Tẩm Quân

Chương 87: Chương 87: Phát điên. (2)




Trong Hải Đường Cung.

Nữ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, trong sắc thu lá vàng rơi, cung phục màu hồng nhạt nàng mặc trở nên nổi bật lạ kỳ.

Trái ngang ở chỗ, nữ tử đẹp như tiên đấy, lại si ngốc nhìn bốn phía, bộ dạng mờ mịt vô thần.

Nàng đưa tay túm lấy một cành hoa quế, ngồi trên tảng đá cẩm thạch trắng, như một đứa trẻ con, vừa cười vừa đếm hoa: “Một đóa… Hai đóa… Ba đóa… Hì hì…”

Bộ dạng nàng ngây ngốc, ai nhìn thấy cũng phải thở dài một tiếng.

Ngọc cô cô đứng ở cửa, nhãn thần lạnh băng, nhìn nàng chăm chú thật lâu, cô ta phải xác nhận là Khinh Tuyết đã phát điên thật sự, nếu không, không chỉ Hoa Phi bị tội, cô ta chỉ sợ bản thân cũng không tránh được tai kiếp.

Nhưng nhìn qua, cũng không giống là giả.

Miệng cô ta khẽ cong lên rất giống như cười đắc ý.

Rồi sau đó cô ta chậm rãi đi về phía trước, trên tay là một đĩa quế hoa cao, quế hoa cao này là cô ta cố ý vào bếp làm, trên mặt quế hoa cao rắc đầy muối, bất luận là kẻ nào, chỉ cần ăn một miếng sẽ phải nhổ ra ngay lập tức.

Mặc kệ như thế nào, cô ta vẫn phải thử Lâu Khinh Tuyết một phen.

“Tuyết Phi nương nương, nô tỳ làm cho ngài quế hoa cao mà ngài thích ăn nhất, ngài mau ăn đi!” Cô ta cười nói, đưa miếng quế hoa cao đến trước mặt Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết buông chùm hoa quế trong tay xuống, rồi sau đó nhìn đĩa quế hoa cao, nở nụ cười rực rỡ như pháo hoa: “Cao, cao, quế hoa cao!”

Dứt lời liền văng cành hoa quế đang dính đầy đất cát, bao đất cát dính hết lên quế hoa cao.

Thế nhưng nàng còn vỗ tay ha ha nở nụ cười: “Ha ha ha ha, quế hoa cao!”

Nói xong cầm lấy miếng quế cao hoa, cắn một miếng, rồi sau đó thừa dịp Ngọc cô cô chưa chuẩn bị kịp, bổ nhào lên người cô ta, dùng sức nhét miếng quế hoa cao vào mồm cô ta: “Ăn… Ngươi cũng ăn… Ăn ngon ăn ngon cao cao…”

Ngọc cô cô không nghĩ ra được nàng sẽ làm thế, không đề phòng kịp, nuốt ngay một mẩu quế hoa cao xuống. Mặt cô ta liền hiện vẻ kinh hoàng, dùng sức đẩy ngã Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết bị cô ta đẩy, ‘Oa’ một tiếng rồi khóc lên: “Ngươi… Ngươi đẩy ta đau quá… Đau quá…”

“Ta…” Ngọc cô cô vừa nghe liền hoảng hốt, dù sao cô ta cũng chỉ muốn thăm dò xem nàng điên thật hay không, không ngờ là gặp phải những việc này.

Dù sao đi nữa, hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa tuyệt tình với Lâu Khinh Tuyết

Vì thế cô ta nhanh chóng tiến đến lấy lòng: “Tuyết Phi nương nương không khóc không khóc, ăn quế hoa cao sẽ không đau nữa!”

“Ăn sẽ không đau?” Khinh Tuyết đơn thuần si ngốc nhìn cô ta hỏi.

Ngọc cô cô gật đầu.

Khinh Tuyết cầm hai miếng quế hoa cao lớn ăn, dáng vẻ rất ngon lành.

Bánh điểm tâm kia tuy là quế hoa cao, nhưng lại mặn, hơn nữa còn rắc rất nhiều muối lên mặt trên, mặn đến nỗi nàng ăn thấy thật khổ sở, nhưng nàng vẫn ăn thật ngon lành, như thể hoàn toàn không hay biết bánh điểm tâm này rất mặn.

Chỉ cần không có độc, có thế nào nàng cũng ăn được.

Khi nhét quế hoa cao vào miệng Ngọc cô cô, nàng đã thấy cô ta nuốt một mẩu xuống, nhưng cô ta không có vẻ gì căng thẳng, chứng minh quế hoa cao không có độc, thế nên, nàng có thể yên tâm ăn nó.

Chỉ là một món điểm tâm hơi mặn mà thôi.

Khoảng thời gian còn ở Lâu Phủ, nàng chưa từng được ăn điểm tâm, ba bữa trong ngày, đều là cơm thừa canh cặn, còn thường xuyên phải chịu cảnh ăn không đủ no, nhưng nàng vẫn có thể kiên trì vượt qua.

Đầu óc nàng lúc này thật sự rất tỉnh táo.

Đêm hôm đó, thời điểm nàng tỉnh lại, trưởng ngục liền thỉnh Hách Liên Trường Phong đến ngay lập tức.

Hắn đem toàn bộ kế hoạch nói cho nàng, muốn nàng giả vờ điên, lấy bất biến ứng vạn biến.

Chỉ có như thế, mới có thể vượt qua hiểm cảnh. Mới có hi vọng sống sót, mới có cơ hội làm lại.

Xác thực, chỉ có như thế.

Thế nên, nàng liền phát điên.

Cơn điên này sẽ là bước ngoặt trọng yếu trong cuộc đời nàng.

Trữ Như Hoa, nếu ta đã không chết, thì ngươi sẽ phải chết. Ta không phải kẻ vô tình, càng không là người thiện lương.

Ta là kẻ có thù tất báo!

Còn có Ngọc cô cô, Giang Uyển Nhu, những người này, kẻ nào cũng đừng mong trốn thoát.

Ngọc cô cô, vừa nghĩ đến cô ta, lòng nàng lại nhói đau, trước kia, nàng từng tín nhiệm cô ta như vậy, từng bị ánh mắt tiếc thương của cô ta làm cảm động.

Chẳng thể ngờ, càng là người mà ta tin tưởng, cũng lại là kẻ thương tổn ta sâu sắc nhất.

Nàng nhồm nhoàm ăn miếng quế hoa cao, miệng không cảm thấy mặn, nhưng lòng lại thấy mặn chát, vì muốn thử xem nàng điên thật hay vờ, cô ta lại dùng mưu mẹo vặt vãnh này. Không phải là quá coi thường Khinh Tuyết nàng đi.

Gian khổ trên cõi đời này, nàng nếm trải nhiều lắm rồi, sao có thể bị trò vặt này làm khó chứ.

Nhưng… chỉ sợ Ngọc cô cô muốn gặp tao ương.

Lòng nàng thầm cười lạnh.

Dưới nắng vàng trời thu, sa tanh màu vàng lóe sáng rực rỡ.

Đó là thứ ánh sáng rực rỡ, cái rực rỡ của ánh thái dương, chói chang đến loá mắt. Long bào màu vàng kia, từng là tất cả hy vọng của nàng.

Tuy rằng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng bản thân nàng biết, trong lòng nàng có bao nhiêu suy nghĩ rối ren, chẳng qua, rốt cục thì suy nghĩ nào cũng phải tan biến.

Hướng về phía người đàn ông anh tuấn lãnh khốc nở một nụ cười rạng rỡ. Nàng đứng lên.

Trên mặt dính đầy vụn điểm tâm, tóc tai bù rối, từ trên xuống dưới người nàng không chút liên quan. Hai tay vẫn cầm nửa miếng quế hoa cao, nàng giơ về phía Hách Liên Bá Thiên: “Ăn cao cao, ăn cao cao, cao cao ăn ngon ăn ngon.”

Về phần Ngọc cô cô, vừa nhìn thấy Hoàng thượng lòng liền chấn động, loại chuyện này, nếu để Hoàng thượng biết thì chết không có chỗ chôn, khi Khinh Tuyết đi về phía Hách Liên Bá Thiên, cô ta vội nhảy dựng lên, tay cô ta nhanh chóng giữ lấy tay Khinh Tuyết: “Tuyết Phi nương nương, Tuyết Phi nương nương, quế hoa cao này đã ăn một nửa, không thể đưa Hoàng thượng ăn, để nô tỳ đi lấy một đĩa khác mời Hoàng thượng.”

“Ăn một nửa rồi thì hắn không thể ăn nốt sao?” Khinh Tuyết bĩu môi, lắc đầu, dường như không thể hiểu tại sao không thể đưa Hoàng thượng ăn.

Nàng nhìn miếng điểm tâm còn một nửa, lại nhìn Hách Liên Bá Thiên, vươn cánh tay không bị Ngọc cô cô giữ, giơ nửa miếng điểm tâm: “Cao cao ăn ngon…”

Ánh mắt thật điềm đạm đáng yêu biết bao, vài phần mềm mại, có thể rung động lòng người.

Vốn dĩ, Ngọc cô cô tưởng rằng, Hoàng thượng nhất định sẽ không ăn, dù sao Hoàng thượng cũng chưa bao giờ thích ăn điểm tâm này nọ, thêm chuyện miếng điểm tâm trong tay Tuyết Phi đã bị ăn một nửa, Hoàng thượng nhất định sẽ không ăn.

Thật ngoài dự tính, Hách Liên Bá Thiên bất ngờ nở nụ cười, rồi sau đó vươn tay, nói với nàng: “Mang qua đây ta ăn thử xem.”

Nụ cười dịu dàng biết bao, ánh mắt âu yếm biết bao.

Giây phút biết nàng đã phát điên, hắn mới chính thức hiểu ra, hắn yêu nàng, mặc kệ nàng thế nào, cũng là lần đầu tiên hắn động chân tình, cũng có thể là chân tình duy nhất đời hắn.

Hắn không muốn khống chế nữa.

Hắn nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.

Chu Đãi nói qua, nàng bị đả kích tinh thần, lại thêm sốt cao nên phát điên, cơ hội chữa khỏi tuy xa vời, nhưng chung quy là có cơ hội.

Chỉ cần lấy dược lý trị liệu, kết hợp với chân tình cảm động, có lẽ sẽ khỏi.

Thế nên, hắn sẽ dùng tình yêu của hắn, lay động con tim nàng, khiến nàng tỉnh lại.

Cho dù nàng có là một nữ tử trăm phương ngàn kế, hắn cũng không ngại, hắn sẽ giữ nàng, nhốt chặt bên mình, khiến nàng không có cơ hội, không có động cơ làm ra những chuyện này một lần nữa.

Câu hắn vừa nói, không chỉ khiến Ngọc cô cô ngây ngẩn cả người, ngay chính Khinh Tuyết, cũng sửng sốt một chút, nhưng nhận ra mình đang giả điên, dù có kinh ngạc trong nháy mắt, cũng trở về bộ dạng ngốc nghếch.

Còn nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Nghe hắn nói xong, nàng thật sự đi về phía hắn.

Nàng đã tính toán tốt rồi, miếng điểm tâm trong tay, mặc kệ là dùng phương pháp gì, cũng phải khiến nó vào trong miệng Hách Liên Bá Thiên.

Tuy rằng không thể dồn Ngọc cô cô vào chỗ chết, ít nhất cũng có thể cho cô ta một bài học nho nhỏ, để cô ta không dám làm càn nữa, cũng khiến Hách Liên Bá Thiên quan tâm vấn đề ăn uống của nàng hơn, nói cách khác, nếu lại để người khác có cơ hội hạ độc, nàng sợ là không may mắn sống sót mãi.

Về phần Ngọc cô cô, thấy Khinh Tuyết cất bước, vội vã tiến lên chặn đường nàng: “Tuyết Phi nương nương, đây là đồ ăn dở dang, nô tỳ đi lấy một đĩa khác cho ngài!!!”

Nói xong có chút lo lắng muốn cướp miếng điểm tâm trong tay Khinh Tuyết.

Hách Liên Bá Thiên liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ kỳ quái trong cách cư xử Ngọc cô cô, vì thế nhướng mày, trầm mặt, vài phần giận dữ: “Như ngươi cũng có tư cách xen mồm sao!”

Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng khẩu khí lại mạnh mẽ, khiến Ngọc cô cô quỳ sụp cả người xuống: “Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội!”

Khinh Tuyết chứng kiến Hách Liên Bá Thiên đột nhiên phẫn nộ, chỉ ôm chặt lấy ngực, vẻ mặt sợ hãi run rẩy: “Sợ… Sợ…”

Hách Liên Bá Thiên nghe thấy thanh âm mềm nhũn của nàng, nhanh chóng nhẹ giọng xuống: “Không sợ, đến bên trẫm, cho trẫm nếm thử xem quế hoa cao hương vị thế nào!”

Ngữ khí mềm nhẹ mà ấm áp nhân từ.

Rốt cục Khinh Tuyết nở nụ cười, đi đến bên hắn, bàn tay thon dài nhỏ nhắn nhẹ nhàng đút một miếng quế hoa cao vào miệng Hách Liên Bá Thiên.

Hách Liên Bá Thiên vừa cắn xuống, mặt đã nặng hơn đeo đá, hắn sa sầm nét mặt, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn bắn ra từng tia sáng màu lam, nhìn Ngọc cô cô chăm chú.

Hắn vừa nhìn đã thấy thái độ cô ta không bình thường, đoán là điểm tâm này tất là có vấn đề, thật không ngờ. Cô ta là mama vào cung đã nhiều năm, thế nhưng lại làm ra việc không đúng mực như thế.

Cho dù Khinh Tuyết điên rồi, nhưng chỉ cần hắn còn thừa nhận thân phận của nàng một ngày, bất luận kẻ nào cũng không được phép ức hiếp nàng.

Cô ta lại dám mang thứ điểm tâm mặn chát thế cho Khinh Tuyết ăn.

Hắn phun hết điểm tâm trong mồm ra, quát lớn: “Con nô tỳ lớn mật! Cũng dám bắt nạt chủ nhân! Ngươi có biết tội của ngươi không!!”

Thời điểm Ngọc cô cô nhìn thấy Hách Liên Bá Thiên ăn điểm tâm, mặt đã tái mét rồi, lúc này nào dám mở miệng nói gì, chỉ quỳ mọp trên đất, liều mạng dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ biết tội, lần sau nô tỳ không dám thế nữa, lần sau nô tỳ không dám thế nữa!!”

“Giải nó xuống, đánh một trăm roi!” Hách Liên Bá Thiên quát lớn, vẻ mặt quyết không nương tay.

Hắn quyết không cho phép hậu cung của hắn tồn tại loại cẩu nô tài cậy thế chủ nhân.

Một mama hắn từng coi trọng còn như thế, nếu không trừng phạt dứt khoát, chỉ sợ chuyện này sẽ lan tràn khắp cả hậu cung.

Hơn nữa hắn cũng muốn giết gà dọa khỉ, để kẻ khác biết rằng, cho dù Lâu Khinh Tuyết điên rồi, trong tim hắn, nàng vẫn giữ vị trí quan trọng như trước kia, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng chuyện ức hiếp nàng.

Nói không rung động, là giả.

Khinh Tuyết thật không ngờ, tuy nàng điên rồi, nhưng Hách Liên Bá Thiên vẫn thực hiện lời hứa sẽ bảo vệ nàng.

Rốt cuộc hắn là người thế nào?

Đêm hôm đó, hắn rõ ràng vô tình vô nghĩa, không tin bất cứ lời giải thích nào của nàng, chỉ khăng khăng nhận định nàng là nữ tử nham hiểm thủ đoạn, chỉ một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng giờ phút này, hắn lại chở che nàng như thế. Nàng không hiểu trái tim hắn, cũng không biết rốt cục là trong lòng hắn nghĩ gì.

Rốt cục hắn…

Có yêu nàng hay không.

Lòng nàng nổi sóng mãnh liệt.

Nhưng trên mặt không lộ nửa phần, nắm chặt miếng quế hoa cao còn lại, sợ tới mức cả người lui vào một góc, sợ hãi ôm hai chân, không dám nhìn hắn, không dám nhìn bất kỳ kẻ nào.

Thân thể nhu nhược mảnh khảnh, không ngừng run lẩy bẩy, một chút lại một chút, đáng thương biết bao.

“Hoàng thượng tha mạng… Hoàng thượng tha mạng… Niệm tình nô tỳ vào cung đã nhiều năm, chỉ toàn tâm toàn ý vì Hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao, ngài tạm tha nô tỳ đi…”

Ngọc cô cô một câu cầu xin hai câu tha thứ, truyền vào tai Khinh Tuyết không sót một lời.

Lòng nàng khẽ thở dài, nàng vốn tưởng rằng, khi nhìn thấy cô ta bị phạt nàng sẽ vui vẻ.

Kỳ thật hoàn toàn không, lòng nàng không vui vẻ, cũng không buồn, chỉ cảm thấy có chút ham muốn được buồn.

Haizzz, có những người luôn thích tự đâm đầu đi tìm khổ ải. Nếu cô ta chịu ngoan ngoãn chăm sóc nàng tử tế, về già cũng coi như có chỗ dựa.

Một trăm roi này, dù không lấy mạng cô ta, ít nhất cũng khiến cô ta nửa tháng không thể xuống giường.

Hách Liên Bá Thiên chẳng thèm liếc mắt đến Ngọc cô cô lấy một cái, chỉ lệnh cho thị vệ giải cô ta xuống, hắn thì đi đến bên cạnh Khinh Tuyết, vỗ về khẽ lên đầu nàng.

Nàng bớt run, khẽ lên tiếng: “Sợ…”

Hách Liên Bá Thiên nở nụ cười nhu hòa, nói: “Không sợ… Ta sẽ không quát mắng nữa, nữ nhân kia là người xấu, thế nên ta mới mắng cô ta, lại đây, đứng lên, ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo một chút.”

Thanh âm này, nếu là trước kia, nàng chỉ sợ, bản thân dù sắt đá đến đâu cũng phải mềm lòng, nhưng bây giờ nghe thấy, tuy rằng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại không thể tin tưởng.

Bởi vì, trái tim từng chịu thương tổn quá sâu.

Tuy rằng, không thể trách hắn hoàn toàn, nhưng hắn không nên vô tình như thế.

Nhưng nàng đang giả điên, không thể tư duy theo cách đó, chỉ có thể mờ mịt ngẩng đầu lên, sợ hãi khó hiểu nhìn hắn chăm chú.

Rồi sau đó nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”

Hách Liên Bá Thiên gật đầu: “Thật sự.” Nàng nở nụ cười ngây thơ thuần khiết.

Rồi sau đó giống như quẳng hết sợ hãi qua sau lưng, đưa đôi tay dính đầy quế hoa cao tóm tay hắn.

Hắn không ngăn lại, chỉ nắm chặt lấy tay nàng, rồi kéo nàng đứng lên.

Khinh Tuyết cười, định cầm miếng điểm tâm nhét nốt vào miệng.

Hách Liên Bá Thiên nhanh chóng ngăn cản: “Đừng ăn nữa, thứ này không ăn được, ta bảo bọn chúng làm thứ khác ngon hơn cho nàng ăn.”

“Không thể ăn sao? Không thể ăn sao?!” Khinh Tuyết mở to hai mắt nhìn miếng quế hoa cao chằm chằm, dáng vẻ có chút thèm muốn, vài phần không nỡ, rõ ràng biết là không thể ăn, lại không nỡ vứt bỏ.

Hách Liên Bá Thiên thấy thế, nhẹ nhàng nhấc miếng điểm tâm trong tay nàng ra, rồi sau đó ném qua một bên: “Thứ này không ăn được, chúng ta không ăn, chúng ta ăn thứ khác.”

Nói xong quay đầu dặn dò Lưu công công đi sau: “Bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị mấy thứ điểm tâm mang lại đây. Còn nữa, ngươi đích thân đi tìm mấy cung nữ thích hợp đưa đến đây hầu hạ Tuyết Phi, không được để chuyện như Lý Ngọc xảy ra một lần nữa!”

“Dạ. Nô tài đi làm ngay!” Lưu công công vừa nghe, liền đi thực hiện.

Haizzz, cũng chỉ có thể trách Lý Ngọc kia không biết suy nghĩ, cũng không nhìn xem người mà cô ta phải hầu hạ là ai, giờ phút này Hoàng thượng đối với Tuyết Phi là tuyệt đối không buông, cô ta mắc chứng gì mà lại làm thế chứ!

Có phải nhận trăm roi cũng là xứng đáng!

Hách Liên Bá Thiên giao việc cho Lưu công công xong, nhẹ nhàng kéo tay Khinh Tuyết: “Đi, chúng ta vào vườn ngắm cảnh cho khuây khỏa.”

Trời đã vào thu, hải đường đã héo tàn, bao lá xanh cũng chuyển màu vàng úa, không lâu nữa, chỉ sợ sẽ khô héo hết.

Hách Liên Bá Thiên vừa thấy, liền nhíu mày, quát cung nhân đi sau: “Cho người đem hết hải đường đi, thay hết bằng thu cúc cho trẫm!”

Hắn dứt lời, nghĩ ngợi một lát, rồi lại quát: “Không, thay hết bằng hoa quế!”

Tuy rằng Khinh Tuyết chưa từng nói với hắn nàng thích hoa gì, nhưng hắn thường xuyên thấy nàng ngắt hoa quế, dáng vẻ rất yêu thích, hơn nữa trên người nàng, đúng là có hương hoa quế nhàn nhạt, cùng với mùi hương cơ thể nàng, thật sự rất mê người.

“Dạ, nô tỳ đi làm.” Cung nhân nhận lệnh.

Khinh Tuyết cúi đầu, giống như lơ đãng lắc lắc viên ngọc bội bên hông, kỳ thật lòng đang rung động. Nàng chưa từng nói với Hách Liên Bá Thiên là nàng thích hoa quế, vì sao hắn lại biết? Còn vì nàng mà trồng một vườn hoa quế.

Chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, không biết phải làm thế nào cho phải.

Nam nhân này, vì sao luôn làm ra chuyện khiến người khác không thể lý giải chứ.

“Nàng thích hoa quế chứ?” Hắn cúi đầu, đôi mắt như kiếm, nhu tình nhìn nữ tử đang cúi đầu, tuy nàng điên rồi, nhưng hắn đối với nàng vẫn mười phần quyến luyến, ngay chính bản thân hắn cũng cũng giật mình, hắn có thể đối với một nữ tử đã phát điên, yêu thương không nhạt.

Kỳ quái, rất kỳ quái.

Nhưng hắn không thể nào bỏ mặc không đoái hoài đến nàng.

Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, đối mắt chợt lóe qua một tia nghi hoặc, ngay sau đó là nụ cười si ngốc, khuôn mặt không màng thế sự: “Hoa quế… Hoa quế…”

Nói xong, nàng đột nhiên tránh vòng tay Hách Liên Bá Thiên, chạy về phía phòng.

Khi chạy đến chỗ cành hoa quế bị quăng trên đất, nàng nhìn thấy những bông hoa nhỏ bé màu vàng, là màu sắc đẹp nhất mà nàng từng biết, là hương thơm ấm áp nhất với nàng.

Mắt nàng đỏ hoe, nghe thấy thanh âm ôn nhu của hắn, nàng đột nhiên xúc động, mắt ướt nhòe, không thể kiềm chế chua xót trong lòng.

Tại sao hắn lại phải dịu dàng âu yếm thế, ngay sau khi tổn thương nàng sâu sắc?

Tại sao, nếu hắn không tin tưởng nàng, nếu hắn cho rằng nàng là loại đàn bà nham hiểm ác độc thâm trầm, tại sao còn phải đối tốt với nàng thế này!

Nàng chớp mắt, cố gắng ép nước mắt trở về, hít một hơi thật sâu, nàng nhặt cành hoa quế, gắng gượng nở một nụ cười. Không, nàng không thể cảm động vì hắn dễ dàng như thế, vẫn chưa phải lúc.

Nếu hắn biết nàng giả điên, không biết sẽ còn nhận định nàng là loại nữ tử thế nào, còn liên lụy đến những người đã giúp nàng. Nàng còn phải giả điên tiếp, giả điên thật giống tiếp.

Cười, nàng quay người, nhìn Hách Liên Bá Thiên, giơ cành hoa quế trong tay: “Hoa quế… Hoa quế…”

Nói xong nàng nhào về phía hắn, vừa đi vòng quanh, vừa vẩy hoa quế về phía hắn.

Nàng không biết liệu hắn có tức giận hay không, nhưng không phải là nàng điên rồi sao?

Thế nên, nếu nàng làm ra những điều bình thường, chỉ sợ sẽ khiến kẻ khác hoài nghi, vì vậy, nàng phải hành động thế này.

Không ngờ được, chẳng những hắn không tức giận, còn giơ tay đón bông hoa quế, cười: “Rất đẹp, nàng thật sự thích phải không?”

Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, không dám suy nghĩ nhiều, cười thật ngây thơ, sau đó lại si ngốc hô lên: “Hoa quế… Hoa quế…”

Giả ngây giả dại, chính là như thế.

Hách Liên Bá Thiên cũng không thèm để ý, nhẹ nhàng kéo tay nàng: “Đến đây ngồi với ta.”

Khinh Tuyết nhìn hắn, bĩu môi, sau đó xụ mặt, vài phần sợ hãi đi theo hắn về phía lương đình.

Nơi đây từng ghi dấu ký ức giữa nàng và hắn.

Trước kia, nàng thích lẳng lặng ngồi đằng kia, trước mắt là suối chảy rì rào, mùi trà lan tỏa, đưa vào mũi, những lúc pha trà, là lúc lòng nàng bình tĩnh nhất.

Lá trà xanh biếc, tẩm nước sôi, chậm rãi xoay tròn, nổi lên chìm xuống, tuyệt vời biết bao.

Lúc nhìn hắn uống chén trà nàng pha, cũng là lúc lòng nàng cảm thấy vui sướng nhất.

Hắn rất thích trà nàng pha, nói là trà nàng pha có hương vị rất bình thản, mặc dù không phải là thứ trà ngon miệng nhất, nhưng là thứ trà hắn thích uống nhất.

Mỗi lần nghe hắn nói thế, nàng chỉ cảm thấy lòng thật vui vẻ, nàng là duy nhất của hắn.

Tuy rằng nàng cũng không dám hy vọng xa vời có thể trở thành duy nhất với hắn.

Nhưng lòng vẫn khó kiềm chế vài phần ảo tưởng.

Nhưng đêm hôm đó, thời khắc hắn hoàn toàn không nghe nàng giải thích đã tống nàng vào bạo thất, giây phút hắn nghe tin nàng phát sốt ngất xỉu vẫn nhẫn tâm không cho truyền Thái y, nàng đã hiểu được, hắn đã bỏ mặc nàng, nàng chung quy vẫn không thể chiếm được một vị trí trong lòng hắn, quản chi một chút rụt rè.

Khoảnh khắc đấy, nàng thật sự chết lòng.

“Nàng còn nhớ chỗ này không?” Hách Liên Bá Thiên hỏi.

Khinh Tuyết ngây ngốc nhìn trái nhìn phải, ngồi xuống rồi lại đứng lên, cuối cùng nhàm chán quá lại ngồi xuống, tay vẫn cầm một cành hoa quế, thật không khác trẻ con.

Nàng dè dặt dứt cánh hoa, rồi tỉ mỉ rải trên đất.

Nàng không muốn nhìn hắn, không muốn nhìn đến gương mặt dịu dàng kia, chỉ sợ bản thân sẽ bị hắn làm cảm động.

Ai nói nữ tử mới có thể họa nhân, nam nhân cũng có thể họa nhân.

Người đàn ông trước mắt nàng đây quá thừa độ họa nhân, trước kia hắn luôn lãnh lệ, cũng không nhiều tình cảm, chỉ một dáng vẻ bình tĩnh, đã khiến nàng không thể khống chế bản thân, giờ phút này hắn ôn nhu như vậy, càng khiến nàng thêm rối loạn.

Nhưng nàng không cho phép bản thân rối loạn.

Chữ “tình” kia chỉ hại người.

“Khinh Tuyết, nhanh khỏe lại đi, từ nay về sau trẫm sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho nàng gặp chuyện thế nữa, những chuyện trước kia, trẫm sẽ không so đo nữa, chỉ cần nàng khỏe lại là được.” Thanh âm của Hách Liên Bá Thiên trầm thấp, có chút khàn khàn, hắn cúi đầu nói.

Thời điểm bước vào lương đình này, hắn hy vọng biết bao nhiêu có thể được uống trà nàng pha một lần nữa, mùi hương thản nhiên, sâu kín kia, khiến người ta say mê.

Nàng lại không hiểu lời hắn nói, chỉ ngồi dưới đất, cũng không để ý sàn bụi bẩn thế nào, duỗi dài hai chân, không chút giữ ý.

Hách Liên Bá Thiên thở dài: “Phải làm gì nàng mới khỏe lại được đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.