũng biến sắc, tuy chỉ
trong chốc lát, nhưng đủ thấy cô ta đã chấn động, sở dĩ có thế phục hồi
rất nhanh vì từ nhỏ cô ta đã được giáo dưỡng để trầm mặc.
Nhưng đến hôm nay cô ta mới phát hiện, cô ta đã nhìn nhầm một người,
chính là nữ nhân trước mắt này, cô ta không thể ngờ Lâu Khinh Tuyết
thông minh sáng suốt như thế.
Khiến cô ta giật mình không thôi.
“Nếu cứng rắn đối đầu, cả hai cùng không có lợi.” Chu Uyển Bích phải ngồi một lúc, mới tìm được giọng nói của mình.
“Khinh Tuyết cũng có ý tứ này, nếu đã như vậy, tỷ tỷ nên bảo những kẻ đó không cần dùng chứng cứ chĩa mũi rìu về phía ta nữa, nếu không, ta cũng không ngồi yên chờ chết đâu.” Khinh Tuyết nghe xong lời của cô ta, nhẹ
nhàng cười nói.
“Được. Vậy chứng ta cứ tiếp tục như thế.” Chu Uyển Bích tự biết phải làm thế nào mới thỏa đáng cho cả đôi bên.
“Uhm, trà này thật sự thơm lắm, tỷ tỷ uống nốt đi! Chớ để phí hoài …” Dứt lời thì tự uống nốt chén trà của mình.
Chu Uyển Bích cũng cười, rồi sau đó nhấp nốt trà trong chén.
Hai người cùng cười.