Khinh Tuyết nhẹ nhàng dựa vào ghế dài, gương mặt xinh đẹp có chút suy nghĩ.
Miệng vết thương trên tay, đã bị cung nữ dùng kéo rạch mở vải áo, hơn
nữa còn đắp vải có thuốc bột tác dụng cầm máu lên, lúc này hơi hơi phát
đau.
Bất quá Khinh Tuyết lại không biết là đau, đầu óc nàng lúc này, bị Anh
nhi kia chiếm cứ hoàn toàn, nữ tử kia, khiến nàng rung động, cô ta thật
sự rất trung thành.
Thời điểm Chu Đãi đi vào, vừa vặn bắt gặp Khinh Tuyết đang trầm tư suy nghĩ.
Hắn nhếch miệng cười, rất là tò mò, vết thương trên tay nữ nhân này
không hề nhẹ, nhưng lại không thấy nàng kêu đau, ngược lại còn trầm tư
suy nghĩ được.
Hắn phát hiện, nàng thật sự có khả năng chịu đau rất tốt.
Nhưng dùng khổ nhục kế là điều trăm ngàn lần không hay ho chút gì.
Bất quá may mắn là lần này còn biết nặng nhẹ, chỉ bị ngoại thương sơ sơ, không phải độc dược gì đó, bằng không, hắn thực hoài nghi thân thể nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa!
Hắn đi tới: “Tuyết Phi nương nương, chúng ta lại gặp rồi.”
Hắn đưa mắt nhìn miệng vết thương của nàng, biểu lộ một thứ có thể gọi là cười: “Vết thương này … cũng thật giá trị!”
Về phần Khinh Tuyết, nghe thấy giọng của hắn, liền hồi phục tinh thần, vừa nhìn, quả nhiên là vị Thái y trẻ tuổi —- Chu Đãi.
Xem ra, hắn đã đóan được chuyện nàng có vết thương này như thế nào.
Nam nhân này, hắn khiến nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù sao đi nữa, việc này cũng liên quan đến tính mạng, không thể tùy tiện để người ngoài biết, ngược lại, lại để kẻ này biết hết.
Nàng có chút không chịu đựng được nữa.
Nhưng nhất thời không thể làm thế.
“Thái y là tới chữa bệnh, hay là đến đàm luận lí do bị thương?” Khinh Tuyết cắn răng nói. Trong mắt có sự phẫn nộ.
Chu Đãi chỉ cười: “Đương nhiên là đến chữa bệnh !”
Nói xong, hắn đặt hòm thuốc xuống, rồi sau đó đi đến bên cạnh nàng, nhẹ
nhàng nhấc miếng vải đắp trên vết thương ra, cầm lấy một lọ dược thủy,
tẩm vào vải băng trắng, nhẹ nhàng lau miệng vết thương.
Không biết là cố ý hay là vô tình.
Miệng vết thương bị hắn lau qua có chút phát đau.
Khinh Tuyết hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trầm xuống.
Chu Đãi ngẩng đầu lên, cười: “Thì ra Tuyết Phi nương nương cũng sẽ sợ đau a?”
Khinh Tuyết cắn chặt răng, trừng mắt với hắn, nam nhân này, hắn là cố ý, nhưng là ngược lại nàng chẳng thể làm căng với hắn, vì thế nàng cũng
không mở miệng trả lời, chỉ đưa mắt đi hướng khác.
Chu Đãi cười, cũng không cần, tiếp tục bắt tay vào việc đang làm.
Dùng dược thủy lau đi thuốc bột cầm máu xong, hắn lấy từ trong hòm thuốc một chai màu vàng, rồi sau đó rót lên miệng vết thương trên tay Khinh
Tuyết.
“Đau quá!” Khinh Tuyết vốn không nhìn đột nhiên cảm thấy miệng vết thương đau đớn, không khỏi kêu đâu.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chu Đãi cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Nàng cắn môi, nhịn đau, chỉ trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.
Chu Đãi vừa thấy thế, lại cười, cầm băng gạc băng bó miệng vết thương,
đắc ý phi phàm nói: “Khả năng nhẫn nại thật bất phàm, thật đúng là chưa
từng thấy nữ tử nào chịu đau giỏi như ngươi! Ai, quả nhiên là bất phàm
a…”
“Ngươi là cố ý !” Khinh Tuyết rốt cục nhịn không được quát lên. Tức giận nhìn gương mặt đàn ông đang tươi cười, lại khiến nàng không thể nhẫn
được.
Chu Đãi nghe thấy nàng khiển trách, không giận còn cười: “Đúng vậy đấy,
đây mới là khí thế mà nương nương nên có, chịu đựng làm chi chứ! Thật
là!”
Khinh Tuyết tức giận vô cùng, nam nhân này, có bản lĩnh chọc giận cao
siêu, nhìn hắn băng bó vết thương xong, Khinh Tuyết nói: “Băng bó xong,
ngươi có thể đi rồi!”
Sau này, nàng tuyệt đối không cho thỉnh tên này đến.
Nhìn thấy hắn, nàng liền lo lắng không thôi, còn phẫn nộ ghê ghớm.
Về phần Chu Đãi, dường như không nhìn thấy thái độ giận dữ của nàng,
chậm chạp thu dọn thuốc men, lúc thu thập gần xong mới nói: “Thuốc này
tên là “Đau mới tốt”, là cực phẩm mà ta chú ý nghiên cứu chế tạo, chuyên trị ngoại thương, khi mới đắp thuốc vào, sẽ đau nhức khó nhịn, đau đến
mức đại nam nhân cũng chưa chắc đã chịu được, bất quá hiệu quả trị liệu
là vô cùng tốt, nó sẽ khiến vết thương mau lành da.”
“Đã biết.” Khinh Tuyết lạnh lùng nói, ngữ khí cực kỳ băng lạnh.
Một lúc sau, nàng không nhịn được phải quay đầu, dù sao đi nữa, nhược
điểm của nàng cũng đang nằm trong tay hắn, nàng cũng chỉ có thể giận mà
không dám nói gì: “Ngươi đáp ứng rồi, chuyện kia, sẽ không lộ ra ngoài
!”
“Tuyết Phi nương nương, tuy rằng ta chỉ là một Thái y nho nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là một nam nhân, cái gì gọi là nhất ngôn cửu đỉnh, ta vẫn
có, hơn nữa ta cũng không hy vọng khuấy động màn phân tranh này, thế nên ngươi yên tâm, chuyện không nên nghe, không nên thấy, ta không nghe
cũng không thấy.” Chu Đãi nhìn nàng, rốt cục cũng nói.
Những lời này thật ra mười phần đứng đắn, bởi vì hắn biết, nàng cực kỳ để ý.
Nữ tử này, nhìn như kiên cường, nhưng lòng cảnh giác cũng rất mạnh.
“Chẳng qua, cẩn thận chơi dao có ngày đứt tay, không nên cố chấp với
quyền lực quá.” Vốn dĩ hắn sẽ không bao giờ nói những lời này với người
khác, nhưng không biết vì sao, hắn lại nói với nàng.
Nói dứt lời thì hắn cũng nhận ra bản thân thật quá nhàm chán.
Khinh Tuyết nhìn hắn, hắn nghĩ nàng vì quyền lực mà làm vậy.
Hắn không biết, nàng vì sinh tồn còn có báo thù.
Nàng chưa từng để ý đến quyền lực.
Nhưng nàng không muốn giãi bày chuyện đó với hắn, chỉ quay mặt đi, nói: “Ngươi có thể đi rồi.”
Hắn vừa nói vừa nhấc hòm thuốc, đi ra ngoài: “Tuyết Phi nương nương, tuy rằng ngươi không muốn gặp ta, bất quá có lẽ ngươi không biết, thời điểm ngươi trúng độc lần trước, Hoàng Thượng đã hạ lệnh, bệnh của ngươi từ
nay về sau, phàm là lớn nhỏ, đều do ta chẩn trị.”
Khinh Tuyết chỉ có chút tức giận, nàng cũng vì muốn gặp Chu Đãi, mới cho thỉnh hắn đến.
Chợt nghe thấy tiếng cung nữ bẩm báo: “Hoàng Thượng giá đáo.”
Vì thế mặt nàng liền biến sắc, không mắng được nữa, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Chu Đãi nhìn bộ dạng của nàng, chỉ cười: “Thay đổi thật nhanh, năng lực
của Tuyết Phi nương nương thật khiến tiểu thần bội phục cực độ!”
Khinh Tuyết cắn răng, nàng sao có thể không nghe ra ý tứ châm chọc của Chu Đãi chứ.