Trong ngự thư phòng, mùi đàn hương thoang thoảng đâu đây.
Khinh Tuyết ngồi ngay ngắn trước bàn, im lặng mài mực.
Hách Liên Bá Thiên phê duyệt tấu chương.
Tuy hắn nói để nàng tự nguyện, muốn đến lúc nào thì đến, không đến cũng
được, nhưng nếu nàng không đến lúc nào, hắn sẽ nảy sinh nghi ngờ lúc
đấy, đã vậy thì thỏa mãn yêu cầu của hắn thôi.
Bàn tay trắng nõn của nàng chậm rãi mài thỏi mực nhỏ theo hình tròn, hắc bạch giao nhau, khiến cánh tay nàng càng thêm trắng mịn nuột nà.
Hắn phát hiện, khi có nàng ở bên cạnh, hắn có thể phê duyệt tấu chương
trong trạng thái an tâm. Hơn nữa việc phê duyệt tấu chương cũng không
còn nhàm chán như trước, trước kia thực sự chỉ có phê duyệt và phê
duyệt, buồn chán không chút thú vị, thậm chí có chút chán nản.
Nhưng lúc này, tâm tình của hắn trở nên hào hứng hơn rất nhiều.
Đưa vào mũi là hương thơm của mực lẫn với mùi đàn hương, ngoài ra còn có hương hoa quế thoang thoảng từ người nàng, tạo thành một hỗn hợp khiến
người ta mê muội.
Hắn bình tĩnh xử lý tấu chương một cách nghiêm túc.
Khinh Tuyết phát hiện ra, có lẽ Hách Liên Bá Thiên không phải trượng phu tốt, nhưng hắn thật sự là một quân vương tốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc
của hắn, nàng cảm thấy thật vui mừng.
Nhất quốc chi quân nên là như thế.
Giờ phút này, nàng tha thứ cho hắn.
Có lẽ, không phải hắn không tốt, cũng không phải nàng không tốt, mà là do thân phận của hai người không tốt.
Nàng chậm rãi đứng lên, kéo tà váy, nhấc chén trà đã nguội lạnh trên
bàn, đi tới bàn sát tường, rót một chén trà mới, rồi lại đi về chỗ.
Nhẹ nhàng đặt chén trà mới rót xuống bàn, không nói gì thêm.
Lại lẳng lặng ngồi xuống.
Ngự thư phòng yên lặng như tờ, dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người, cộng thêm tiếng sột soạt khi hắn lật giấy.
Trong hoàn cảnh đấy, lòng người cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Tuyết Nhi!”
Nàng cười: “Hoàng thượng?”
“Trẫm muốn phong nàng làm Hoàng hậu.” Hắn đột nhiên nói.
Khinh Tuyết sửng sốt, không ngờ được hắn lại đột ngột nói chuyện này.
Hoàng hậu, hai từ này kèm theo quyền lợi cùng địa vị tôn quý phi phàm,
lúc này, nàng đã là nữ nhân có quyền lực tối cao nhất hậu cung, hắn còn
muốn phong nàng làm Hoàng hậu, thật sững sờ.
Nếu thực sự được tấn phong, nàng chính là dưới một người mà trên muôn người, là bà chủ của hậu cung Nhật Liệt Quốc.
Nhưng thật sự là khi nghe thấy tin tức này, nàng không cảm thấy chút vui vẻ nào, chỉ cảm thấy cõi lòng nặng nề.
“Vì sao?” Nàng hỏi. Hoa Phi nhập cung đã nhiều năm, cũng chỉ là một quý
phi, từ đầu đến cuối chưa từng có cơ hội chạm tay vào ngôi vị Hoàng hậu.
Nàng chẳng qua chỉ là một cống nữ đưa đến từ bại quốc, có thể được phong làm quý phi nàng đã vô cùng thỏa mãn rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng
sẽ có một ngày mình được phong Hoàng hậu.
Tin tức này, như sét đánh giữa trời quang, dọa nàng đứng tim, khiến nàng trở tay không kịp.
Lòng nàng có chút vui nhưng hoang mang trầm trọng vẫn nhiều hơn.
Vui mừng không phải vì thân phận Hoàng hậu, mà là vì hắn coi trọng nàng.
Hoang mang trầm trọng vì thân phận cống nữ của nàng không xứng với ngôi vị Hoàng hậu.
“Không vì sao cả, đơn giản là trẫm muốn thế.” Đơn giản chỉ vì hắn muốn
phong nàng làm Hoàng hậu. Hắn vốn không muốn lập Hoàng hậu, bởi vì nếu
lập Hoàng hậu, hậu cung sẽ từ từ chuyên quyền.
Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn dùng thân phận Hoàng hậu này để giam
cầm nàng, để dụ dỗ nàng, để nàng đừng làm gian tế cho Tề Dương Quốc, để
nàng có thể giao cả thể xác và trái tim nàng cho hắn.
“Thiếp không xứng.” Nàng cúi đầu.
Hắn chỉ nhướng mày: “Hoàng hậu của trẫm chỉ cần trẫm cảm thấy xứng là đủ rồi, không cần bất cứ điều kiện gì khác, chỉ cần nàng không một dạ hai
lòng với trẫm đã là quá đủ cho ngôi vị Hoàng hậu.” Hắn biết nàng muốn ám chỉ vấn đề gì, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là nàng sẽ
không phản bội hắn nữa, sẽ không biến hắn thành trò cười cho thiên hạ.
“Chuyện này, Hoàng thượng cân nhắc cho kĩ đi! Lập Hoàng hậu không phải
chuyện riêng của một mình Hoàng thượng, mà là đại sự của cả Nhật Liệt
Quốc.” Nàng nhẹ nhàng nói, không biết vì sao, vừa thấy nặng nề, vừa thấy sợ hãi.
Vì những lí do đó… nàng phải cự tuyệt lời đề nghị này.
“Nàng không muốn sao?” Hắn hỏi, ánh mắt hiện chút hờn giận.
Nghe được hắn nói muốn phong nàng làm Hoàng hậu, không phải là nàng nên
cực kỳ vui vẻ, cực kỳ phấn khích sao? Tại sao sắc mặt nàng lại nặng nề
như thế? Nếu đổi lại là nữ tử khác nghe được tin này, chỉ sợ sẽ phấn
khởi đến mức nhảy dựng lên.
Ngẫm lại Hoa Phi và Linh Phi tận tụy bao năm, vẫn chỉ ngóng trông ngôi vị Hoàng hậu này.
Mà nàng lại dĩ nhiên có biểu tình này.
“Thiếp…” Khinh Tuyết bỗng nhiên không biết trả lời thế nào, chỉ cảm thấy lòng mình khủng hoảng.
Muốn nói không cần, nhưng vừa chạm đến ánh mắt hờn giận của hắn, chỉ có
thể nuốt ngược lại: “Không phải là thiếp không muốn, thiếp chỉ sợ phong
thiếp làm Hoàng hậu sẽ dẫn đến sự hỗn loạn không đáng có, thiếp không
muốn chuyện đó phát sinh, không muốn trăm quan trong triều phản đối
Hoàng thượng, ít nhất, cũng phải chứng minh thiếp không phải gian tế Tề
Dương Quốc phái tới, chờ thiếp tạo được tiếng tăm công đức đủ để xứng
đáng với ngôi vị Hoàng hậu, thiếp mới có thể xứng mà không thẹn.”
Nàng chậm rãi nói, mỗi một câu, đều hết sức thành khẩn.
Nhìn ánh mắt Hách Liên Bá Thiên, nàng biết, nếu không lựa lời mà nói,
chỉ khiến tranh cãi nổ ra, nàng không muốn chuyện đó phát sinh.
“Nàng thật lòng nghĩ thế?” Hắn hỏi.
Khinh Tuyết gật đầu: “Thiếp thật lòng nghĩ vậy.”
Hắn nở nụ cười, dường như rất vui vẻ.
Nàng nói, nàng muốn chứng minh nàng không phải gian tế Tề Dương Quốc
phái tới đã, thế nên mới cự tuyệt ngôi vị Hoàng hậu, ít nhất có thể
chứng minh vài phần là nàng không phải gian tế của Tề Dương Quốc.
Nếu nàng đúng là gian tế, nhất định là đã gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Hắn gật đầu: “Được, theo ý nàng.”
Khinh Tuyết nở một nụ cười với hắn.
“Đúng rồi, trẫm nói cho nàng tin vui này.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên: “Tin gì?”
“Tháng sau, Tề Dương Quốc sẽ phái sứ giả đến thương lượng.” Hắn nói, nhãn thần cũng cười vui vẻ.
“Á?” Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, không biết vì sao, tim nàng đập loạn,
nàng cảm thấy tin vui kia có liên quan đến mình, nhưng chỉ cắn môi,
không dám lên tiếng hỏi gì.
Nhìn vẻ mặt của hắn, dường như sứ giả chính là… Lâu Cương Nghị.
Có khả năng này sao?
Thừa tướng Tề Dương Quốc đích thân đi sứ.
Nàng nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt chờ mong, quên cả chớp mắt.
Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ chờ mong của nàng, không giống giả vờ.
Hắn nói: “Trẫm nói với bọn họ, để thể hiện thành ý, trẫm muốn bọn họ phái phu thê Lâu Cương Nghị làm sứ giả.”
Nói xong, hắn quay sang nhìn Khinh Tuyết: “Nàng không cần theo trẫm xuất chinh, trẫm trao cho nàng cơ hội này, hai người đó nàng muốn xử lý thế
nào cũng được, những chuyện còn lại trẫm sẽ giải quyết thỏa đáng hộ
nàng.”
Nhãn thần Khinh Tuyết hiện vẻ vui sướng an ủi, kích động sâu sắc.
Tay mài mực của nàng run run, lệ tràn khóe mi, dường như cảnh tượng báo được mối thù giết mẹ đang hiện lên trước mắt.
“Cám ơn Hoàng thượng.” Nàng nói. Kích động không che dấu
Hách Liên Bá Thiên gật gật đầu, nhìn dáng vẻ kích động của nàng, hoàn
toàn không giống giả vờ, xem ra, nàng thật sự rất hận Lâu Cương Nghị.
Nàng thế này, còn có khả năng là gian tế Tề Dương Quốc phái tới sao?
“Khinh Tuyết, không cần nói ‘cám ơn’ trẫm, nói thế như thể người dưng.” Hắn nói, ý cười bá đạo mà âu yếm.
Hắn nghĩ, trước khi biết chân tướng rõ ràng, có lẽ, không nên kết luận oan uổng nàng.
Đang ngồi, đột nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh lớn, Hách Liên Bá Thiên nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Vừa nói dứt lời đã thấy Lưu công công lảo đảo chạy vào: “Hoàng… Hoàng
thượng, Linh Phi… còn có Hoa Phi nương nương, hai người… hai người…”
“Hai người bọn họ làm sao?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, ánh mắt tàn
khốc nhìn Lưu công công chằm chằm, tỏa ra sự khí phách trời sinh.
Về phần Khinh Tuyết, nghe thấy Lưu công công nói thế, chỉ duy trì một vẻ mặt nhạt nhẽo, không ra vui chẳng ra giận, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Lưu
công công.
Nàng biết hai người kia bị sao.
Lý Ngọc là một kẻ lòng dạ độc ác, cô ta lại ở trong cung đã lâu, thủ
đoạn cũng lợi hại hơn người bình thường, vì giữ mạng, có chuyện gì mà cô ta không dám làm chứ?
Chính vì nhìn ra bản chất tham sống sợ chết của Lý Ngọc, thế nên nàng
mới bảo cô ta giết Linh Phi và Hoa Phi, nàng cũng biết cô ta nhất định
sẽ làm.
Một kẻ coi giữ mạng quan trọng hơn tất cả, sẽ không có kết cục tốt.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng mài thỏi mực trong tay, tỉ mỉ cẩn thận, chăm chú vừa vặn.
Chợt có tiếng Lưu công công chậm rãi cất lên: “Linh… Linh Phi và Hoa
Phi, sáng nay có người phát hiện cả hai đã chết trong phòng!”
Hách Liên Bá Thiên nghe xong, nhướng mày, quay sang nhìn Khinh Tuyết.
Vừa vặn đúng lúc Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, rồi đưa
mắt sang nhìn Lưu công công một cái, không nói gì thêm, vẻ mặt còn có
chút ngạc nhiên, khiến người khác không thể nhìn ra là thái độ gì.
Chỉ thấy nàng cúi đầu: “Kẻ ác tự có kẻ ác diệt!”
Dứt lời lại tiếp tục mài mực.
Nàng không có ý định giả vờ, vẻ mặt vừa rồi của Hách Liên Bá Thiên đã
nói rất rõ rằng hắn đang hoài nghi nàng, hoài nghi nàng cũng không có
vấn đề gì, chuyện này vốn chẳng có gì để ngạc nhiên.
Trong cả hậu cung này, kẻ có động cơ ra tay nhất chính là nàng.
Nhưng không có chứng cớ, hắn có thể làm gì cơ chứ?
Lúc này, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng đến nàng.
Dù có tra ra Lý Ngọc cũng không sao, mà Lý Ngọc có khai ra nàng thì cũng ảnh hưởng gì đâu?
Chỉ cần nàng kiên quyết không nhận, không bằng không chứng, có Lý Ngọc hay không cũng chả ảnh hưởng.
Khinh Tuyết thầm cười lạnh.
Nếu muốn oán, chỉ nên oán hai kẻ kia năm lần bẩy lượt chọc đến nàng, càng không nên hại chết đứa con của nàng từ trong bụng mẹ.
Cho đến lúc này, đứa bé là người thân duy nhất của nàng, là người gần
gũi nhất với nàng, là tất cả đối với nàng, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ
tưởng xúc phạm tới người thân của nàng.
“Dẫn đường!” Hách Liên Bá Thiên nói.
Lưu công công cúi người, thỉnh Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên quay lại nhìn Khinh Tuyết: “Tuyết Nhi, từ nay, chuyện của hậu cung sẽ do nàng làm chủ, nay phát sinh chuyện này, nàng cũng đi xem đi.”
Khinh Tuyết gật đầu: “Xin nghe theo sự phân công của Hoàng thượng.”
Nói xong, nàng yểu điệu đứng lên, đặt tay vào lòng bàn tay Hách Liên Bá Thiên rồi nói: “Hoàng thượng thỉnh.”
Hai người sánh vai bước đi.
Suốt đường đi, hai người chỉ trầm mặc, nặng trĩu tâm sự.
Tuy Hách Liên Bá Thiên đã biếm Linh Phi vào lãnh cung, giam lỏng Hoa
Phi, nhưng hai người đó hầu hạ hắn đã nhiều năm, nói không có chút tình
cảm gì là giả, ít nhiều, cũng có tình nghĩa nảy sinh.
Trong lòng có chút than thở.
Hơn nữa hắn hận nhất chính là chuyện thâm cung âm mưu quỷ kế.
Hắn không hy vọng, chuyện này do Khinh Tuyết chủ mưu.
Thật sự không hy vọng.
Nhưng trái ngang ở chỗ, lúc này, chỉ có một mình nàng có động cơ ra tay.
Hắn đột nhiên lên tiếng: “Tuyết Nhi, nàng cảm thấy là ai làm ra chuyện này?”
Khinh Tuyết ngẩng khuông mặt đẹp như hoa như ngọc, nhìn dáng vẻ nghiền
ngẫm thăm dò của Hách Liên Bá Thiên, căn bản là hắn đang hoài nghi nàng.
Không sao, nàng cũng không ngại.
Chỉ cười lạnh: “Linh Phi và Hoa Phi gây thù chuốc oán gì, Khinh Tuyết
không rõ lắm, làm sao biết được là ai làm ra chứ? Khinh Tuyết càng không dám suy luận bừa, tránh nghi oan người vô tội.”
Dứt lời nàng cúi đầu, chỉ lẳng lặng bước đi.
Sắc mặt nàng càng lúc càng bình tĩnh lạnh lùng. Khiến người khác không thể nhìn ra rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.
Tuy ngữ khí nàng không được tử tế, nhưng Hách Liên Bá Thiên lại không
nổi giận hoặc tỏ bất cứ thái độ gì, chỉ đi về phía Hoa Ngọc Cung nhanh
hơn.
Có lẽ, là hắn nghi oan nàng không chừng.
Dù sao đi nữa, lấy thế lực của nàng, muốn đối phó với Linh Phi Hoa Phi, thật sự không phải chuyện đơn giản.
Trừ phi nàng là gian tế của Tề Dương Quốc, có thế nàng mới có người âm
thầm tương trợ, muốn giết hai quý phi cũng dễ dàng, nói cách khác, một
phi tần không quyền không thế như nàng, căn bản là không thể làm được
chuyện này.
Mới đi vào Hoa Ngọc Cung, đã cảm nhận được không khí trong trẻo lạnh
lùng mà tĩnh lặng, mấy cung nữ xếp hàng hành lễ với Hách Liên Bá Thiên
và Khinh Tuyết.
Ai nấy đều mặc cung y màu trắng, đầu cài hoa trắng, thoạt nhìn có chút buồn bã.
Khinh Tuyết đảo mắt một lượt liền củng cố tinh thần, đây là kết cục mà hai người kia tự tìm đến, không thể trách nàng.
Nếu hai người kia không chết, sớm muộn gì nàng cũng phải chết.
Huống hồ, giết người đền mạng. Hai kẻ kia dám hại chết con nàng, phải lấy tính mạng bản thân ra đền lại!
Nàng bước từng bước vào Hoa Ngọc Cung, khi xưa rực rỡ huy hoàng, chỉ mấy ngày, đã hoa tàn cỏ dập, một người mất chỗ dựa thì sụp đổ nhanh chóng
thế này đây.
Không còn ai nịnh hót, mạng cũng giữ không xong.
Trong thâm cung không có chân tình, ai nấy đều chỉ biết đến lợi ích bản thân.
Nịnh trên nạt dưới.
Ngươi tranh ta đấu.
Không ngừng lại lấy một khắc.
Chính nàng cũng là như thế.
Nhưng nàng không muốn sống như thế thêm nữa.
Quá mệt mỏi, quá vất vả. Báo thù xong, nàng sẽ ra đi, tuy Hách Liên Bá
Thiên có tình với nàng, nhưng tâm địa đế vương nhiều ngờ vực vô căn cứ,
giữa bọn họ có nhiều chuyện không hòa hợp lắm.
Các cung nữ chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ, chậm rãi đi vào, phòng ngủ rất
nhã nhặn lịch sự, không hoa lệ rực rỡ như chính điện, có một phong cách
rất riêng.
Khinh Tuyết chưa từng bước chân vào đây.
Lúc này, Hoa Phi đang lẳng lặng nằm trên giường.
Gió khẽ thổi qua làm tấm rèm màu tím phất phơ, phất qua mặt Khinh Tuyết như nhảy múa.
Nàng giơ tay vén rèm, nhìn vào.
Người Hoa Phi tỏa hương thơm ngát, vài phần quý phái.
Chẳng qua thì cũng chẳng được mấy ngày cũng (ngọc nát) hương tan thôi…
Xuân nhi đứng bên cạnh thấy thế, nhanh nhẹn tiến lên gài rèm, Khinh Tuyết đưa mắt nhìn nhưng không tỏ thái độ gì.
Nàng chỉ đang thở dài âm thầm.
Hoa Phi, Linh Phi chết đi, nàng không cảm thấy có chút cao hứng nào, chỉ cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.
Quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên, lại thấy hắn chỉ bầy ra dáng vẻ bình tĩnh.
Tuy hắn có dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc này đã nhiều năm, nhưng Khinh
Tuyết cảm nhận được một cách rất rõ ràng, hắn đang đè nén sự khó chịu
trong lòng
Hoa Phi Linh Phi hầu hạ hắn đã nhiều năm, là hai phi tần được ân sủng
nhất hậu cung trong những năm trở lại đây, tất nhiên là đã mang đến cho
hắn không ít niềm vui, lúc này cả hai cùng đột ngột chết đi, hắn sao có
thể không thương tâm chút nào chứ?
Tuy nhìn bề ngoài hắn có vẻ vô tình, nhưng tuyệt đối không phải kẻ máu lạnh!
Khinh Tuyết đứng cách giường Hoa Phi một thước, không tiến thêm.
Gương mặt xinh đẹp của Hoa Phi lúc này tái nhợt như tờ giấy, không còn
hào quang trước kia, đôi mắt mười phần cao quý, lúc này đang trợn trừng, như thể chết không nhắm mắt.
Chết không nhắm mắt thì sao chứ?
Đã gây ra tội ác thì chết là đáng, ai cũng không thể tránh được.
Một ngày kia, chính nàng cũng sẽ phải chết thôi.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Khinh Tuyết không hề
sợ hãi, đáng sợ nhất chính là kẻ đang sống, quỷ chết rồi thì còn gì đáng để sợ chứ?
Huống hồ, thế gian này vị tất đã có quỷ.
Nàng chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt Hoa Phi chăm chú, nàng đang tưởng tượng, khi nhìn thấy Lý Ngọc tự tay đâm mình, nhất định là cô ta ngỡ ngàng
lắm.
Kẻ mà cô ta tin tưởng, giờ cũng bán đứng cô ta.
Kẻ ta tin tưởng chính là kẻ ta không đề phòng nhất.
Nàng đã bị một đòn trí mạng, rất may thoát chết.
Nhưng xem ra, Hoa Phi và Linh Phi lại không được may mắn thế.
“Tuyết Phi nương nương, không bằng chúng ta ra ngoài xem đi?” Xuân nhi
thấy Khinh Tuyết một mực đứng cách giường một thước, không tiến lên, cho là nàng sợ hãi, liền lên tiếng.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần.”
“Nếu không dám nhìn thì nàng cứ ra ngoài trước đi!” Lúc này Hách Liên Bá Thiên cũng quay đầu lại lên tiếng.
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy trong nhãn thần hắn là một nỗi đau kịch liệt.
Nếu là nàng, liệu hắn có thể có ánh mắt đó không?
Không hỏi, vấn đề này, nàng không thể hỏi, cũng không dám hỏi.
“Thiếp không sao.” Khinh Tuyết lắc đầu.
Hách Liên Bá Thiên không nói gì thêm, chỉ quay sang hỏi cung nữ: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Cung nữ kia vốn đã sợ đến hết hồn, lại bị Hách Liên Bá Thiên đột ngột quát hỏi, run bắn cả người.
Cô ta sợ tái mặt, lắp bắp một lúc lâu vẫn không xong: “Hồi… hồi Hoàng
thượng, tối hôm qua… tối hôm qua lúc nô tỳ hầu hạ Hoa Phi nương nương đi ngủ mọi chuyện vẫn bình thường. Nhưng sáng nay khi… khi nô tỳ vừa bước
chân vào, đã thấy Hoa Phi nương nương gục trong vũng máu, máu me đầy
người, quần áo cũng bị vấy máu… nô tỳ… nô tỳ…”
Cô ta nói đứt quãng, ấp úng thành ra chẳng cung cấp được manh mối gì.
Hách Liên Bá Thiên nhíu mày bực bội, cất giọng lạnh lùng: “Tối hôm qua có phát hiện điều gì bất thường không?”
Cung nữ kia vừa nghe, sợ đến mức dán mặt xuống sàn: “Hồi… hồi Hoàng
thượng, tối hôm qua cũng không có gì bất thường, tất cả đều rất bình
thường, nhưng đến sáng nay… sáng nay…”
“Đủ rồi!” Hách Liên Bá Thiên thấy cung nữ kia nói năng lộn xộn, vì thế
ngắt lời: “Trẫm biết rồi, chuyện này, trẫm sẽ điều tra rõ ràng!”