Khoảnh khắc nhìn Hách Liên Bá Thiên đi ra, đôi mắt vẫn bàng hoàng vì sợ hãi và bất lực của nàng, chợt lóe lên sự kiên định bất khuất, có chút lạnh
lẽo.
Nàng biết, nhân từ vào thời điểm này là tự tổn thương bản thân.
Tất cả những kẻ muốn h.ã.m hại nàng, nàng sẽ khiến chúng phải nếm quả đắng !
Nàng không thể nhu nhược như mẫu thân, nếu có người ức hiếp, nàng sẽ càng mạnh mẽ!
Chuyện vừa rồi, là do nàng sơ ý, cũng là do nền tảng của nàng chưa vững.
Nhưng sau này!
Bất luận kẻ nào!
Cũng đừng mơ tưởng!
Chuyện làm tổn thương tới nàng!
Những phi tần kia, sẽ phải trả giá vì sự nhẫn tâm của họ !
Lần này tuy có bị thương, nhưng có thể sống sót, cũng coi như không uổng phí quãng thời gian khổ cực trước kia.
Ít nhất, nàng sẽ không lãng phí thương tổn lần này, ít nhất, cũng phải khiến những kẻ muốn giết nàng bị hỏi tội một phen.
Ánh mắt nàng càng thêm lạnh băng sắc bén.
Nhìn thấy ngự y vội vàng chạy tới, những tia hàn quang trong mắt nàng
dần rút đi, thay vào đó là sự suy yếu mà vô lực, ánh mắt vô thần nhìn
bức màn thêu hoa chằm chằm.
Ngự y nhẹ nhàng chẩn mạch cho nàng, nàng như chim sợ cành cong, kinh hô
một tiếng, thu tay lại, giấu vào trong chăn, đôi mắt đẹp lộ vẻ sợ hãi
nhìn ngự y chằm chằm.
Ngự y kia cũng cả kinh, rồi sau đó như hiểu ra, tươi cười thiện chí:
“Nương nương đừng sợ hãi, vi thần muốn chẩn mạch cho nương nương, nương
nương vừa tỉnh, vẫn cần phải bắt mạch lại cho chắc chắn.”
Nhưng mặc cho ngự y nói hết lời, Khinh Tuyết vẫn hoảng sợ, co người lại, như một con nhím xù lông.
Ngọc cô cô đứng một bên thấy thế, cảm thấy lo ngại, bèn nhẹ nhàng quỳ
xuống trước giường Khinh Tuyết, kéo chăn của nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ sợ, Thái y chỉ chẩn mạch một chút thôi, cũng chỉ muốn
tốt cho nương nương thôi.”
“Không cần!” Khinh Tuyết nghe xong chỉ quát một tiếng.
“Nương nương…” Ngọc cô cô lại muốn khuyên nhủ.
Khinh Tuyết càng lui vào góc giường, nói với giọng hoảng sợ: “Không cần tới gần ta! Không cần… Không cần!”
Nhất thời Ngọc cô cô cũng không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngọc cô cô và Thái y đưa mắt nhìn nhau.
“Trương đại nhân, theo ngài tại sao lại thế?” Ngọc cô cô hỏi.
Trương Thái y nhíu nhíu mày: “Nương nương là bị kinh sợ quá độ, thế nên
mới sợ hãi như thế, ta bốc hai thang trấn thần dược, cho nương nương
uống xong hẳn là sẽ ổn, nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Ngọc cô cô vốn dĩ đã có chút yên tâm, vừa nghe thấy Thái y nói đến ‘nhưng’, lòng lại căng thẳng, khẩn trương hỏi.
“Nhưng nương nương không chịu bắt mạch, ta không có cách nào để biết
tình hình sức khỏe của nương nương, ta chỉ sợ nương nương chìm dưới nước lâu, phổi bị tổn thương, nếu không điều trị cho tốt, chỉ sợ sẽ thành
bệnh phong hàn.” Trương Thái y lo lắng nói.
“Vậy phải làm thế nào mới được?” Ngọc cô cô nghe xong cũng nhíu mày,
nhìn Khinh Tuyết, cũng không biết phải làm thế nào mới phải.
Về phần Khinh Tuyết, nàng đang nghĩ cách đối phó, những lời Thái y nói
nàng đều nghe rất rõ ràng, thời điểm cần thiết, có lẽ nàng sẽ phải dùng
đến khổ nhục kế. Mặc kệ đầu nàng đang suy nghĩ thế nào, vẻ mặt vẫn hoàn
toàn bất động, vẫn duy trì dáng vẻ hoảng sợ như trước.
“Nương nương, ngài không cho thần bắt mạch, vậy ngài có cảm thấy thân
thể có chỗ nào không khỏe không? Hô hấp có thông suốt không? Có bị tức
ngực hay đau không ?” Trương thái y nghĩ nghĩ một lúc, đành phải chẩn
bệnh bằng cách hỏi.
Khinh Tuyết chỉ nhìn chằm chằm vào Trương thái y, cắn chặt môi dưới đến mức đổi màu trắng bệch, không nói tiếng nào.
Ngọc cô cô thấy sợ quá vội vàng nói: “Được rồi được rồi! Trương Thái y,
chúng ta đi ra ngoài trước đi! Bẩm với Hoàng Thượng đã rồi nói sau! Ngài xem, nương nương vẫn một bộ dạng hoảng sợ đó, chỉ sợ chúng ta càng hỏi
han lại càng khiến nương nương thêm hoảng loạn.”
Trương Thái y nhìn bộ dạng Khinh Tuyết, cũng chỉ có thể thở dài gật đầu
nói: “Vậy cũng được! Chúng ta đi bẩm với Hoàng Thượng rồi nói sau!”
Thấy Trương Thái y và Ngọc cô cô đi ra ngoài, Khinh Tuyết mới chậm rãi
thả lỏng biểu tình, nhẹ nhàng dựa người vào giường, nhưng vẫn duy trì tư thế cuộn người.
Điều nàng muốn, là Trương Thái y đi bẩm báo với Hách Liên Bá Thiên ngay
lúc này, bản thân nàng không thể trực tiếp ra mặt, nhưng có thể mượn
người khác, khiến Hách Liên Bá Thiên hạ quyết tâm, mới có thể khiến Hách Liên Bá Thiên không thể mềm lòng, mới có thể bắt hết những kẻ h.ã.m hại nàng.