Thời gian thấm thoát trôi qua, Quách Gia ở Dĩnh Xuyên bí mật luyện quân
thì đồng thời trong lúc đó tại Ký châu, Trương Giác cũng tích cực mưu đồ bá nghiệp cho mình.
Đảo mắt đã tới tháng hai năm 184, tại Ký châu xa xôi, Trương Giác cúi
đầu nhìn chằm chằm một khỏa đầu người do thuộc hạ trình lên, lật qua lật lại xem cẩn thận vài lần y liền nổi trận lôi đình, sắc mặt giận dữ lạnh lùng nói: "Tên khốn Đường Chu quả nhiên quy thuận đại Hán, dám phá hư
đại sự của ta!"
Đồng thời trong lòng Trương Giác cũng thở dài một tiếng: Nếu như có
Phụng Hiếu ở đây thì Thái Bình đạo sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều, ài, mọi
chuyện sẽ càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau một tháng, trên cổng nhà của mấy tay nhà giàu đều treo một lá cờ trắng, trên đó viết hai chữ: Giáp Tý
Tại một vùng ngoại ô Ký châu cách Nghiệp thành không xa, chẳng biết tự
bao giờ xuất hiện một đội ngũ binh mã khổng lồ, khí thế hùng mạnh như
che trời khuất đất, mắt không thể nhìn tới tận cùng. Những người này
trên thân mặc một bộ quần áo bằng vải thô, đầu quấn khăn vàng, trong tay cầm binh khí sắc bén. Đầu lĩnh cưỡi ngựa phía trước cầm trong tay một
thanh cửu tiết trượng, đạo bào vàng nhạt. Sau khi nhìn thấy bóng dáng
thấp thoáng của cổng thành Nghiệp thành từ đằng xa, hắn mới phất tay bảo toàn quân dừng bước, sau đó xoay người lại nhìn mọi người.
Trương Giác giơ cao tay lên, Trương Lương cùng Trương Bảo hiểu ý, cả hai đã sớm đem đại kỳ màu vàng rực rỡ giơ lên không trung. Tức thì hơn mười vạn quân sĩ phía dưới đồng thanh hô to: "Thái bình! Thái bình! Thái
bình!"
Âm thanh vang vọng tứ phương tám hướng, khí thế xuyên thủng trời xanh.
Trương Giác tiếp tục vung nắm đấm lên cao, tiếng hô hào liền dừng lại
ngay tức khắc. Trương Giác sắc mặt nghiêm khắc mà lạnh lùng nhìn tất cả, cao giọng nói: "Thượng thiên đã chết.Hoàng thiên nên lập. Tới năm Giáp
Tý. Thiên hạ thái bình!"
"Thiên hạ thái bình! Thiên hạ thái bình!"
Một đám tín đồ của Thái Bình đạo xoa xoa bàn tay, cất cao giọng hô to
bốn chữ" thiên hạ thái bình", Trương Giác thấy thế lại mở miệng nói:
"Hiện tại Thái Bình đạo chúng ta thuận lòng trời, thừa mệnh lật đổ Hán
triều vô đạo, đem lại thái bình cho bá tánh trong thiên hạ! Ngày hôm
nay, Thái Bình đạo chúng ta giơ cao cờ khởi nghĩa đại diện tại Ký châu
đại diện cho khắp bá tánh cửu châu. Hãy nhìn xem, trước mắt chúng ta
chính là Nghiệp thành, đại bản doanh của thủ phủ Ký châu. Chỉ cần Thái
Bình đạo lấy xong Ký châu, tiếp tục chính phạt đế đô Hán triều, giúp đỡ
thiên hạ muôn dân. Ngay tại sáng nay, tất cả anh em Thái Bình đạo hãy
theo Thiên côn tướng quân ta giết vào Nghiệp thành, giết!!!"
. . .
Nửa tháng sau, trước điện Trường Nhạc trong hoàng thành Lạc Dương, Hán
Linh Đế ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, không có chút hứng thú nào mà
ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Thái giám Trương Nhượng đang muốn hô to bãi triều thì bất ngờ có một người từ bên ngoài muốn bái kiến hoàng thượng.
Chờ sau khi người kia đi vào trong, sau một hồi lạy tạ liền không dám
đứng dậy, cúi sập đầu bẩm báo: "Bẩm bệ hạ, Ký châu có tin báo lại, dân
gian yêu đạo Trương Giác mê hoặc chúng sinh dấy binh tạo phản!"
Tất cả bá quan ồ lên một tiếng, Hán Linh Đế lại càng nghẹn hòng nhìn
trân trân, sau một hồi lâu nói không nên lời. Trương Nhượng đi lên phía
trước vài bước, giọng nói nghiêm khắc: "Mau nói rõ lại tất cả chuyện
tình Trương Giác tạo phản."
Người báo tin bị dọa cho sợ hãi không đứng lên được, run rẩy nói: "Dạ
bẩm ... Trương Giác huy động hai mươi vạn đại quân ở Ký châu, giờ cao cờ vàng, tự xưng là Thiên công tướng quân. Nhị đệ Trương Bảo của y làm Địa công tướng quân, tam đệ Trương Lương làm Nhân công tướng quân. Chỉ
trong vòng mấy ngày, ở bên trong Ký châu có hơn hai mươi huyện lớn đỏ
đều bị phản tặc chiếm đóng. Những tên này đầu đội khăn vàng, sau khi
chiếm thành liền cướp bóc sát hại những nhà giàu sĩ tộc bên trong. Hiện
giờ lòng người Ký châu bàng hoàng, quan lại các nơi nghe tin liền nháo
nhào bỏ trốn cả. Thỉnh bệ hạ mau mau hạ lệnh, chứ không thì trong vòng
một tháng toàn bộ Ký châu sẽ rơi vào tay giặc. Tới lúc đó đám giặc khăn
vàng này chỉ sợ sẽ thuận thế mà đi xuống phương nam, chiếm lấy Duyện
Châu, Dự Châu, đế đô lâm nguy tới nơi."
Sắc mặt Hán Linh Đế trắng không còn giọt máu, còn chưa kịp hít thở một cái thì đã có một người khác nhập điện bẩm báo quân tình.
"Bệ hạ, các châu Trung Nguyên, U châu, Duyện châu, Thanh châu, Từ châu
đều truyền tin tới nói, phản tặc làm loạn trên đầu đều mang khăn vàng,
giống hệt đám phản tặc ở Ký châu."
Trong cảnh nội tám châu đều bị quân khăn vàng làm loạn, tin tức truyền tới Lạc Dương tức thì cả đế đô chấn động!
Hán Linh Đế liền nhanh chóng ra lệnh quân binh mau chóng thủ hộ các quan ải hiểm yếu xung quanh Lạc Dương. Tiếp đó ban thánh chỉ lệnh cho Hoàng
Phủ Tung, Lư Thục cùng Chu Tuấn dẫn mười lăm vạn đại quân đi tới Ký châu dẹp loạn, còn các châu quân khác có thể tự động chiêu bình mãi mã giết
giặc lập công, triều đình sẽ trọng thưởng xứng đáng.
Đã năm ngày kể từ khi Hoàng Phủ Tung xuất binh đi Ký châu dẹp loạn, lòng người Lạc Dương ai nấy bàng hoàng, quan lại sĩ tộc đều đóng cửa bí mật
nghị sự. Mà vào lúc này ở trong tửu quán, mấy tay ăn chơi trác táng thì
đang bỏ tiền mua vui, uống rượu hát xướng không lúc nào ngừng nghỉ.
"Mạnh Đức à, hiện giờ hoàng cân ở Ký châu làm loạn. Các châu Trung
Nguyên cũng không còn yên bình được nữa. Bởi vì cái gọi là thời thế tạo
anh hùng, thời gian chúng ta kiến công lập nghiệp đã sắp tới rồi, ha
ha." Một thanh niên dáng người uy mãnh, thân mặt cẩm bào quý sắc, vẻ mặt của hắn hưng phấn không thôi.
Lúc này bên cạnh hắn có một thanh niên khác, tuy tướng mạo kém hơn vài
phần nhưng cũng là hạng người tuấn tú nhã nhặn. Còn một người đang bưng
chén mời rượu lại có dung mạo thô bỉ, thân hình so với hai người kia
không chỉ kém hơn một bậc.
Kẻ này gọi là Mạnh Đức, chính là kiêu hùng hùng cứ phương bắc mai sau,
Tào Tháo Tào Mạnh Đức. Hai người uống rượu cùng hắn đều là hảo hữu từ
thuở nhỏ, con cháu Viên gia thanh danh vang vọng khắp thiên hạ.
Người đang mười rượu chính là Viên Bản Sơ Viên Thiệu, con của vợ kế.
Thiếu niên ngồi cạnh Viên Thiệu chính là em trai y, Viên Thuật - Viên
Công Lộ, là con của người vợ cả.
Tay Tào Tháo cầm chém rượu hồi lâu mà chưa uống, bộ mặt cau có như đang
suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy tâm thần hắn không yên, tức thì Viên Thuật
cũng không uống rượu nữa, buôn chén cười trêu chọc: "Không lẽ Mạnh Đức
đang nghĩ tới đêm qua phong lưu mấy bận à?"
Viên Thiệu nghe xong lời nói của Viên Thuật liền cất tiếng cười to. Tào
Tháo cũng không để ý, mắc dù hắn làm quan lớn nhưng vì phụ thân của mình là con nuôi của một tay thái giám, cho nên hắn luôn bị mọi người lấy
chuyện này ra để trêu chọc chế giễu. Trong thành Lạc Dương này, đám
vương gia hầu tước so với đời sau còn nhiều hơn mấy lần, cho nên bị
người trêu chọc vài ba câu đã thành thói quen như ăn cơm mỗi ngày vậy,
Tào Tháo đã sớm không để trong lòng rồi.
"Phản tặc Hoàng cân ở Ký châu này không thể khinh thường được đâu." Sau
một lúc lâu nhíu mày trầm tư, Tào Tháo vẫn không lý giải được nghi ngờ
trong lòng mình mà lại cảm thấy bất an hơn nữa.
Viên Thiệu cùng Viên Thuật nhìn nhau cười khẽ, trong lòng đều khinh miệt Tào Tháo vài lần. Viên Thiệu nghiền ngẫm nói: " Hồi đầu năm Mạnh Đức
lập chí phải làm lên chức bình tây đại tướng quân. Hiện giờ cơ hội đã
tới rồi, sao chú mày không vui mà cứ sầu lo hoài vậy? Không lẽ chú mày
sợ đám phản tặc khăn vàng kia sẽ thành công tạo phản sao?"
Tào Tháo lấy tay chấm rượu trong chén, vẽ địa hình phía đông Lạc Dương
ngay trên bàn, vừa vẽ y vừa nói: "Thái Bình đạo truyền giáo hơn mười năm trải rộng tám châu đại Hán. Phía bắc Trường Giang đâu đâu cũng có giáo
đồ của Thái Bình đạo. Hiện giờ mặc dù tám châu đều có tin Thái Bình đạo
tạo phản, nhưng uy hiếp chân chính chỉ có một đám quân binh do Trương
Giác lãnh đạo chiếm đóng Ký châu mà thôi. Còn mấy châu khác, phản tặc
còn chưa tới ba ngàn người. Phải biết tạo phản là một chuyện đại sự
thiên hạ, chẳng những liên lụy tới quan binh mà con liên lụy cả tính
mạng bản thân và gia đình mình. Nếu như Trương Giác mưu đồ từ lâu, thì
một khi hắn ra lời kêu gọi thì tức khắc hơn trăm vạn tín đồ Thái Bình
đạo hưởng ứng cùng nhau tạo phản. Nhưng bây giờ xem xem, chỉ có một đại
quân ở Ký châu làm mưa làm gió mà thôi, nhân số cao lắm chỉ là hai mươi
vạn người. Điều này rất không bình thường, chắc chắn có mưu mô xảo trá
chi đây, ta chỉ lo sợ Trương Giác có mưu tính khác nữa không chừng."
Viên Thiệu cùng Viên Thuật nhìn qua vài lần tấm địa đồ do Tào Tháo dùng
rượu vẽ ra, cũng chẳng nhìn ra được gì trong ấy, Viên Thuật không khỏi
cười nhạo nói: "Mạnh Đức quá lo lắng, đám phản tặc khăn vàng đều là dân
đen ngu dốt, có dũng nhưng không có mưu, cũng không đáng sợ cho lắm. Bọn chúng đi theo yêu đạo Trương Giác tạo phản, giết không ít nhà giàu sĩ
tộc Ký châu, cướp sạch tiền bạc của cải. Hiện giờ chắc hẳn đang đắc ý
cười tươi như hoa, suốt ngay chơi gái chứ đừng nói chi tới dấy binh đánh tới Lạc Dương chứ. Hừ hừ, chỉ cần đại quân triều đình vừa tới thì tên
khốn Trương Giác chắc chắn cúi đầu xin tha ngay ấy mà. Ta xem chúng ta
có nên tranh thủ một chút, yêu cầu ông già lãnh vài vạn quân đi giết
giặc lập công không đây. Chờ sau khi bình định giặc khăn vàng chắc chắn
quan to lộc hậu sẽ tới tay chúng ta mà thôi."
"Công Lộ nói đúng đó. Hoàng Phủ tướng quân suất đại quân đi dẹp loạn,
chờ vài ngày nữa sẽ có tin thắng trận ngay ấy mà. Nếu bọn mình mà không
tranh thủ thì sẽ bị đám người khác giành mất cơ hội này đó. Một lát nữa
ta về phủ sẽ thỉnh chú ta dâng sớ lên thiên tử, xin chúng ta suất binh
diệt giặc báo ân quốc gia. Mạnh Đức à, huynh đệ chúng ta kết giao đã
lâu, nay vi huynh sẽ không quên phần của đệ đâu. Đến lúc ấy ba anh em
chúng mình cũng nhau giết giặc, chiến thắng khải hoàn về nhà, nhất định
sẽ được thiên tử ca ngợi."
Viên Thiệu còn đang chìm đắm trong xuân thu đại mộng, dương dương tự đắc không thôi thì Tào Tháo sau một hồi nhìn chăm chú địa đồ trên bàn liền
vỗ án một cái, cả kinh nói: "Hoàng Phủ tướng quân nguy rồi!"
Anh em nhà họ Viên sửng sốt, Viên Thiệu nghi ngờ nhìn chằm chằm Tào Tháo, dò hỏi: "Lời của Mạnh Đức có ý gì?"
Tào Tháo đứng dậy đi tới đi lui, hai tay xoa lại vào nhau, giải thích:
"Nếu như Trương Giác vì tiền bạc thì hắn nên khởi binh ở Từ châu. Từ
châu là vùng đồng bằng, chỉ trong vòng nửa tháng có thể cướp đoạt sạch
sẽ nhà giáu quý tộc ở đây. Đằng này hắn không làm thế, phải biết Ký châu là vùng nhiều năm xảy ra thiên tai, dù Trương Giác có cướp bóc sạch sẽ
hào môn sĩ tộc ở đây cũng không đủ cung cấp cho hai mươi vạn binh mã của y duy trì hai tháng. Trương Giác muốn tạo phản cũng cần có quân đội
trong tay, có thành trì để yên ổn phát triển thế lực, điều này đúng là
không giả. Nhưng hắn không thể đem quân của mình giải giáp quy điền làm
ruộng chứ? Không lẽ hắn không hiểu quân đội cần phải có lương thảo mới
duy trì được, nếu như không đủ thì chắc chắn lòng quân đại loạn, hai
mươi vạn đại quân không đánh đã tan, tự bản thân hắn đẩy mình vào con
đường chết luôn ấy chứ."
Anh em họ Viên nghe xong cảm thấy có lý, Viên Thiệu hỏi tiếp: " Theo ý
của Mạnh Đức thì chẳng lẽ Trương Giác này sau khi chiếm xong Ký Châu sẽ
tiếp tục công thành chiếm đất?"
Tào Tháo há mồm muốn chửi hai thằng ngu ngốc, nhưng vẫn nhanh chóng nhịn xuống, kiên nhẫn giải thích: "Tuy rằng Trương Giác phá được vài tòa
thành ở Ký châu nhưng lại đem vật tư cướp sạch không còn. Bởi vì y biết
Thái bình đạo công thành chiếm đất còn có thể chứ thủ thành thì chắc
chắn không làm ăn được gì. Nếu như y chia quân ra thủ thành thì khẳng
định chịu sự diệt vong. Vì vậy, Trương Giác tập trung binh lực, dự trữ
binh khí lương thảo. Đổi lại người là Trương Giác thì ngươi sẽ làm thế
nào?"
Viên Thiệu á khẩu không trả lời được, Viên Thuật nhìn thấy Viên Thiệu
kinh ngạc như vậy, nội tâm cười trộm một cái, bên ngoài vẫn làm bộ thúc
giục Tào Tháo, nói: "Mạnh Đức hay là nói thẳng ra đi."
Tào Tháo đi vài bước, nói: "Hiện giờ lông cánh Trương Giác dần dần đầy
đủ rồi, bước tiếp theo chắc chắn hắn sẽ tấn công Lạc Dương."
Vẻ mặt anh em Viên Thuật cùng Viên Thiệu biến đổi kịch liệt, Viên Thiệu lại thất thanh nói: "Hắn có gan dám tấn công đế đô sao?"
Lập tức, Viên Thiệu lại vui vẻ cười không ngớt, vỗ tay nói: "Hay quá,
vừa lúc Hoàng Phủ tướng quân suất lĩnh đại quân triều đình giết chết
Trương Giác, nhanh chóng bình loạn Ký châu. Ha ha."
Tào Tháo thật muốn tát cho hắn một bạt tai để hai anh em họ Viên này
tỉnh táo lại, hắn lắc lắc đầu nghiêm trọng nói: "Trương Giác nếu quyết
định tấn công Lạc Dương thì vì sao hắn lại không khởi binh ở Dự châu,
Duyện châu hoặc Kinh châu chứ? Đằng này lại chọn nơi xa xôi như Ký châu
mà khởi binh, vì sao lại bỏ gần cầu xa?"
Viên Thiệu cùng Viên Thuật đều không có đáp án, khổng thể làm gì đành phải nhìn Tào Tháo, xem xem hắn có ý kiến gì không.
Quả nhiên Tào Tháo ngửa đầu nhìn trời thở dài một tiếng, nói: "Trương
Giác dựng cờ khởi binh ở Ký Châu, tất nhiên sẽ còn có phản quân Thái
Bình đạo đâu đó ẩn nấp chưa hiện thân. Nếu đệ đoán không sai thì trên
đường đi tới Ký châu, Hoàng Phủ tướng quân chắc chắn gặp phải phục binh
tấn công. Chờ sau khi đại quân triều đình Đại Hán chúng ta thua trận bỏ
chạy, thì chắc chắn Trương Giác ở Ký châu sẽ chính thức xuất binh. các
châu xung quanh đế đô đồng loạt tạo phản, cùng nhau dẫn binh tiến đánh
Lạc Dương cùng Trương Giác tụ hội tại đây. Lúc đó .... đế đô lâm nguy
tới nơi rồi, lâm nguy tới nơi rồi!"
Anh em Viên gia mặt trắng không còn giọt máu, khó khăn nuốt xuống ngụm
nước bọt, Viên Thuật cà lăm nói: "Như thế ... như thế ... mau ...mau
chóng nhắc nhỏ Hoàng Phủ tướng quân, ngàn vạn lần không thể trúng kế mai phục của phản tặc!"
Tào Tháo lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ngồi xuống rót cho mình một chén
rượu, ngửa cổ uống cạn xong liền kinh hồn bạc vía nói: " Hoàng Phủ tướng quân nóng ruột dẹp yên phản quân, đã năm ngày xuất bình rồi chỉ sợ hành quân gấp rút, hiện tại đã trúng phải quân địch mai phục rồi cũng nên.
Phản tặc khăn vàng dùng nhàn đánh mệt, chỉ cần trên đường mai phục quân
đội thì chắc chắn Hoàng Phủ tướng quân cũng không thể bình yên mà trở
lại đế đô. Chỉ sợ sống chết lúc này không rõ, nếu đệ đoán không nhầm thì không quá ba ngày sau, tin tức Hoàng Phủ tướng quân bại trận sẽ báo về
ngay thôi, hơn nữa là đại bại, thảm bại. Tiếp đó sẽ có ít nhất ba lộ đại quân phản tặc Thái Bình đạo vây quanh đế đô."
Viên Thuật cùng Viên Thiệu đã hoàn toàn ngây ngốc rồi, chỉ còn mỗi mình
Tào Tháo tự mình rót rượu cho mình, sắc mặt khôi phục bình thường, ngồi
tự kỷ uống rượu mà thôi.