Mùng tám tháng tám.
Ngày lành tháng tốt, chỉ tiếc trời đã vào thu, lá vàng rụng xuống, mang theo cảm giác thê lương.
Trên đường lớn dẫn từ Tề Dương Quốc đến Nhật Liệt Quốc, đội ngũ tiến cống xếp thành hàng dài, nhìn qua rất hùng mạnh, đồ sộ.
Lúc này, Khinh Tuyết đang đứng giữa đội ngũ tiến cống, trở thành tiểu thư tiến cống từ quan viên.
Làn da nõn nà trắng như tuyết, dung nhan mỹ lệ như tuyết liên trên Thiên Sơn, đôi mắt trong veo như suối, lóe lên những tia sáng long lanh, đúng là đẹp như tranh vẽ, môi anh đào không son mà đỏ, môi đỏ răng trắng,
trên mái tóc đen là những bông hoa nhỏ xinh trang trí, càng khiến nàng
như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc đen dài búi lại, thành hình bán nguyệt, cài thêm mấy cây trâm
ngọc, càng khiến nàng xinh đẹp bất phàm, váy dài màu tím nhạt ánh xà cừ
lấp lánh, cắt may vừa người, khiến thân mình mảnh mai đẹp đẽ của nàng
như ẩn như hiện.
Hôm nay nàng như một viên ngọc bị phủ bụi mờ, đột nhiên được lau hết bụi bặm, tỏa sáng lấp lánh, mẫu thân năm đó diễm quan kinh thành, dung mạo
xinh đẹp là điều không cần băn khoăn, mà nàng, di truyền hết vẻ đẹp của
mẫu thân, thậm chí so với mẫu thân còn đẹp hơn vài phần, trước đây sợ kẻ khác ghen ghét, thế nên phải dùng tro bụi làm xấu bớt, hôm nay quyết
định dùng dung mạo thật gặp người!
Khoảnh khắc nàng bước tới trước để chào tạm biệt, mọi người đều bị giật mình, nhất là Tể tướng và phu nhân!
Nàng khẽ cười lạnh, bọn họ dễ giật mình quá, mới bắt đầu thôi mà!
Đội ngũ tiến cống chỉ có một xe ngựa duy nhất, ngồi trong xe đều là tiểu thư nhà quan đi làm cống phẩm, tổng cộng có sáu người, Khinh Tuyết bị
một người trong số đó thu hút.
Nàng kia có vẻ uyển chuyển hàm xúc mà thanh tú, tuy không phải cực kỳ mỹ lệ, nhưng lại có một vẻ đẹp rất êm ả, không giống những người khác u
sầu thê thảm, nàng kia chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Dường như cảm thấy ánh mắt chú ý của Khinh Tuyết, nàng kia ngẩng đầu nhìn Khinh Tuyết một cái, thản nhiên cười nhạt.
Khinh Tuyết cũng cười với nàng kia.
Trên đường đi, tuy không nói chuyện với nhau, nhưng hai người dần có thiện cảm với đối phương.
***
Ra khỏi biên giới của Tề Dương Quốc, chỉ thấy có binh lính của Nhật Liệt Quốc tiến đến nghênh đón.
Quân lính mặc ngân giáp màu đen, dưới vó ngựa là khói bụi cuồn cuộn, ai
nấy đều bầy ra vẻ mặt cương nghị lạnh lùng không chút cảm xúc, khiến
người khác có chút khiếp đảm, quả là một đội quân uy vũ, chẳng trách
quân đội của Tề Dương Quốc không thể địch lại.
Nhưng không biết, hoàng đế Nhật Liệt Quốc là người như thế nào?
Nghe nói hắn vô cùng tàn bạo, hơn nữa tính tình thô bạo, lại phong lưu
thành tính, không biết có thật sự đúng như lời thiên hạ đồn đại không?
Khinh Tuyết khẽ thở dài, kỳ thật đã lựa chọn con đường này, làm sao có
thể băn khoăn nhiều thế chứ? Dù cho điều đó có là sự thật, nàng cũng đã
bước vào hang hổ, làm sao có thể quay ra.
Nàng không nên có những tâm tình thiếu nữ đó, dù sao, một mối tình trong sáng cảm động, không phải thứ mà nàng sẽ được sở hữu.
Đoàn người ngựa tiến vào hậu cung Nhật Liệt Quốc, sáu cống nữ được đưa
tới ôn tuyền tắm rửa, trong nước có rắc rất nhiều cánh hoa, chỉ có điều
dù nhìn qua có vẻ hoa lệ, vẫn không khiến người ta bớt chút phản cảm
nào.
Đơn giản là vì cả sáu người cùng bị yêu cầu tắm rửa cùng một lúc, không
khỏi có vài phần xấu hổ, nhưng sáu người còn có năng lực làm gì chứ,
đứng dưới mái nhà người ta, chẳng lẽ có thể không cúi đầu sao?
Có hai cống nữ không chịu tắm rửa, la hét làm loạn, nhưng cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu?
Cung nữ của Nhật Liệt Quốc thấy thế cũng chẳng thèm quan tâm, những
người đó căn bản là hờ hững, thờ ơ, lạnh nhạt, cuối cùng, hai cống nữ
kia cũng chỉ có thể buông xuôi, ngoan ngoãn tắm rửa, không thì làm được
gì chứ.
Khi hai cống nữ kia xuống nước, Khinh Tuyết đã tắm rửa xong, đang thay
quần áo, đến khi nhìn thấy quần áo do cung nữ đưa lên, vẻ mặt liền có
chút ngượng nghịu.
Bởi vì, trừ bỏ yếm và quần đùi, là một cái váy dài từ ngực xuống chân
thêu hoa hợp hoan, cộng thêm một áo khoác bằng chất vải mỏng như cánh
ve, mặc vào thân hình càng thêm ẩn hiện, so với nữ tử yên hoa (thanh lâu) không khác chút gì.
Mặc quần áo xong, tiếp nhận áo khoác mỏng manh kia, Khinh Tuyết do dự
nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn phải khoác vào, bởi vì trừ thứ này, nàng
không có sự lựa chọn nào khác.
Kỳ thật nàng nên sớm biết, Nhật Liệt Quốc yêu cầu Tề Dương Quốc tiến
cống tiểu thư của quan tam phẩm trở lên, chính là muốn dương oai và diệt đi sĩ khí của Tề Dương Quốc.
Đã nghĩ đến chuyện hạ nhục Tề Dương Quốc, làm sao có thể không hạ nhục cống nữ thêm một phen chứ?
Coi các nàng như nữ tử chốn yên hoa, đối với các thiên kim tiểu thư kia đúng thật là sự sỉ nhục sâu sắc và to lớn.
Lẳng lặng đứng trên bờ, chờ những người khác tắm rửa, nói vậy, đợi lát
nữa mấy vị tiểu thư kia lên bờ, nhìn thấy thứ quần áo này, nhất định sẽ
làm loạn một lần nữa, nàng còn do dự hồi lâu, huống chi là mấy người đó
chứ?
Có điều, đây không phải vấn đề nàng nên suy nghĩ lúc này, vấn đề lúc này của nàng, là phải làm thế nào mới có được cơ hội, mượn tay hoàng đế
Nhật Liệt Quốc để báo thù, nhất thời trong lòng nàng dâng lên trăm ngàn
suy nghĩ.
"Nghĩ gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng thùy mị, nhã nhặn lịch sự vang
lên, quay đầu nhìn thì ra là Chu Uyển Bích, nàng ta cũng đã mặc quần áo
xong, đúng là một cô gái lặng lẽ, chưa bao giờ thấy nàng ta ồn ào.
"Không có gì, chỉ là đang cảm thán một chút về chuyện vận mệnh trêu đùa!" Khinh Tuyết thở dài.
Uyển Bích cũng cười: "Đúng vậy, nhân sinh hay thay đổi, ta chưa bao giờ
nghĩ có một ngày lại đến nơi đất khách quê người, trở thành cống nữ, làm sao nghĩ sẽ có ngày mình lại mặc thứ quần áo này gặp người khác chứ?"
Nói xong nàng ta dùng ngón tay thon dài giơ vạt áo mỏng manh màu xanh lên, tự cười giễu cợt.
Khinh Tuyết thật sự thích Uyển Bích, đơn giản là vì trên người nàng ta,
có sự nhàn tĩnh giống như mẫu thân, cho nàng cảm giác rất thân thiết,
nhưng nàng không thể ngờ, có đôi khi, có vài thứ, phải mất một thời gian mới lộ chân tướng.
"Nhưng ta chưa bao giờ thấy ngươi gây hấn với kẻ khác?"
"Làm loạn sẽ có tác dụng sao? Nếu có tác dụng, chưa chắc đã có tác dụng với chúng ta!" Uyển Bích nói nhỏ.
"Ngươi thật biết tình thế!" Khinh Tuyết nói.
"Ừ, chẳng lẽ ngươi lại không!" Uyển Bích đáp.
Khinh Tuyết gật đầu, nàng dù sao cũng không phải tiểu thư nhà quan chân
chính, nàng không phải loại người nhận mệnh, nàng đi làm cống phẩm vì có mục đích, nếu không phải vì muốn báo thù, nàng sẽ không đứng ở đây lúc
này.
Nếu nàng cũng là tiểu thư nhà quan chân chính như những người kia, với
tính cách của nàng, làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi chờ chết, để người
ta đưa đi tiến cống, phải chịu nhục nhã. Nếu thế nàng đã nghĩ biện pháp
thoát thân từ lâu, dù sao, vận mệnh là do ta quyết định, tiếp theo sẽ
thế nào, là do ta định đoạt chứ không phải do người khác bố trí.
Nhưng chuyện này, nàng sẽ không nói với bất cứ ai, dù có là Uyển Bích -
người khiến nàng cảm thấy thân thiết, dù sao cũng chỉ mới biết Uyển Bích mấy ngày.